Khi thuyền lớn chưa tới gần hải vực, Hạ Nhất Minh ôm bảo trư cùng Bách Linh Bát âm thầm núp dưới đáy thuyền.
Về phần Lôi điện...
Mặc dù tên này vô cùng không muốn nhưng dưới yêu cầu của Hạ Nhất Minh, chỉ có thể trốn sâu dưới đáy biển.
Cũng không phải Hạ Nhất Minh không muốn mang theo Lôi điện mà trong tình huống này, căn bản nó không thể đi cùng.
Đặc biệt lúc này đám người Hạ Nhất Minh âm thầm tiến lên thuyền, nếu mang theo một Thánh thú không thể khống chế lực lượng, như vậy đừng nói Hác Huyết cùng Vũ gia lão tổ, cho dù người thường cũng dễ dàng nhận ra.
Sau khi nấp dưới đáy nước, Hạ Nhất Minh lập tức áp tai vào cạnh thuyền. Mặc dù hắn không có vận chân khí nhưng kỳ công Thuận phong nhĩ đã phát huy tác dụng, thu lại toàn bộ âm thanh trên thuyền.
Rất nhanh hắn đã nghe được âm thanh của Hác Huyết, hơn nữa biết lai lịch chiếc thuyền này.
Không hỏi cũng biết, đây chính là thuyền Hác gia đang tiến về Nam Cương, mà nghĩ tới bộ dạng hăng hái vừa rồi của Hác Huyết, trong lòng Hạ Nhất Minh mơ hồ bất an.
Không hiểu sao Hạ Nhất Minh cảm giác được, Hác Huyết tự tin như vậy bởi sự hiện diện của Vũ gia lão tổ.
Khi đám thủy thủ do thám tình hình, đương nhiên đám người Hạ Nhất Minh dễ dàng né tránh, đợi những người này lên thuyền, đám người Hạ Nhất Minh cũng nhẹ nhàng đi theo.
Lúc này không nghi ngờ trên thuyền hỗn loạn nhất, cho dù Hác Huyết hay Vũ gia lão tổ tập trung toàn bộ tinh thần cung chưa chắc đã nghe được chút động tĩnh nào.
Nếu chỉ có mình Hác Huyết, Hạ Nhất Minh đương nhiên sẽ không cần cẩn trọng như vậy, nhưng có sự hiện diện của người đã chết lại hồi sinh Vũ gia lão tổ khiến Hạ Nhất Minh không dám coi thường.
Đưa một tay ra, Bách Linh Bát khẽ điểm nhẹ.
Vì không muốn đánh rắn động cỏ, Hạ Nhất Minh cũng không dám sử dụng chân khí thám thính. Trong tình huống này, năng lực của Bách Linh Bát dĩ nhiên phát huy tác dụng cường đại.
Khẽ gật đầu, động tác của Hạ Nhất Minh nhanh như chớp, thân hình nhoáng lên đã đi tới tầng một của khoang thuyền.
Có thể hành trình trong đại dương hiển nhiên không có khả năng là một chiếc thuyền nhỏ.
Chiếc thuyền này mặc dù không phải là loại lớn nhất nhưng trên boong thuyền có tới ba tầng lâu.
Mà với thân phận cùng địa vị cao đương nhiên sẽ ở tầng càng cao.
Nhưng càng tới tầng cao nhất, trong lòng Hạ Nhất Minh càng khẩn trương. Đặc biệt sắp đến tầng thứ ba cảm giác nguy hiểm càng thêm mãnh liệt.
Sắc mặt khẽ đổi, trong lòng hắn càng dũ phát hàn ý.
Cảm giác nguy hiểm này cũng không xa lạ, nó thường xuất hiện khi không thể chống lại cường giả mạnh mẽ hơn.
Hành trình tới Quỷ Khốc Lĩnh, Hạ Nhất Minh bị ba vị Tôn giả chặn giết. Khi rời khỏi Luân hồi trong Sinh tử giới hắn bị ba vị Ngũ khí Tôn giả truy sát, khi đó cảm giác này cũng xuất hiện.
Bất quá sau khi hắn tấn chức Ngũ khí Tôn giả, lần duy nhất hắn có cảm giác này là khi đối mặt với vị Hoàng Tuyền Lão tổ kia.
Bởi vậy trong lòng Hạ Nhất Minh lúc này phát lạnh.
Không ngờ còn có người khiến hắn có cảm giác như vậy, chẳng lẽ vị Nhân đạo đỉnh cấp cường giả kia có mặt trên thuyền.
Trong đầu Hạ Nhất Minh xuất hiện suy nghĩ muốn thối lui, hắn không muốn cùng cường giả cấp bậc này kết oán thù.
Nhưng đột nhiên một đạo ý niệm cường đại khuếch tán ra.
Cỗ lực lượng này cường đại tới cực điểm, hơn nữa mang cho Hạ Nhất Minh cảm giác quen thuộc. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Cơ hồ không chút nghĩ ngợi Hạ Nhất Minh lập tức đình chỉ hô hấp, thân thể hắn không phát ra bất cứ âm thanh nào, ngay cả hơi thở cũng như không có.
Mà tiểu tử bảo trư dường như còn phát hiện sớm hơn Hạ Nhất Minh, chỉ nháy mắt nó đã tiến vào trạng thái ngủ đông.
Ý niệm này nhanh chóng đảo một vòng sau đó thu lại, hết thảy cùng khôi phục lại bình thường.
Hạ Nhất Minh trong lòng nghi hoặc, hơn nữa cũng không lí giải được.
Trong cỗ lực lượng này tràn đầy huyết lực, hơn nữa lực lượng này vô cùng hùng hậu, càng không thể tưởng tượng nổi nó đã đạt tới cảnh giới Nhân đạo đỉnh cấp.
Nhưng cỗ lực lượng này không phát hiện ra bọn họ cũng thấy Hạ Nhất Minh cảm thấy thật khó tin.
Quay đầu nhìn lại khuôn mặt không chút biểu hiện của Bách Linh Bát, hắn càng cảm thấy hoài nghi hơn.
Nếu như không phát hiện được Bách Linh Bát cũng không có gì ngạc nhiên.
Dù sao chỉ cần Bách Linh Bát bất động, một chút khí tức sinh mệnh cũng sẽ không có.
Nhưng Hạ Nhất Minh cùng bảo trư khác biệt. Bọn họ mặc dù đã toàn lực ẩn giấu, nhưng trong khoảng cách này chỉ cần là Nhân đạo đỉnh cấp cường giả, cơ bản bọn họ không thể ẩn giấu.
- Có chuyện gì xảy ra?
Trên tầng lầu thứ ba truyền tới âm thanh tràn đầy kinh ngạc của Hác Huyết.
Không có bất cứ âm thanh nào trả lời, nhưng trong lòng Hạ Nhất Minh không hiểu sao nghĩ tới Vũ gia lão tổ.
Bởi vì trên tầng lầu thứ ba chỉ có khí tức của hai người, ngoài Hác Huyết ra hiển nhiên là Vũ gia lão tổ.
Khí tức của vị lão nhân này hôm nay đã có biến hóa long trời lở đất, nếu không phải cảm nhận được Ngũ hành chân khí, Hạ Nhất Minh cũng không dám quả quyết đây có phải là Vũ gia lão tổ không.
Trong lòng Hạ Nhất Minh khẽ động, theo sau một ý nghĩ khó tin xuất hiện trong đầu.
Chẳng lẽ giờ phút này trên tầng lâu thứ ba, Nhân đạo đỉnh cấp cường giả không phải Hoàng Tuyền Lão tổ mà chĩnh là vị Vũ gia lão tổ vừa sống lại.
Cảm giác lạnh lẽo càng truyền khắp thân thể Hạ Nhất Minh, gương mặt hắn càng mang theo vẻ hoảng hốt.
Lúc trước khi hắn đánh chết Vũ gia lão tổ, lập tức bị Hoàng Tuyền Lão tổ truy sát, Vũ gia lão tổ đương nhiên rơi vào tay Hoàng Tuyền Môn.
Không biết Hoàng Tuyền Lão tổ thi triển thủ đoạn gì lại có thể cứu sống Vũ gia lão tổ, hơn nữa khiến tu vi lão tăng thêm một bậc, vượt qua khe hẹp chính thức trở thành Nhân đạo đỉnh cấp cường giả.
Khi nghĩ tới điều này trong lòng Hạ Nhất Minh đối với Hoàng Tuyền Môn càng thêm kiêng kỵ. Đối với vị Hoàng Tuyền Lão tổ cao thâm khó lường, địa vị trong lòng hắn càng đề thăng mạnh mẽ.
Bất quá trong lòng hắn càng thêm tò mò.
Thân thể nhích lên một chút, ánh mắt xoay chuyển Hạ Nhất Minh đã thấy được tình cảnh trên lầu ba.
Có lẽ bởi tầng thứ ba này là nơi cấm kỵ với các thành viên trên thuyền, bởi vậy Hác Huyết cũng không có ý khép cửa.
Lúc này hắn đang ngồi trên ghế lớn, vẻ mặt hoài nghi nhìn Vũ gia lão tổ trước mặt, trong lòng cảm thấy bất an.
Sau một lát, Vũ gia lão tổ cũng không trả lời hắn, thân thể cũng không phát ra đạo ý niệm nào khác.
Trong đầu Hạ Nhất Minh mơ hồ nhận ra, tu vi Vũ gia lão tổ mặc dù cường đại tới khó tin nhưng động tác của người này vô cùng cứng nhắc, khiến người ta liên tưởng tới tượng gỗ.
Hác Huyết do dự hồi lâu, trên người đột nhiên lấy ra một thiết bài đỏ tươi.
Sau khi lấy ra thiết bài, ánh mắt hắn nhất thời trở nên nghiêm trọng.
- Ngươi vừa rồi mới phát hiện điều gì?
Sau khi kiểm tra một lần Hác Huyết lạnh lùng hỏi.
Vũ gia lão tổ vẻ mặt vẫn bình tình như trước, ngay cả mi mắt cũng không chớp. Nhưng từ trên thân thể lão lại ngưng tụ một đạo ý niệm cường đại, hơn nữa rất nhanh quét qua chiếc thuyền một lần.
Hai hàng chân mày của Hạ Nhất Minh khẽ nhíu lại, hắn sớm đã có phòng bị, sau khi Hác Huyết nói ra những lời kia, thân thể lại hoàn toàn tiến vào trạng thái ẩn nặc.
Khoảng cách gần như thế cho dù Hạ Nhất Minh là một cao thủ Cửu trọng thiên, cũng đừng mong qua mắt được cao thủ đồng giai.
Nhưng biểu hiện Vũ gia lão tổ tương đối kì quái, dưới ý niệm của lão quét qua, Hạ Nhất Minh cùng bảo trư không ngờ có thể giấu giếm.
Tới lúc này Hạ Nhất Minh rốt cuộc cũng xác định được, trên thân thể Vũ gia lão tổ chắc chắn đã xảy ra chuyện gì, nếu không chắc chắn sẽ không biểu hiện như vậy.
Sau khi ý niệm của Vũ gia lão tổ trở lại, vẻ mặt của Hác Huyết càng khẩn trương hơn.
Hắn lầm bầm nói:
- Đáng tiếc khôi lỗi này không có trí tuệ, không thể nói chuyện, chỉ có thể nghe lệnh. Nếu không sẽ thuận tiện hơn nhiều.
Hạ Nhất Minh một chữ nghe không sót, vẻ mặt hắn càng trầm trọng hơn.
Trách không được Vũ gia lão tổ có biểu hiện kỳ quái như thế, thì ra lão đã biến thành một khôi lỗi không có trí tuệ, không thể nói chỉ có thể nghe lệnh làm việc.
Mặc dù Hạ Nhất Minh cũng không hiểu khôi lỗi này là vật gì nhưng điều này cũng không ngăn cản hắn phát hiện ra một phần sự thật.
Mà chính thức khiến hắn cảm thấy vui mừng là, Vũ gia lão tổ thật sự đã chết, mà không phải chết rồi sống lại.
Nếu như có địch nhân như Vũ gia lão tổ âm thầm ẩn núp, Hạ Nhất Minh khẳng định đau đầu tới phát điên, hơn nữa từ nay về sau cũng không dám rời khỏi gia môn ra ngoài lịch lãm.
Lời giáo huấn của Sở Hao Châu, hắn luôn nhớ kĩ.
Nếu có một ngày Hạ gia trang cường đại hơn, hắn cũng hi vọng Hạ gia quật khởi mà không gặp tai ương.
Do dự một chút Hạ Nhất Minh lùi lại phía sau.
Khi hắn sắp rời khỏi lầu ba, đột nhiên thấy được Vũ gia lão tổ mở lớn hai mắt, lần thứ ba phát ra ý niệm thăm dò.
Hạ Nhất Minh trong lòng thầm kêu không tốt, lúc này đây hắn không kịp sử dụng Ẩn nặc thuật.
Khi Vũ gia lão tổ mở lớn hai mắt, lộ ra con ngươi đỏ tươi không giống nhân loại, ánh mắt lão lập tức quét qua phía Hạ Nhất Minh đang rút lui, giống như thương ưng nhìn ngắm con mồi.
Hạ Nhất Minh trong lòng hoảng hốt thầm kêu xui xẻo, hai chân khẽ dụng lực rời khỏi tầng ba.
Phía sau tiếng xé gió vang lên rõ ràng Hác Huyết cũng đã hành động.
Sau một giây, hai bên cứ thế đối mặt.