Từng đám mây trên không trung như hạ thấp xuống, mặt biển lúc này cuồn cuộn sóng trào, ba chiếc thuyền lớn cứ thể giong buồm tiến về phía chân trời vĩnh viễn không có kết thúc.
Đây là lần thứ hai Hạ Nhất Minh rời khỏi đại lục, nhưng khác với lần trước, hành trình lần này số người đi cùng không ít, hơn nữa cũng không phải tới Đông Hải mà đi về phía Nam.
So sánh với Đông Hải, phía Nam nhiều đảo nhỏ hơn, đoàn thuyền mới khởi hành vài ngày đã gặp qua vô số đảo nhỏ.
Đột nhiên từ vọng gác trên thuyền lớn, một thủy thủ liều mạng vẫy cờ báo hiệu.
Chỉ trong chốc lát, không khí trên ba chiếc thuyền đã khẩn trương hẳn.
Nghe được âm thanh ồn ào bên tai, đám người Hạ Nhất Minh dĩ nhiên không thể nhàn nhã ngồi trong khoang thuyền, nhàm chán như vậy khiến ngay cả Lôi điện cùng bảo trư cũng chạy ra góp vui.
Gặp được mấy vị Tôn giả khiến đám thủy thủ đều bị kinh động, một đại hán râu dài chạy tới cung kính nói:
- Hạ Tôn giả, Kim Tôn giả, Ngụy Tôn giả. Chúng ta gặp phát sinh ngoài ý.
Đại hán này cũng là đệ tử của Linh Tiêu Bảo Điện, tên Sở Mộc, tu vi đã đạt tới cửu tầng nội kình, chuyên phụ trách hành trình tới Nam Cương. Khu vực Nam Hải này hắn quen thuộc như lòng bàn tay, bởi thế Linh Tiêu Bảo Điện cũng phát hắn phụ trách hành trình lần này.
Kim Chiến Dịch nhìn xa xa, trong tầm mắt gã, ngoài từng đợt sóng dữ dội tựa như trên mặt biển xuất hiện thứ gì đó.
- Kia là vật gì?
Kim Chiến Dịch trầm giọng hỏi.
Kinh nghiệm đi biển của gã mặc dù không bằng đối phương nhưng cũng không phải lần đầu ra biển, bất quá tình huống này lần đầu gặp được.
Ngụy Tông Tân nhìu hồi lâu, sắc mặt khẽ biến, nói:
- Nam Hải ngân man? ( Cá chình Nam Hải?)
Sở Mộc khẽ gật đầu xác nhận, nói:
- Ngụy Tôn giả ánh mắt như thần, đích thực là Nam Hải ngân man. Bất quá theo quan sát của vãn bối, đàn ngân nam này ít nhất cũng phải nghìn đầu.
Ngụy Tông Tân khẽ hít vào một ngụm lãnh khí, sắc mặt có chút hổ thẹn.
Hạ Nhất Minh mặc dù không lên tiếng nhưng nhìn bọn họ, hắn phát hiện, Kim Chiến Dịch sau khi nghe tên Nam Hải ngân man này có chút giật mình. Hiển nhiên sinh vậy cường đại này đủ khiến hai vị Tôn giả kiêng kỵ.
- Kim huynh. Nam Hải ngân man là vật gì?
Kim Chiến Dịch do dự một chút, nói:
- Nam Hải ngân man chính là một sinh vật đặc biệt sinh sống tại Nam Hải. Chúng chính là đệ nhất sát thủ đại dương. Thực lực vô cùng cường đại, một đầu ngân man bình thường ngay cả linh thú bình thường thên biển cũng không dám trêu chọc.
Hạ Nhất Minh trong lòng chấn động, nói:
- Ngân man này không phải linh thú sao?
Trong tự nhiên, linh thú cùng sinh vật thông thường thực lực chênh lệch quá lớn, giống như tu luyện giả thông thường so với Tiên thiên cường giả, căn bản không thể so sánh.
Tu luyện giả cửu tầng nội kình dưới tình huống đặc thù có thể chiến thắng thập tầng nội kình tu luyện giả.
Nhưng một vị tu luyện giả thập tầng nội kình, đừng mơ có thể chiến thắng một vị Tiên thiên cường giả, chờ bọn họ sai lầm cũng là vô ích.
Trong tự nhiên, linh thú cùng sinh vật thông thường cũng vậy. Nếu ngân man bình thường có thể khiến linh thú tránh xa ba bước, điều này phá vỡ hoàn toàn nhận thức của Hạ Nhất Minh.
Kim Chiến Dịch cười khổ một tiếng, nói:
- Sở Mộc. Ta với ngân man không rõ lắm. Ngươi giải thích một chút.
Sở Mộc khom người thật sâu, nói:
- Vâng. Hạ Tôn giả. Trong Nam Hải ngân man cũng xuất hiện linh thú. Thậm chí tồn tại cả Thánh thú. Bất quá đa phần ngân man đều là sinh vật bình thường trong đại dương.
Hạ Nhất Minh cau mày, nói:
- Nếu chỉ là sinh vậy bình thường, tại sao linh thú lại kiêng kỵ chúng?
Sở Mộc ánh mắt càng cung kính hơn, đối mặt với vị Khách khanh cường đại nhất của Linh Tiêu Bảo Điện, hắn có cẩn thận hơn cũng không quá.
- Tôn giả. Đám ngân man này có năng lực đặc thù, chúng có thể phóng thích lôi điện cường đại. Phàm là sinh vật bị chúng công kích, bất luận là linh thú hay không nhất định sẽ bị thương.
Sở Mộc dừng lại một chút, nói:
- Trong đại dương, sinh vật đa dạng hơn xa đại lục, linh thú càng cường đại hơn. Chúng hiện tại cũng không cần vì vấn đề thực vật mà lo lắng, bởi vậy đối với đám ngân man này, không có linh thú nào tự ý trêu chọc.
Hạ Nhất Minh chậm rãi gật đầu, xem ra linh thú trong đại dương cũng rất thông minh, không làm ra chuyện thiệt thân.
Ánh mắt thoáng nhìn mặt biển, Hạ Nhất Minh kinh ngạc nói:
- Các ngươi thay đổi hành trình?
Trên biển thay đổi phương hướng là chuyện rất nguy hiểm, nếu không phải bất đắc dĩ không ai dám làm như vậy.
Sở Mộc cười khổ, nói:
- Tôn giả. Phía trước có ngân man cản đường, đội thuyền của chúng ta bất luận thế nào cũng không qua được. Bởi vậy không thể làm gì khác hơn là thay đổi lộ trình. Hi vọng có thể vòng qua chúng.
Hạ Nhất Minh do dự một hồi, hỏi:
- Đám ngân man này có thường tụ tập như vậy không?
Sở Mộc cuống quít lắc đầu, nói:
- Ngân man là sinh vật cấp bậc bá chủ trong đại dương. Đa phần chúng nó đều đi lại một mình. Tình huống như vậy đệ tử cũng là lần đầu gặp phải.
Nói tới đây hắn có vẻ như nhớ tới điều gì.
Đám người Hạ Nhất Minh nhãn lực cao siêu, lẽ nào không nhìn ra hắn có điều giấu giếm.
Kim Chiến Dịch lạnh lùng nói:
- Sở Mộc. Ngươi có gì cứ nói.
Sở Mộc trong lòng âm thâm kêu khổ, nhưng trước mặt những nhân vật cấp bậc trưởng lão, hắn cũng không dám đắc tội, vội vàng nói:
- Kim Tôn giả. Tương truyền. Nếu có vô số ngân man tụ tập nghĩa là nơi này xấu hiện vương giả. Bởi vậy đám ngân man từ xa tới triều bái.
Kim Chiến Dịch hai mắt phát sáng, nói:
- Ngân man Thánh thú?
Sở Mộc cung kính xác nhận, theo sau cúi đầu. Bất quá trong lòng hắn thầm cầu khẩn, các đại nhân vật này nhiệt huyết xin chớ dâng lên mà tìm tới ngân man Thánh thú. Nếu không e rằng ba chiếc thuyền này không còn tồn tại.
Kim Chiến Dịch cùng Ngụy Tông Tân liếc mắt nhìn nhau, bọn họ cùng thấy được dao động trong lòng đối phương, bất quá chỉ giây lát cả hai đều buông tha ý định này.
Thở dài một tiếng, Kim Chiến Dịch nói:
- Nếu như chỉ có một đầu ngân man Thánh thú thì tốt rồi.
Ngụy Tông Tân cũng gật đầu, nói:
- Hơn một ngàn ngân man, lôi điện lực lượng phóng ra hẳn vô cùng cường đại. Cho dù Nhân đạo đỉnh cấp cường giả chỉ sợ cũng phải tránh xa.
Hạ Nhất Minh quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Lôi điện hãnh diện đứng, vẻ mặt đầu khinh thường.
Chỉ là ngẩng đầu nhìn phía xa xa, Hạ Nhất Minh cùng bỏ qua ý định đánh giết trong đầu.
Đám ngân man này vừa nhìn đã biết không dễ chọc, hơn nữa đối phương còn có vương giả cấp bậc Thánh thú. Dù cho mấy người bọn họ liên thủ cũng chưa chắc có thể thủ thắng.
Huống hồ đám sinh vật đại dương tuổi thọ rất dài, có thể tiến giai Thánh thú càng trong trăm vạn có một. Chỉ cần chúng không trêu chọc chính mình cũng coi như là không gặp.
Thuyền lớn sau khi chuyển hướng lại chậm rãi tiến lên. Đám thủy thủ trên thuyền lúc này đều cẩn trọng quan sát từng đợt sóng cuộn phía xa, tận tới khi rời khỏi nơi này không nhịn được mà hoan hô ầm ĩ.
Bọn họ sinh sống trên biển nhiều năm, dĩ nhiên hiểu được sự lợi hại của đám ngân man này.
Nếu chỉ có một đầu ngân man, lấy thực lực ba chiếc thuyền, còn gì phải sợ hãi? Nhưng nếu đụng phải đàn ngân man trăm năm hiếm gặp này, chính là chuyện kinh khủng nhất.
Cũng như Ngụy Tông Tân nói. Nhiều ngân man như vậy tập trung lại, cho dù Nhân đạo đỉnh cấp cường giả cũng không thể chống lại.
Sau khi tránh ra xa, ba chiếc thuyền lại hướng Nam Hải Lưu Ly đảo tiến tới.
Nhưng sau nửa canh giờ, gã thủy thủ trên vọng gác lại kêu lên một tiếng thảm thiết.
Tiếng kêu này lần nữa kinh động mọi người, khiến Hạ Nhất Minh chậm rãi bước ra ngoài, theo sau phát hiện sắc mặt mọi người trở lên vô cùng khó coi.
Hắn kinh ngạc nhìn theo ánh mắt mọi người đã phát hiện, phía sau chiếc thuyền, một đợt sóng dữ mãnh liệt đuổi theo, hơn nữa trên những ngọn sóng lóe lên từng đạo lôi điện màu bạc.
Trong lòng khẽ động, Hạ Nhất Minh kinh ngạc nói:
- Nam Hải ngân man?
Sở Mộc trên mặt đã không còn chút huyết sắc, nói:
- Tôn giả. Đích thực đám ngân man đó đuổi tới.
Hạ Nhất Minh không hiểu, nói:
- Chúng ta không trêu chọc chúng. Vì sao chúng lại đuổi theo?
Sở Mộc cười khổ không thôi, nói:
- Có lẽ bởi chúng ta đánh động nghi thức triều bái của chúng nên muốn bắt chúng ta làm tế phẩm.
Hạ Nhất Minh bất mãn nhìn hắn, đám ngân man kia không phải nhân loại, sao có thứ gọi là nghi thức triều bái cùng tế phẩm chứ?
Bất quá khi ánh mắt hắn nhìn qua Lôi điện cùng bảo trư, suy nghĩ này nhất thời thay đổi.
Nếu Lôi điện cùng bảo trư thông minh không kém nhân loại, vậy đám sinh vật tại đại dương có như vậy cũng là bình thường.
Kim Chiến Dịch tức giận hừ một tiếng, nói:
- Đám ngân man kia, chúng ta không trêu chọc chúng, ngược lại chúng khi dễ chúng ta.
Những lời này của gã mặc dù đầy phẫn nộ nhưng đồng thời đầy vẻ bất đắc dĩ.
Nếu như đám ngân man thực sự phá hủy ba chiếc thuyền, trừ đám Tôn giả, e rằng những người còn lại đều phải chết. Nguồn: http://truyenfull.vn
Sở Mộc sắc mặt dần ổn định, hắn hít thật sâu một hơi, theo sau xoay người trèo lên vọng gác.
Hắn lấy cờ hiệu khua trong không trung như ra mệnh lệnh nào đó.
Chỉ giây lát, tín hiệu từ hai chiếc thuyền kia cũng đồng loạt đáp trả. Bất quá dường như hai bên biểu đạt ý tứ giống nhau, thậm chí còn có ý tranh chấp.
Sở Mộc giận dữ hét lên:
- Linh Tiêu Bảo Điện môn quy. Không nghe lệnh, chém. Phụ mẫu đệ tử đều bị trục xuất.
Âm thanh hắn như lôi đình vang dội khắp mặt biển.
Hai chiếc thuyền kia im lặng hồi lâu, rốt cuộc lựa chọn nghe lệnh.
Sở Mộc như linh hầu nhanh chóng leo xuống, theo sau đi tới trước mặt đám người Hạ Nhất Minh, trầm giọng nói:
- Các vị Tôn giả đại nhân. Xin các ngài đổi thuyền, bọn họ sẽ mang các ngài tới Lưu Ly Đảo.