Những lời này của Hạ Nhất Minh quả thực xuất phát từ thâm tâm.
Giao tình cùng bảo trư không cần phải nói, nếu không có bản trư, một thân công phu của Hạ Nhất Minh mười phần e rằng không được tám chín, mà thần khí Cửu Long Lô càng không thể rơi vào tay hắn.
Sau đó cùng Lôi điện quen biết, bất luận là đại dương hay trước rừng rậm Sinh tử giới, bọn họ nửa bước không rời.
Trải qua nhiều gian khổ như vậy, bọn họ mặc dù không được trải qua tẩy lễ như Đồ đằng tộc nhân nhưng cảm tình giữa nhân thú gắn bó không chút nào thua kém.
Kỳ Liên Song Ma liếc mắt nhìn nhau, trong mắt bọn họ không che giấu vẻ nghi hoặc.
Tuy nói hiểu biết của bọn họ rất cao, nhưng tổ hợp Hạ Nhất Minh, bảo trư cùng Lôi điện quả là độc nhất vô nhị, hiển nhiên bọn họ không thể giải thích nguyên do.
Miễn cưỡng cười, Đại ma nói:
- Hạ huynh. Vận khí của ngươi thật tốt.
Nếu đã không giải thích được, đơn giản nhất là đổ cho hai từ vận khí.
Hạ Nhất Minh khẽ gật đầu, đối với những lời này, hắn hoàn toàn đồng ý. Từ kỳ ngộ dưới đáy hồ, chiếm giữ bổn nguyên lực, vận khí của hắn tốt lên trông thấy.
Ngẩng đầu nhìn, ánh mắt Hạ Nhất Minh có chút ngưng trọng.
Hắn phát hiện có người dò xét nơi này, hơn nữa không phải chỉ một người. Mặc họ che giấu rất tốt nhưng chỉ cần dùng chân khí phụ trợ sao có thể trốn khỏi linh giác của hắn.
Những người này ít nhất cũng là Tôn giả cấp bậc, hơn nữa mơ hồ mang theo ác ý.
Thấy được ánh mắt Hạ Nhất Minh, Kỳ Liên Song Ma nhìn nhau cười khổ, Đại ma thở dài nói:
- Hạ huynh. Nghe nói ngươi tại kinh thành đại khai sát giới Vũ gia.
Hạ Nhất Minh nghiêm mặt nói:
- Đại ma huynh. Ngươi nghe tin này từ đâu?
Đại ma đồng dạng nghiêm mặt nói:
- Tin tức này từ Đại Thân truyền ra, đều nói là Tây Bắc Thiên Trì nhất mạch hướng Đại Thân đế quốc khiêu khích.
Hạ Nhất Minh hừ lạnh một tiếng, nói:
- Lời nói vô căn cứ. Hạ mỗ bất quá chỉ phòng vệ, kẻ chủ mưu phải là Hoàng thất Vũ gia mới đúng.
Đại ma hai mắt sáng lên, nói:
- Hạ huynh. Nếu không ngại xin hãy nói rõ.
Hạ Nhất Minh khẽ gật đầu. Hắn biết, bản thân hắn muốn đạt được mục đích khi tới đây, đầu tiên phải được lòng đám người Động Thiên Phúc Địa trước.
Nếu để bọn họ tưởng hắn tới cướp đoạt Ngũ hành bí tịch e rằng khả năng trao đổi tám chín phần sẽ thất bại.
Hắn tĩnh tâm bắt đầu kể lại chi tiết từ lúc Vũ Vô Thường yêu cầu mình tới kinh thành trợ giúp Vũ gia lão tổ, cho tới khi Vũ gia lão tổ âm mưu cướp đoạt Ngũ Hành Hoàn, sau cùng là chuyện bị hắn đuổi giết.
Trong quá trình này, Hạ Nhất Minh cũng sắp xếp lại, cứ tùy ý nói ra không mang theo bất cứ sự giả tạo nào.
Mặc dù chuyện này từ miệng hắn nói ra vô cùng thản nhiên, tựa hồ không có bao nhiêu sóng gió, nhưng Kỳ Liên Song Ma không khỏi đại chấn trong lòng.
Hạ Nhất Minh gặp phải những người nào trong kinh thành?
Năm vị Ngũ khí Tôn giả, hơn nữa một người trong đó chỉ dưới Nhân đạo đỉnh cấp.
Tổ hợp cường đại như vậy lại bị Hạ Nhất Minh phá tan, cuối cùng năm vị đại cao thủ toàn bộ vẫn lạc.
Nghĩ tới điều này, Kỳ Liên Song Ma liếc mắt nhìn nhau, trong ánh mắt lộ rõ vẻ sợ hãi mãnh liệt.
Bất quá mặc dù bị sự cường đại của đám người Hạ Nhất Minh chấn nhiếp, nhưng họ cũng không chút bối rối.
Động Thiên Phúc Địa không giống kinh thành, năng lực phòng hộ của nơi này cũng không phải kinh thành có thể so sánh. Mặc dù nơi này không có năm vị Ngũ khí Tôn giả nhưng cho dù Nhân đạo đỉnh cấp cường giả muốn tới đây làm càn e rằng tự rước lấy nhục.
Bởi thế Kỳ Liên Song Ma không lo Hạ Nhất Minh dám có ý nghĩ động thủ với Động Thiên Phúc Địa.
Sau hồi lâu, Hạ Nhất Minh cũng ngừng nói, hắn không đem chuyện Hoàng Tuyền Lão tổ truy sát kể ra, bởi thân phận người này rất đặc biệt, nói ra có trời mới biết hậu quả thế nào, tốt nhất cứ nên giấu đi.
Kỳ Liên Song Ma khẽ gật đầu, bọn họ ánh mắt trao đổi theo sau nhìn lại.
Xa xa một âm thanh truyền tới:
- Vũ gia lão tổ bị lòng tham che mắt, tiền đồ của Vũ gia theo đó bị hủy. Có vết xe đổ này, ta phải nhớ kỹ.
Một bóng người chậm rãi từ sơn đạo xuất hiện, lão bước tới như bay, rất nhanh đã xuất hiện trước mặt Kỳ Liên Song Ma.
Kỳ Liên Song Ma vội vàng hành lễ, mặc dù bọn họ đã tấn giai Tôn giả, nhưng đối mặt với ân sư của mình, không chút nào dám chậm trễ.
Hạ Nhất Minh tiến tới vài bước, nhìn Phiền Thạc Tôn giả hành lễ thật trọng, nói:
- Vãn bối bái kiến tiền bối.
Phiền Thạc lần đầu tiên gặp gỡ đã ban cho hắn một bình kim đan bảo vệ tính mạnh, mặc dù người phục dụng kim đan này không phải Hạ Nhất Minh, nhưng hắn vẫn vô cùng cảm kích lão nhân này.
Bất quá ánh mắt Hạ Nhất Minh đồng thời liếc về sơn đạo, hắn mơ hồ cảm nhận được địch ý chưa tiêu tan mà Phiền Thạc Tôn giả đã lộ diện lập tức biểu lộ ý tứ cảnh cáo rõ ràng. Phiền Thạc Tôn giả cười ha hả, đỡ Hạ Nhất Minh lên, nói:
- Mấy năm trước Hạ huynh đệ đã từng nhận lời lão phu tới Động Thiên Phúc Địa, nghĩ không ra chỉ vài năm ngươi đã tấn giai Ngũ khí Tôn giả. Thật sự khó tin.
Hạ Nhất Minh mỉm cười, đối với sự khích lệ này hắn không có ý trả lời.
Phiền Thạc quay đầu nhìn Song ma, nói:
- Có được hai đồ đệ thiên phú Ngũ hành lão phu còn thường Ngũ hành luân hồi chi hoa của chúng sẽ độc bá thiên hạ. Nhưng lão đệ vừa xuất hiện, bọn họ không có phần rồi.
Nghe được những lời này, Hạ Nhất Minh sắc mặt đỏ bừng, xấu hổ nói:
- Tiền bối quá khen.
Phiền Thạc cười lớn nói:
- Người đã tới đây coi như là khách của Phiền Thạc ta. Chúng ta lên núi.
Hạ Nhất Minh xác nhận, bất quá trong lòng âm thầm nói. Vị tiền bối này hình như không phải nói hắn mà ngược lại đang cảnh cáo đám người kia.
Khi Lôi điện đi qua khúc quặt Hạ Nhất Minh cảm thấy da đầu có chút tê dại. Trong lòng hắn không khỏi chấn kinh, ánh mắt liếc nhìn một phía.
Ở nơi đó có một vị lão giả vóc người cao gầy đang dùng ánh mắt âm trầm nhìn hắn, trong ánh mắt kia ẩn chứa sự phức tạp, bất quá không thể dùng hai từ thân mật để miêu tả.
Hạ Nhất Minh thu hồi ánh mắt, tiếp tục di chuyển.
Tựa hồ cảm nhận được động tác cả Hạ Nhất Minh, Phiền Thạc than nhẹ một tiếng, nói:
- Hạ huynh đệ. Người kia là sư đệ của lão phu, Tư Mã Bân. Hắn đối với ngươi có chút hiểu lầm, xin ngươi thứ lỗi.
Hạ Nhất Minh giật mình, nói:
- Hắn đối với Hạ mỗ có hiểu lầm gì?
Phiền Thạc khẽ lắc đầu, bất đắc dĩ nói:
- Hắn cùng với Vũ gia lão tam Vũ Phi Dương là bằng hữu tri giao. Lúc còn trẻ từng nhiều lần vào sinh ra tử, lại cùng nhau tiến giai Ngũ khí Tôn giả. Nghe nói ngươi đồ sát Vũ gia cao thủ nên đối với ngươi rất bất mãn.
Hạ Nhất Minh khóe miệng khẽ nhếch lên, nói:
- Vãn bối mặc dù rất muốn hoàn thành việc này nhưng đáng tiếc khó làm được.
Lúc này Vũ gia còn ít nhất ba vị Tôn giả bên ngoài, nếu không nắm chắc một mẻ tóm gọn, Hạ Nhất Minh tuyệt đối sẽ không đánh rắn động cỏ.
Oán cừu của hắn với Vũ gia bất luận ai đúng ai sai đã không còn có thể hóa giải. Mặc dù xét về thực lực, Hạ Nhất Minh tuyệt đối chiếm thượng phong nhưng chỉ cần Vũ gia còn một vị Tôn giả, Hạ Nhất Minh cũng không dám khinh người quá đáng, ít nhất cũng cấp cho Vũ gia một con đường sống. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Về điểm này ngay cả Linh Tiêu Bảo Điện cùng Động Thiên Phúc Địa cũng không ngoại lệ. Sau khi Cát Ma Phàm Thù nhận lời Vũ gia lão tổ bảo hộ những người còn sống, khiến bất cứ thế lực nào cũng không dám có ý đồ với Vũ gia nữa. Nếu không với thời gian trăm năm, kẻ thù vô số, Vũ gia lúc này tuyệt đối không được yên bình.
Đương nhiên không chỉ có quy tắc lưu truyền ngàn vạn năm qua, mà chủ yếu hơn là sức uy hiếp cường đại tới từ Tôn giả.
Nếu như Vũ gia bị hủy, có trời mới biết những vị Tôn giả sống sót kia sẽ làm ra chuyện gì.
Vị Tôn giả này nếu liều mạng thì không cần lo lắng, nhưng nếu hắn ẩn nấp bên cạnh mười năm, trăm năm cho dù môn phái cường đại tới đâu cũng không chịu được.
Hắn cho dù không tiến công tổng bộ môn phái mà ẩn nấp ám sát môn đệ Tiên thiên hoặc không phải Tiên thiên như vậy tiền đồ môn phái đó cũng e hỏng mất.
Dù sao chỉ có ngàn ngày đuổi bắt chứ không có đạo lý ngàn ngày đề phòng.
Mà muốn trừ bỏ kẻ đang ẩn nấp như độc xà kia, không có vận may nghịch thiên cũng đừng nghĩ tới.
Phiền Thạc ra sức giải thích khiến Hạ Nhất Minh vô cùng đăm chiêu, lão lạnh nhạt cười, nói:
- Kỳ thực bất cứ gia tộc nào muốn phát triển không suy bại đều không có khả năng. Bất quá trong gia tốc tốt nhất phải có một vị Tôn gia tọa trấn.
Hạ Nhất Minh giật mình, theo sau chậm rãi gật đầu. Trong lòng hắn chấn động, những lời này chẳng lẽ từng có người chủ ý đánh Hạ gia trang? Hơn nữa người này cũng là một vị Tôn giả cường đại.
Khi nghĩ tới điều này, trái tim phát lạnh, cảm kích nhìn Phiền Thạc, hắn nói:
- Đa tạ ngài chỉ điểm.
Phiền Thạc khoát tay áo, nói:
- Có những quy tắc nhất định phải tuân thủ, mặc dù với những quy tắc này chúng ta cũng không có hảo cảm.
Hạ Nhất Minh hiển nhiên nghe ra ý tứ trong đó, hơn nữa trong lòng mơ hồ nghĩ tới một người, chỉ là nghĩ đến chứ không hỏi ra.
Tới giữa sơn đạo có một đại điện, đám người lần lượt tiến vào, ngay cả Lôi điện cùng bảo trư cũng được đãi ngộ như vậy.
Phiền Thạc vuốt râu mỉm cười, nói:
- Hạ huynh đệ. Ngươi lúc này tới Động Thiên Phúc Địa không phải vì ước định mấy năm trước chứ?
Hạ Nhất Minh sắc mặt đỏ bừng, nói:
- Tiền bối nói đùa. Hạ mỗ hôm nay tới đây cầu một việc.
Phiền Thạc hai mắt ngưng lại, nói:
- Cứ nói.
- Hạ mỗ muốn xem qua bí tịch Ngũ hành luân hồi của quý phái.