Hạ Nhất Minh vẻ mặt kinh ngạc biến sắc, do dự nói:
- Động Thiên Phúc Địa?
Vũ Mạc Phi thở dài một hơi, nói:
- Không sai. Động Thiên Phúc Địa chính là nơi truyền thừa của Ngũ Hành Môn khi xưa. Đại bộ phận kỳ trân dị bảo trong Ngũ Hành Môn đều lưu tại Động Thiên Phúc Địa, ngay cả Ngũ hành bí tịch cũng không ngoại lệ. Vũ gia khi xưa mang đi quả thực cũng chỉ có nửa bản.
Trong lòng lão quả thật hết sức lo lắng, tới khi Hạ Nhất Minh thu liễm sát khí mới bình tâm trở lại.
- Hắc hắc...Vậy là nửa bản bí tịch còn lại Động Thiên Phúc Địa nắm giữ. Chẳng lẽ Vũ huynh muốn Hạ mỗ xung đột cùng Động Thiên Phúc Địa?
Hạ Nhất Minh cười lạnh một tiếng, nói.
Động Thiên Phúc Địa không giống Đại Thân Vũ gia, ở nơi đó còn có một vị Nhân đạo đỉnh cấp cường giả tọa trấn.
Mặc dù theo tin tức hắn biết, vị cường giả này cũng đã tới Bắc Cương Băng Cung nhưng sớm muộn gì cũng sẽ quay về. Nếuđ ồng thời đắc tội Hoàng Tuyền Lão tổ cùng vị Nhân đạo đỉnh cấp của Động Thiên Phúc Địa, cho dù Hạ Nhất Minh cũng không dám khẳng định, Đế Thích Thiên đại nhân có hay không toàn lực bảo vệ hắn.
Vũ Mạc Phi không có nửa điểm dao động trên mặt, từ khi lão giao nửa bản bí tịch Ngũ hành ra, tựa hồ không quan tâm tới chuyện gì nữa.
- Hạ huynh. Vũ mỗ đã giao bí tịch. Hơn nữa phía dưới còn một tấm bản đồ Động Thiên Phúc Địa. Về phần ngươi có nguyện ý tới đó hay không, đã không còn liên quan tới Vũ mỗ.
Lão dừng một chút, lại nói:
- Lúc này Vũ gia chúng ta không đúng. Ngươi nếu có yêu cầu gì, Vũ mỗ xin hết sức đáp ứng.
Hạ Nhất Minh hừ lạnh một tiếng, nhận lấy hộp gỗ, nói:
- Hạ mỗ chỉ muốn khuyên một câu. Sau này chớ chọc tới ta.
Hắn khẽ vỗ lên lưng Lôi điện, bạch mã nhất thời giật mình, chiếc sừng trên đầu đột nhiên xuất hiện một luồng tử điện lượn lờ. Theo sau luồng quang mang tím sẫm phóng lên cao, giữa không trung nổ vang một tiếng, ngay cả dưới ánh sáng ban ngày cũng lóe lên vô sô quang mang.
Vũ Mạc Phi ngẩng đầu nhìn bầu trời, trên mặt không còn chút huyết sắc.
Là một gã Tôn giả, hắn đương nhiên hiểu rõ uy lực cường đại ẩn chứa trong luồng quang mang kia.
Lão biết, lực lượng lôi điện này nếu nhằm vào chính mình, giờ phút này e rằng lão cũng giống mấy vị nguyên lão kia, biến thành than đen.
Lão cũng biết, đây thuần túy là Hạ Nhất Minh thị uy nhưng lão chỉ có thể cắn răng chịu đựng.
Sau khi quang mang trên bầu trời tiêu tán, Vũ Mạc Phi cúi xuống ánh mắt thất thần. Nhưng hai tròng mắt lão ngưng lại, trong lòng cả kinh, bởi trước mặt lão, đám người Hạ Nhất Minh đã biến mất không rõ tung tích.
Lão hít vào một ngụm lãnh khí, vẻ mặt vô cùng khó coi.
Lấy tu vi võ đạo của lão, mặc dù đang chú ý tới lôi điện trên không trung nhưng là một vị Tôn giả, không ngờ ngay cả đám người Hạ Nhất Minh rời đi lúc nào cũng không biết, điều này thật sự khiến người ta khó mà tin được.
Gương mặt rúm ró, sau hồi lâu Vũ Mạc Phi thở dài một tiếng.
Những người này thật sự đáng sợ, không phải Vũ gia có thể chọc vào.
Nhắc tới chuyện này lão nghĩ tới, hình ảnh Vũ gia lão tổ tồn tại như một vị thần trong lòng mọi người, hôm nay cũng đã sụp đổ.
Vũ Mạc Phi ngửa đầu nhìn trời, mặc dù ánh sáng ban ngày rực rỡ nhưng lòng lão tối tăm mờ mịt.
Lão tổ tông, Vũ gia chúng ta lúc này thật sự suy bại rồi.
*****
Luồng quang mang trắng chớp động, đám người Hạ Nhất Minh đã nhanh chóng tiến vào khu rừng rập rạp.
Nơi này đã cách kinh thành trăm dặm, Hạ Nhất Minh tùy ý chọn một khu rừng chui vào.
Ở nơi này hắn tìm được một nơi tương đối bằng phẳng, khoang chân ngồi xuống, theo sau lấy ra nửa bản bí tịch vừa có được từ tay Vũ Mạc Phi.
Khi bàn tay một lần nữa chạm vào Thần đạo chi thư, tinh thần Hạ Nhất Minh lại một lần nữa bị hấp dẫn.
Đối với vấn đề an toàn của bản thân lúc này, hắn không chút nào lo lắng.
Trừ khi Nhân đạo đỉnh cấp cường giả, hoặc Thánh thú huyết mạch Thần thú cấp bậc như Long xà tới, nếu không có Bách Linh Bát, bảo trư cùng Lôi điện thủ vệ, căn bản không người hoặc sinh vật nào có thể tới gần hắn.
Về phần uy hiếp tới tính mạng hắn càng không cần nhắc tới.
Nhẹ nhàng mở trang thứ nhất bí tịch, đập vào mắt hắn là bốn chữ vàng rực rỡ, Ngũ hành luân hồi.
Hạ Nhất Minh hai mắt phát sáng, trong mắt hắn bốn chữ này dường như sống lại, dùng phương thức thần kỳ lưu chuyển quanh người hắn.
Trong lòng khẽ động, Hạ Nhất Minh chợt nghĩ tới bầu trời thần kỳ lúc trước.
Không biết vì sao sau khi thấy bốn chữ này, hắn lại có suy nghĩ như vậy.
Khẽ lắc đầu, trong lòng Hạ Nhất Minh thầm kêu kỳ quái, đột nhiên một ý nghĩ xuất hiện, chẳng lẽ cường giả viết ra Thần đạo chi thư này cũng là cao thủ kiến tạo Sinh tử giới?
Theo hắn biết, Sinh tử giới cũng không phải chỉ có một vị cường giả Thần đạo kiến tạo, nó do vài cao thủ phương Đông liên thủ làm ra.
Có lẽ vị Ngũ Hành Lão tổ kia thật sự đã từng tham gia việc này.
Khẽ nói thầm trong lòng hồi lâu, rốt cuộc tinh thần hắn tập trung lại, bắt đầu nghiên cứu nội dung.
Thần đạo chi thư có lực lượng vô cùng thần kỳ, nó không thể dùng ánh mắt thông thường quan sát mà phải sử dụng tinh thần chậm rãi kiểm nghiệm.
Nếu như Tôn giả hoặc tu luyện giả dưới Tôn giả muốn kiểm nghiệm Thần đạo chi thư e rằng rất khó, đặc biệt nếu bản thân không nắm giữ thiên phú tương đồng, hiện quả khẳng định không như mong muốn.
Nhưng Ngũ khí Tôn giả một khi ngưng tụ ý niệm sẽ không gặp phải vấn đề này. Bọn họ có thể để ý niệm chìm vào Thần đạo chi thư, dễ dàng lĩnh ngộ nôi dung bên trong.
Đương nhiên nếu gặp phải Thần đạo chi thư mang thuộc tính bất đồng, như vậy xem thì có thể, tu luyện thì đừng mơ, nhiều nhất cũng chỉ tham khảo một vài nội dung có ích cũng là tốt rồi.
Hạ Nhất Minh bản thân kiêm tu Ngũ hành, hơn nữa nắm giữ ý niệm cường đại, tiến vào Thần đạo chi thư không gặp trở ngại nào.
Hai mắt nhắm lại, tinh thần của hắn cũng đã dung nhập Thần đạo chi thư.
Vừa tiến vào nơi này, Hạ Nhất Minh nhất thời cảm nhận được ngũ hành chân khí cường đại. Hắn mở lớn hai mắt, cơ hồ không thể tin được vào cảm giác của mình.
Nếu như không phải hắn tin tưởng mình vừa tiến vào Thần đạo chi thư e rằng còn nghĩ mình đang ở trong Ngũ Hành Hoàn.
Trong Thần đạo chi thư không ngờ tồn tại một không gian cơ bản giống với Ngũ hành không gian.
Đương nhiên hai không gian này không phải hoàn toàn giống nhau, nhưng đối với người vô cùng quen thuộc Ngũ hành không gian như Hạ Nhất Minh hoàn toàn có thể nhìn ra, kỳ thực hai không gian này tương tự.
Hít một hơi thật sâu, Hạ Nhất Minh trong lòng cười khổ một tiếng, Ngũ hành luân hồi quả nhiên chính là Ngũ hành luân hồi.
Hắn rốt cuộc cũng hiểu ra, Thần đạo chi thư vốn được cao thủ nắm giữ Ngũ Hành Hoàn viết ra, bởi vì trừ cao thủ nắm giữ Ngũ Hành Hoàn, cơ bản không ai có thể viết ra Thần đạo chi thư ẩn giấu uy lực cường đại như vậy.
Tinh thần có chút xao động, mặc dù Hạ Nhất Minh bảo trì trạng thái khi lật xem trang thứ nhất nhưng tinh thần hắn lúc này lại tự do di chuyển, hơn nữa cảm nhận được biến hóa thần kỳ trong mỗi một trang bí tịch.
Trên thân thể Hạ Nhất Minh chậm rãi xuất hiện quang mang nhiều màu, quang mang này cũng không cố định mà không ngừng biến hóa thần bí. Chúng giống như bánh xe lớn, không ngừng biến đổi thuộc tính lực lượng.
Chậm rãi, biến hóa thần kỳ xảy ra, Ngũ sắc quang mang trước mặt Hạ Nhất Minh hình thành ấn ký kì quái.
Ấn ký này đích thực là một trong vô số ấn ký trong Ngũ Hành Hoàn, cũng là một hoa văn trên xác huyền quy.
Khi ấn ký này xuất hiện, Lôi điện cùng bảo trư nhất thời hướng ánh mắt lại đây.
Trên mặt chúng nhất thời biểu lộ một tia kính sợ xuất phát từ bản tính trời sinh, trong lòng chúng dường như có sự kiêng kỵ với loại ấn ký này.
Mà lúc này trong Thần đạo chi thư, Hạ Nhất Minh tựa hồ như cảm nhận được, hắn bình tĩnh duỗi tay kết thành từng đạo thủ ấn tương đương với bên ngoài.
Mỗi một thủ ấn này đều là những phát hiện của hắn trong Thần đạo chi thư, hoặc là thứ hắn có thể hiểu được.
Mặc dù chỉ có nửa bản Thần đạo chi thư nhưng Hạ Nhất Minh lúc này hiển nhiên đã bị tri thức trong đó dọa ngây người. Hắn thấy được vô số những đồ án thâm ảo tựa hồ như ẩn chứa lực lượng thần kỳ, hơn nữa còn đợi hắn khám phá. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Đối với một tu luyện giả mà nói, đây quả thực chính là bảo tàng chôn giấu của cải vô cùng vô tận, khai thác cả đời cũng không hết được.
Nhưng đáng tiếc, đối mặt với bảo tàng như vậy, hắn cơ bản không thể đào bới được.
Bởi vì một thân tu vi võ đạo của hắn thật sự rất thấp, thậm chí căn bản không đạt được yêu cầu của bảo tàng.
Bất quá, coi như bảo tàng không mở ra được cũng đủ để Hạ Nhất Minh mừng rỡ như điên.
Nguyên cứu những ấn pháp mới hiểu được, trong lòng Hạ Nhất Minh vô cùng tò mò, hắn thậm chí còn có cảm giác không thể chờ đợi được mà phải thử ngay.
Ánh mắt đảo qua một vòng Ngũ hành không gian, Hạ Nhất Minh rốt cuộc cũng buông tha ý định thăm dò trong đầu.
Tuy nói hắn với những hoa văn này có cảm ứng, nhưng đang tiếc là, cho dù biết nhưng nghiên cứu ra mấy thứ này chưa hẳn đã có tác dụng. Dĩ nhiên tốt hơn hết là tạm thời gác lại.
Hơn nữa Hạ Nhất Minh mơ hồ cảm giác được, chỉ có nửa bản bí tịch đối với hắn là trở ngại rất lớn. Trừ khi tìm được nửa bản kia, hợp làm hai bản làm một, hình thành bí tịch đầy đủ, nếu không tuyệt đối hắn không thể nắm giữ điều cơ bản nhất, cũng là quan trọng nhất.
Thở thật dài một hơi, giống như người nín thở đã lâu, trọc khí trong lồng ngực nhất thời phun ra, cảm giác sảng khoái tràn ngập thân thể hắn.
Hạ Nhất Minh khẽ mở mắt, Lôi điện cùng bảo trư lập tức xông tới, ánh mắt chúng nó lóe lên như chờ đợi điều gì.
Nhìn bộ dạng chúng, Hạ Nhất Minh cười khổ, nói:
- Thần đạo chi thư cao thâm khó lường, lẽ nào có thể dễ dàng lĩnh ngộ.
Hắn lắc đầu, trong lòng khẽ động nói:
- Lúc này chỉ có một phần, các ngươi xem qua một chút.
Hắn duỗi tay ra, rất nhanh trên thân thể lần nữa xuất hiện Ngũ sắc quang mang...