Vũ Thần

Chương 769




Trên không trung, Hạ Nhất Minh ôm bảo trư cùng Bách Linh Bát chậm rãi bay đi.
Hắn quay đầu nhìn lại phía sau, khẽ nhăn mặt nói:
- Bách huynh. Lôi điện sao còn chưa tới?
Khi cảm nhận được chiến ý kia Hạ Nhất Minh đã biết chính là Ban Lan Thánh Hổ trong kinh thành hắn đã từng gặp qua.
Đầu hổ này mặc dù uy danh vang vọng nhưng dù sao nó không nắm giữ huyết mạch Thần thú, bất luận Lôi điện hay bảo trư đều hơn hắn nó không chỉ một bậc. Lôi điện ngay cả Thú vương Linh tượng cũng có thể đùa giỡn, đối phó với Ban Lan Thánh Hổ dĩ nhiên không gặp vấn đề gì.
Dựa theo dự đoán của bọn họ, chỉ cần chậm lại chốc lát Lôi điện nhất định có thể đuổi theo.
Nhưng ngoài ý muốn của họ, tới lúc này Lôi điện vẫn chưa xuất hiện. Quay đầu nhìn lại, Hạ Nhất Minh căn bản không phát hiên ra hình ảnh kiêu ngạo mà thần tốc của nó.
Bách Linh Bát bình tĩnh nhìn Hạ Nhất Minh nói:
- Người yên tâm. không có chuyện gì đâu.
- Thật sao?
- Ta đã tính toán qua, sức chiến đầu của Ban Lan Thánh Hổ mặc dù cường đại nhưng khi nó chọc Lôi điện nổi sát tâm, nó sẽ chết không nghi ngờ.
Hạ Nhất Minh do dự một chút, hắn chậm rãi gật đầu, lo lắng nói:
- Lôi điện sẽ không bị thương đâu.
- Sẽ không.
Bách Linh Bát do dự, sau đó kiên định nói:
- Thực lực của Lôi điện so với Ban Lan Thánh Hổ cường đại hơn nhiều, bởi thế không thể bị thương.
Hạ Nhất Minh liên tục gật đầu, chỉ là không biết tại sao trong lòng hắn mơ hồ có cảm giác bất an.
Hắn liếc Bách Linh Bát một cái, đối với suy đoán cảu gã từ trước tới nay Hạ Nhất Minh cũng chưa từng nghi ngờ, bởi vì người này ít khi gặp sai lầm.
Nhưng trong trí nhớ của hắn việc ra khơi trước đây vẫn vừa như mới. Bách Linh Bát đối chiếc thuyền nhỏ có nhưng đánh giá khiến hắn vô cùng buồn bực trong một khoảng thời gian.
Mà lúc này có lẽ bời bóng ma trong lòng đè nặng khiến Hạ Nhất Minh lập tức nghĩ tới cuộc nói chuyện ngày đó cùng Bách Linh Bát trên thuyền.
Lắc đầu, Hạ Nhất Minh đem suy nghĩ này vứt bỏ. Hắn cũng biết Lôi điện có được huyết mạch Thần thú cùng Ban Lan Thánh Hổ chênh lệch cực lớn. Bất luận từ góc độ nòa cũng sẽ không có lý do bị thương.
Bảo trư trong lòng Hạ Nhất Minh đột nhiên lầm bầm, bộ dạng có chút kích động.
Hạ Nhất Minh giật mình, ánh mắt nhìn về phía sau, trên mặt nhất thời lộ ra vẻ tười cười mừng rỡ.
Một bóng trắng từ xa chạy lại, mặc dù bóng trắng này như ẩn như hiện nhưng đúng là hình ảnh Hạ Nhất Minh quen thuộc.
Chỉ là trong khoảnh khắc vẻ tươi cười trên mặt Hạ Nhất Minh cứng đờ.
Hắn há hốc miệng, vẻ kinh ngạc tới cực điểm.
Tốc độ của bóng trắng kia đủ để bất cứ Thánh thú nào xấu hổ, nhưng rơi vào mắt Hạ Nhất Minh rõ ràng cảm nhận tốc độ này chậm hơn bình thường rất nhiều.
Hắn không nghĩ ngợi lập tức xoay người ngênh đón.
Sau lưng hắn, đôi mắt của Bách Linh Bát phát ra quang mang sáng rực, vô sỗ tin tức khó xác định tựa hồ như rơi vào nguy hiểm.
Trong tính toán của gã. Lôi điện khẳng định có thể dễ dàng thủ thắng, càng không có khả năng gặp bất cứ tổn thương gì. Nhưng thực tế trong đôi mắt cấu tạo đặc biệt đã thu được hình ảnh vô cùng chật vật của Lôi điện.
Chuyện này quả thực vượt qua năng lực tính toán của gã, khiến gã cảm thấy một loạt các trình tự hỗn loạn.
Bất quá thân thể gã chỉ dừng lại một chút sau đó lập tức đuổi theo Hạ Nhất Minh.
Rất nhanh Hạ Nhất Minh đã ôm bảo trư xuất hiện bên cạnh Lôi điện, khi gặp được bộ dáng của nó Hạ Nhất Minh không khỏi kinh hãi trong lòng.
Trên người Lôi điện chi chít vết thương, đặc biệt nửa thân trái vô số vết máu loang lổ, không những thế sau bắp đùi còn nguyện vẹn hàm răng sắc nhọn đáng cắm vào.
Mỗi bước chân của Lôi điện, cơ đùi của nó đều co quắp, mặc dù trên thân thể chưa từng chịu tổn thương như vậy nhưng Hạ Nhất Minh biết, sự đau đớn này tuyệt đối không dễ dàng chịu được.
Thân thể Hạ Nhất Minh chớp lên, khi hắn tới bên cạnh Lôi điện cũng không hỏi vì sao nó bị thương mà trước hết khẽ chụp lên đùi nó.
Chân khí cường đại nháy mắt phong tỏa vết thương, hàm răng sắc nhọn kia lập tức bắn ra ngoài. )
Vốn nơi này chảy máu không nhiều nhiều nhưng khi đám răng bị Hạ Nhất Minh đánh rơi ra nhất thời máu tươi dầm dề.
Chân mày nhíu lại chân khí lập tức bịt kín miệng vết thương không để máu chảy ra.
Lôi điện lẳng lặng đứng im, cơn đau như một chút cũng không hề thuyên giảm.
Hạ Nhất Minh ngẩng đầu, trong ánh mắt hắn xuất hiện vẻ kinh ngạc. Lúc này tâm tình Lôi điện như xuất hiện biến hóa, mặc dù hắn chưa cảm nhân được biến hóa gì nhưng cảm giác này tuyệt đối không sai.
Từ trong áo lấy ra một khối Bạch Thạch, Hạ Nhất Minh đưa tới miệng Lôi điện, lập tức nó lấy lưỡi quấn vào.
Sau khi nuốt Bạch Thạch, trên thân thể Lôi điện quang mang trắng sữa lập tức hiện ra.
Hạ Nhất Minh biết, đây là dấu hiệu Lôi điện phục hồi tổn thương.
Bạch Thạch vô cùng thần kỳ, năng lực chưa thương đối với nó chỉ là chuyện nhỏ, chỉ cần thoáng chốc có thể hoàn toàn hồi phục như cũ.
Hạ Nhất Minh quay đầu, oán hận nói:
- Bách Huynh. Người không phải nói Lôi điện sẽ không tổn thương sao?
Bách Linh Bát im lặng đột nhiên từ trong bụng gã vang ra âm thanh rất nhỏ, theo sau trên miệng gã phun ra một luồng khói đen.
Hạ Nhất Minh trợn mắt cứng lưỡi nhìn gã, không rõ gã đang làm chuyện quỷ quái gì. Nguồn: http://truyenfull.vn
Nhưng hắn không ngờ, Bách Linh Bát đang đứng thẳng cứ thế ngã xuống đất.
Hạ Nhất Minh cùng bảo trư liếc mắt nhìn nhau, trong mắt đối phương đều thấy vẻ sợ hãi.
Hôm này thật sự có quỷ, đối phó với một đầu Ban Lan Thánh Hổ, Lôi điện cũng bị thương nghiêm trọng như vậy. Mà kinh khủng hơn chính là Bách Linh Bát dĩ nhiên lần đầu tiên xuất hiện trạng thái dị thường như vậy.
Trong tổ hợp bọn họ, Bách Linh Bát vẫn đóng vai người trầm tĩnh như biển sâu, lúc này tình trạng của gã khiến Hạ Nhất Minh cảm thấy kinh hoàng hơn xa lúc Lôi điện bị thương.
Một tiếng hí nhẹ vang lên, quang mang trên người Lôi điện đã biến mắt sạch sẽ đồng thời vết thương trên người nó biến mất như chưa từng xuất hiện.
Bạch mã thần tuấn lại một lần nữa xuất hiện trước mặt Hạ Nhất Minh. Chỉ là cũng với trước đây nó trầm tĩnh hơn rất nhiều, ngay cả khí chất cũng xuất hiện biến hóa thần kỳ.
Tự hồ như ít đi vài phần hoạt bát, thêm vào vài phần trầm ổn vậy.
- Phù...
Bách Linh Bát đột nhiên từ trên mặt đất ngồi dậy. Theo sau thân thể cứng ngắc của gã chậm rãi đứng lên.
Hạ Nhất Minh giật mình, vẻ mặt khó hiểu nói:
- Bách huynh. Người làm sao vậy?
- Không sao. Trình tự hỗn loạn, ta sắp sếp lại một chút.
Hạ Nhất Minh mặt mày nhăn nhó, bất quá hắn phi thường tiếc nuối chính là ở cùng Bách Linh Bát hơn năm năm nhưng những lời này hắn không cách nào hiểu được.
Hắn than nhẹ một tiếng, vọt lên Lôi điện nói:
- Chúng ta tiếp tục đuổi.
Lôi điện lập tức biến thành một luồng ánh sáng, một lần nữa lấy tốc độ nhanh nhất chạy về phía trước. Trên đuôi nó, Bách Linh Bát vẫn gắt gao bám chặt. Bắt quá lúc này Lôi điện không làm khói bụi mùi trời như khi nãy nữa, với thái độ chắm chú nó chạy thẳng không hề tính toán.
Mà Hạ Nhất Minh vẫn như trước không đề cập tới chuyện hai tên kia vừa gặp phải.
Kỳ thực, mặc kệ trên người hai tên xảy ra chuyện gì, chỉ cần bọn họ vẫn bên cạnh hắn, như vậy đủ rồi...
****
Một canh giờ sau, trong miệng bảo trư truyền tới âm thanh hoan hỉ, Hạ Nhất Minh biết bọn họ đã đuổi tới gần.
Nhưng Hạ Nhất Minh nhanh chóng phát hiện trên đường đi đột nhiên xuất hiện một vị trung niên vận lam bào dừng chân. Hai Tay lão chắp sau lưng, cú như thế đứng giữa đường không chịu tránh qua. Trên tay lão cầm một bút lông vàng rực, tiện tay vung vẩy trong hư không vẽ một bức tranh.
Hạ Nhất Minh liếc mắt nhìn lão, mặc dù cảm nhận được khí tức cường đại trên thân thể người này nhưng hắn vẫn chưa dừng lại. Chỉ cần người này không ngăn cản, hắn cũng không ngần ngại để cho Lôi điện tránh qua. Nhưng nếu lão muốn ngăn cản, như vậy tốt nhất nên chuẩn bị đối phó sự công kích của hai thú một người trừ Bách Linh Bát.
Lôi điện khẽ chuyển hướng, muốn vòng qua người này. Đột nhiên người nọ mở miệng nói:
- Muốn biết Chiêm Huyên ở đâu không?
Nhất thời Lôi điện dừng bước đứng lại.
Hạ Nhất Minh quay đầu, trong mắt lóe sáng nói:
- Ngươi biết?
Tại Tây Bắc, Hạ Nhất Minh từng cầu người Thiên Trì nhất mạch tìm kiếm nơi trốn của tên này.
Sau khi biết được người này cùng Khai Vanh quốc có quan hệ có thể biết tên tuổi lão. Nhưng người này như biến vào hư không, ngay cả với thực lực Thiên Trì nhất mạch cũng không cách nào tìm được.
Hạ Nhất Minh sớm đã có ý định từ Nam Cương trở lại, nhất định phải kết thúc ân oán này. Nhưng nghĩ không ra, ở nơi này có người nói ra những lời đó.
Người nọ mỉm cười nói:
- Lão phu ngẫu nhiên nghe được tin, không biết đối với các hạ có hỗ trợ gì không?
- Xin nói.
- Theo lão phu biết, Kỳ Liên Song Ma khi trở lại Động Thiên Phúc Địa, đã từng gặp gỡ người kia.
Người nọ thoáng dừng lại, mỉm cười nói:
- Lão phu chỉ biết như vậy. Về phần tin hay không tùy các hạ.
Hạ Nhất Minh lạnh lùng nhìn lão, đột nhiên hỏi thăm:
- Các hạ xưng hô thế nào?
- Lão phu Yến Phi Thành, Phó môn chủ Hoàng Tuyền Môn. Để Hạ huynh chê cười rồi.
Hạ Nhất Minh chân mày nhíu lại, hoài nghi nhìn lão một hồi lâu rốt cuộc nói:
- Đa tạ chỉ điểm.
Theo đó hắn vỗ nhẹ lên lưng Lôi điện, cả bọn tiếp tục chạy đi.
Yến Phi Thành thở dài một tiếng, thì thào nói:
- Lão phu đã cố hết sức. Có thể trước mặt Lão tổ trốn thoát hay không phải tùy tạo hóa của các ngươi.