Sở Hao Châu sau khi ném Long tiên ra, tươi cười đắc ý, dường như tâm trạng bị Hạ Nhất Minh đả kích khi nãy đã sớm không còn. Truyện "Vũ Thần " được copy từ diễn đàn Lương Đương nhiên tốc độ Long tiên được lão ném ra cũng không nhanh bởi Sở Hao Châu chưa từng có ý định đả thương Hạ Nhất Minh.
Chỉ là lão mơ hồ cảm giác được, có thể để tiểu tử với tốc độ tu luyện cực nhanh kia kinh ngạc, trong cuộc sống cũng đã không có mấy chuyện. Nếu như không nắm được thời cơ tốt đẹp như vậy, lão cũng không có cơ hội thủ thắng nữa.
Nhưng vẻ tuơi cười trên mặt Sở Hao Châu chỉ duy trì trong giây lát đã lập tức biến mất.
Lão hoảng sợ phát hiện, Long tiên của lão như đâm vào bùn, hơn nữa còn giống như mắc vào lưới, không cách nào tiến thêm một chút.
Vẻ mặt Sở Hao Châu đại biến, tình huống kỳ dị như vậy cho tới giờ lão chưa từng gặp qua. Tinh quang trong mắt lóe lên, Sở Hao Châu hét dài một tiếng, ý niệm đã ngưng tụ tới cực điểm.
Cơ hồ cũng lúc đó, tay lão đưa ra, một cỗ chân khí cường đại theo sau bắn tới Long tiên.
Cảm nhận được lực lượng kia, Sở Hao Châu trong lòng mạnh mẽ quyết định.
Nếu chỉ dựa vào ý niệm, chỉ e lão sẽ không thể thu hồi Long tiên.
Chỉ có thể dựa vào ý niệm, chỉ e lão sẽ không thể thu hồi Long tiên.
Chỉ có thể dựa vào ý niệm phối hợp với lực lượng chân khí mới có khả năng thoát khỏi lực lượng kia, cướp lại Long tiên.
Hạ Nhất Minh giơ viên thuẫn, đồng thời kích phát trọng lực cường đại trong đó.
Nhưng khiến kẻ khác kinh ngạc chính là, mặc dù trong lực bên thân thể hắn quả thật thay đổi cực lớn, nhưng bản thân hắn lại dường như không bị trọng lực này ảnh hưởng. Hắn vẫn phi thường. Hắn vẫn phi hành bình thường trong không trung mà không cảm thấy chút trở ngại nào.
Điều này khiến Hạ Nhất Minh với người trong Thần đạo khâm phục dị thường, chỉ có Thần đạo lực lượng mới có thể tạo ra Thần đạo bảo khí cường đại thần kỳ như vậy.
Quả nhiên Long tiên khi tiến tới phạm vi mười trượng xung quanh Hạ Nhất Minh nhất thời bị trọng lực ảnh hưởng.
Lúc này Hạ Nhất Minh cố ý đem trọng lực dồn tại một nơi, hiệu quả càng rõ ràng hơn. Thêm nữa Sở Hao Châu điều khiển Long tiên công kích với tâm lí coi thường, không có ý muốn đả thương, bởi vậy khi tiến vào phạm vi mười trượng bán kinh quanh người Hạ Nhất Minh, Long tiên nhất thời không thể di chuyển tiếp.
Bất quả phản ứng của Sở Hao Châu vô cùng mau lẹ, chỉ nháy mắt lão đã gia tăng ý niệm, đồng thời phát ra chân khí cường đại truyền vào Long tiên.
Sau khi được bổ xung lực lượng. Long tiên lại bắt đầu di động.
Lúc này trên tay Hạ Nhất Minh xuất hiện thêm một trường kích, chính là một trong ba kiện thần binh lợi khí xuất hiện trong Luân hồi địa.
Trường kích có năng lực cầm chế, Hạ Nhất Minh vung tay lên, Long tiên lại một lần nữa bị khóa chặt
Tiếng cười sang sảng của hắn vọng ra:
- Sở lão ca. Tiểu đệ mặc dù chưa có quang hóa thần binh thứ hai nhưng trong tay lại có thần binh lợi khí, đủ để đánh cùng người một trận.
Sở Hao Châu liên tục thử vài lần nhưng Long tiên vừa bị trường kích trói chặt vừa nằm trong phạm vi ảnh hưởng của trọng lực, dù thân thông của lão có lớn hơn nữa cũng đành bất lực.
Cả giận hừ một tiếng, Sở Hao Châu nói:
- Ngươi xuất ám chiêu. Không tính. Đưa Long tiên lại đây, chúng ta tái chiến.
Hạ Nhất Minh lập tức lắc đầu. Bản thân hắn có thể lợi dụng viên thuẫn cùng trường kích khóa chết Long tiên hoàn toàn là do Sở Hao Châu không ngờ tới mới có thể thành công.
Nếu lúc này để Sở Hao Châu phòng bị, tốc độ của phi kiếm cho dù tại phạm vi trọng lực thuật có bị ảnh hưởng nhưng có thể khóa chặt nó được sao?
- Không được. Thắng là thắng, thua là thua.
Hạ Nhất Minh oai phong lẫm liệt nói.
- Ngươi tiểu nhân…
- Ngươi mới tiểu nhân…
Hoắc Đông Thành phía dưới lúc này hai mắt mở lớn. Trong lòng hắn, hai người kia đều là những bậc trưởng bối đáng kính, mặc dù tuổi tác của Hạ Nhất Minh so với hắn hơn không nhiều nhưng không ngăn cản hắn coi Hạ Nhất Minh là trưởng bối.
Nhưng lúc này, hình ảnh hai đại thần tượng trong lòng hắn đã ầm ầm sụp đổ. Thì ra hai người này cũng không phải cao cao tại thượng, mà cũng giống như người bình thường cãi cọ không thôi.
Đột nhiên, Hoắc Đông Thành phát hiện phía sau hắn xuất hiện một thân ảnh. Trong long kinh hãi, hắn quay đầu nhìn lại, không biết từ lúc nào Đặng Ức Thần đã xuất hiện phía sau, đang ngẩng đầu nhìn hai người trên trời.
Hoắc Đông Thành kinh hãi, vội vàng làm lễ vấn an, Đặng Ức Thần khẽ vung tay, cũng không để ý tới hắn nữa.
Sau khi lui lại từng bước, Hoắc Đông Thành nhìn vị Tôn giả cường đại này, bất qua khiến hắn khó tin là trên mặt Đặng Ức Thần dường như có vẻ hâm mộ không chút che giấu.
Dĩ nhiên Hoắc Đông Thành chỉ cảm nhận như vậy, hoàn toàn không dám khẳng định.
Sự cường đại của Tôn giả quả thật khín cho người khác nhìn không thấu.
Lúc này sự kiện luận võ nhanh chóng kết thúc, không phải vì hai người Hạ Nhất Minh kết thúc tranh cãi mà là do Lôi điện bị chọc giận xuất hiện.
Đầu thánh thú cường đại này vừa xuất hiện đã phát ra một luồng lôi điện cực lớn, mặc dù không thật sự đánh trúng hai người nhưng cũng khiến người nào đó trên trời phải chạy trối chết.
Bất quá Lôi điện cũng không duy trì oai phong được bao lâu, sau khi Bách Linh Bát xuất hiện, thân thể nó run lên từng trận, lấy tốc độ còn mau lẹ hơn khi xuất hiện, quay trở lại phòng tìm bảo trư chơi đùa.
Một màn này khiến Hạ Nhất Minh cảm khái không thôi, thế gian này, vỏ quýt dày có móng tay nhọn, quả nhiên không sai.
Sau một lát, Sở Hao Châu mới từ phía xa bay lại, từ tay Hạ Nhất Minh nhận lại Long tiên, lão một câu bàn luận về chuyện vừa rồi cũng không đề cập tới nữa.
Thu hồi Long tiên, dặn dò Hoắc Đông Thành vài câu, Sở Hao Châu kéo Hạ Nhất Minh tới phòng lão.
Sau khi khép cửa phòng, Sở Hao Châu không nói một lời, hai tay lão chậm rãi đỏ dần lên.
Sau đó lập tức hai tay lão đã vũ động cực nhanh.
Một bộ công pháp thử ấn khống hỏa nhanh tới cực điểm xuất hiện, bất quá từ tay Sở Hao Châu có thể thấy nó thi triển rất dễ dàng.
Từ hai lòng bàn tay lão, những đốm lửa nhỏ chậm rãi tăng lên lan ra cả thân thể.
Hạ Nhất Minh ánh mắt phát sáng, khẽ gật đầu.
Thủ ấn công pháp này hiển nhiên chính là phương pháp không hỏa hắn truyền cho Sở Hao Châu.
Ban đầu Hạ Nhất Minh còn tưởng, Sở Hao Châu muốn hoàn toàn nắm giữ phương pháp không hỏa này, ít nhất cũng phải mất một tháng thời gian. Bất quá lúc này chỉ mới mười ngày, lão đã hoàn toàn nắm giữ, hơn nữa độ còn thuần thục tới độ này. Mặc dù không thể phát ra uy lực lớn nhất nhưng muốn học tập trong Thần đạo chi thư đã thừa tư cách.
Sau một lát, Sở Hao Châu chậm rãi thu tay lại. Những đốm lửa trong tay lão cũng nhất thời tiêu tán không còn dấu vết.
- Thế nào?
Sở Hao Châu lòng đầy hy vọng hỏi.
Hạ Nhất Minh mỉm cười, gật đầu, nói:
- Lão ca. Ngươi nóng lòng vậy sao?
Hắn vừa nói vừa lấy ra ghi chép về Đoán tạo thuật trong Thần đạo chi thư.
Sở Hao Châu vừa tiếp nhận , trong lòng đã kích động vạn phần. Nguồn: http://truyenfull.vn
Ước nguyện trăm năm, nay đã thành hiện thực, bất luận là ai cũng sẽ như thế.
Hạ Nhất Minh thấy được cảnh này, trong đầu thầm nghĩ, may là mình giữ lại Thần đạo giữ lại, nếu không e rằng hắn vừa bước tới chỗ này Sở Hao Châu chưa chắc đã có thể kiên trì tới vậy.
Thần đạo chi thư về Đoán tạo thuật đối với những người tu luyện võ đạo mà nói, cơ hồ không có chút hấp dẫn nào. Nhưng đối với Sở Hao Châu hay những đỉnh cấp Đoán tạo sư như Lưu Ly Động chủ mà nói, tuyệt đối có lực hấp dẫn chí mạng.
- Sở lão ca. Ngươi có thể thử tiến vào đó tìm hiểu nội dung bên trong xem sao.
Hạ Nhất Minh do dự một chút, bổ sung thêm một câu:
- Bất qua ghi chép trong đó rất nhiều, ngươi tốt nhất nên chậm rãi đọc, ngàn vạn lần không thể vội vã hấp tấp.
Sở Hao Châu mỉm cười, nói:
- Lão đệ yên tâm đi. Chút định lực đó, lão ca sao không có chứ.
Hạ Nhất Minh gật đầu xác nhận, hắn biết Thần đạo chi thư tới tay, khẳng định Sở Hao Châu sẽ không chờ đợi được mà tiến vào, nếu đã vậy hắn cũng sẽ không ngăn cản nữa.
Nhưng hắn vừa xoay người, đã nghe Sở Hao Châu nói:
- Lão đệ. Ta lúc này cần bế quan ít nhất một tháng, trong khoảng thời gian này, ngươi đinh Hạ Nhất Minh có chút ngẩn ra, nói:
- Tiểu đệ dĩ nhiên là muốn luyện tập phi hành cùng ý niệm điều khiển.
Sở Hao Châu khẽ cười, cánh tay vỗ nhẹ vai hắn, nói:
- Lão đệ. Ta nghe Đặng Ức Thần nói qua, nguơi trên Thiên Trì tự thân đoán tạo ra một kiện thần binh lợi khí phải không?
Hạ Nhất Minh bật cười, nói:
- Đó chỉ là may măn thôi, không đáng nhắc tới.
Sở Hao Châu lắc đầu, nghiêm nghị nói:
- Cho dù may mắn thành công một phần cũng là do thực lực. Nếu không có thực lực, sao có thể tùy tiện đoán tạo ra thần binh lợi khí.
Hạ Nhất Minh sắc mặt đỏ bừng, trong lòng do dự, không biết có nên nói rõ chuyện Cửu Long Lô ra không nữa.
Sở Hao Châu nói tiếp:
- Lão đệ. Nếu như ngươi nghe ta, như vậy trong một tháng này, ngươi nên đoán tạo kiện thần binh lợi khí thứ hai đi.
Hạ Nhất Minh nhướng mày kinh ngạc, nói:
- Lão ca. Không phảo ngươi nói sẽ đoán tạo cho ta sao?
- Trước đây ta đã từng nói vậy. Bất quá khi đó không biết ngươi một mình đoán tạo thần binh lợi khí thành công.
Sở Hao Châu nghiêm mặt, nói tiếp:
- Nếu thiên phú tốt như vậy mà không sử dụng đó mới thật sự là đáng tiếc. Lúc này Bách huynh đã mang tới rất nhiều Quang vựng thạch, trong tay ngươi cũng đã có đủ huyền thiết, cơ hội tốt như vậy, nếu không thử một chút mới thật sự là lãng phí.
Nhìn thấy vẻ mặt Hạ Nhất Minh dường như có một chút do dự, Sở Hao Châu vẻ mặt xám lại, nói:
- Ngươi cũng biết, muốn hoàn toàn phát ra uy lực của thần binh lợi khí, tự tay mình đoán tạo ra mới là lựa chọn tốt nhất.
Dứt lời, lão vung tay đẩy Hạ Nhất Minh ra ngoài, nói:
- Một tháng sau lão phu xuất quan, hy vọng có thể chứng kiến ngươi thành công đoán tạo Cực Quang Kiếm.
Hạ Nhất Minh đang mơ màng, sau khi bị đẩy ra mới gãi đầu, thấp giọng nói:
- Ta vốn muốn nói cho người chuyện Cửu Long Lô, nhưng là người không cho ta nói đó.
Hắn lắc đầu, mang theo vẻ buồn bực tiến về phòng mình.
Nhìn Quang vựng thạch chất đống trên bàn, Hạ Nhất Minh rốt cuộc cũng hạ quyết tâm.