Cùng lúc này, trong căn phòng của Sở Hạo Châu, nét mặt lão khó có thể che giấu sự hưng phấn.
- Lão đệ! Đa tạ. - Lão chậm rãi cầm lấy thần đạo chi thu mà ngắm nhìn.
- Có thể được một lần xem thần đạo chi thư, lão ca không còn gì để nuối tiếc nữa.
Hạ Nhất Minh mỉm cười, nói:
- Tiểu đệ cũng là may mắn có được cuốn thần đạo chi thư này mà thôi. Nhưng khi tiểu đệ xem nó lại có một điểm nằm ngoài ý muốn.
Hắn liền nói tới cảnh khi mình tiến vào trong thần đạo chi thư gặp phải áp lực mạnh mẽ không thể tưởng tượng nổi cho lão biết. Sở Hao Châu biến sắc, ánh mắt có chút thất thần, nói:
- Như vậy ta không thể xem được nó hay sao?
Lão chẳng hề nghi ngờ lời nói của Hạ Nhất Minh vì vậy mà không khỏi có chút chán nản. Về phần Hạ Nhất Minh làm thế nào có thể thoát ra, Sở Hao Châu cũng chẳng hoài nghi. Cũng bởi vì tiểu lão đệ trước mắt lão không giống với người bình thường. Mặc dù khi cảnh giới của hắn chỉ là tam hoa tôn giả, nhưng vẫn có thể đánh chết cao thủ cùng đẳng cấp một cách dễ dàng. Hơn nữa lại còn có thể đối kháng với tôn giả Ngũ Khí Triều Nguyên mà không rơi vào hạ phong.
Hắn có thể từ nơi cấm địa của nhân đạo trong mấy ngàn năm mà trở về. Sau đó lại còn có thể bình an vô sự khi bị ba đại tôn giả cùng với một con thánh thú đuổi giết.
Một loạt những chuyện như thế hoàn toàn chinh phục Sở Hao Châu, khiến cho lão hết sức tin tưởng đối với Hạ Nhất Minh.
Hạ Nhất Minh phất tay một cái, nói:
- Muốn xem được toàn bộ có lẽ cũng chỉ có cảnh giới đỉnh cao của nhân đạo Cửu Cửu Trọng Thiên là có thể thử một chút. Còn chúng ta thì không thể được. Nhưng... - Thanh âm của hắn chợt biến đổi:
- Tiểu đệ sau khi nghiên cứu liền tìm được một biện pháp có thể xem xét từng chút một. - Hai mắt Sở Hao Châu sáng ngời, hỏi gấp:
- Biện pháp gì?
Được xem thần đạo chi thư là một trong những ước mộng lớn nhất đời này của lão. Chỉ cần có thể có được biện pháp là lão không thể bỏ qua. Hạ Nhất Minh cười hắc hắc. Hai tay hắn từ từ huy động. Dưới đôi bàn tay của hắn, khống hỏa ấn pháp được thi triển chẳng khác gì nước chảy mây trôi. Một công pháp này đối với Hạ Nhất Minh vào thời điểm này đã vô cùng quen thuộc.
Nguyên bản không hỏa ấn pháp có một hiệu quả thần kỳ. Khi đối địch với người ta nó cũng tạo ra được uy lực mạnh mẽ. Hơn nữa, dưới sự tồn tại của Cửu Long lô, khống hỏa ấn pháp lại càng có thêm tác dụng.
Lúc này, ấn pháp trong tay hắn đã không chỉ có một loai. Chúng khiến cho người ta phải hoa mắt vì sự uy lực của chúng.
Nhìn hai tay của Hạ Nhất Minh ẩn hiện ánh sáng màu hồng, ánh mắt Sở Hao Châu có một chút hâm mộ. Có thể nắm được khống hỏa ấn pháp đến mức độ này quả là rất khó. Bản thân lão tu luyện cũng có cả Hỏa hệ nhưng trong lòng lão lại tự hỏi bản thân cũng không thể có được loại ấn pháp đến mức độ này.
- Sở lão ca! Cái ấn pháp này là tiểu đệ học được ở Linh Tiêu bảo điện. Nó là loại khống hỏa công pháp từ thời thần đạo do Hác Đồng tôn giả tìm được. - Hạ Nhất Minh trầm giọng nói.
Sở Hao Châu vốn là người thông minh nên nghe xong liền hiểu ngay:
- Công pháp thần đạo...có phải chỉ cần học được loại công pháp này là có thể xem được thần đạo chi thư?
- Đúng thế. Nhưng khi xem thần đạo chi thư phải hết sức cẩn thận, không được khinh thường. Thậm chí còn không được phép nôn nóng. - Hạ Nhất Minh nghiêm nghị nói. Mặc dù hắn biết Sở Hao Châu vốn không phải là người nôn nóng, nhưng hắn vẫn phải nhắc nhở một tiếng.
Không trải qua sự nguy hiểm của thần đạo chi thư thì vĩnh viễn không thể nào tưởng tượng nổi cái năng lực đặc biệt của nó có thể khiến cho cao thủ bị thương tổn như thế nào. Sở Hao Châu trịnh trọng gật đầu. Hắn hiển nhiên là không thể đem tính mạng của mình ra làm trò đùa. Hạ Nhất Minh đứng lên, giảng giải trực tiếp khống hỏa ấn pháp cho Sở Hao Châu ngay ở trong phòng. Qua một canh giờ, Sở Hao Châu đã hiểu được một chút.
Thủ ấn công pháp của thần đạo có uy lực rất lớn. Muốn học được nó cũng không phải là chuyện một sớm một chiều. Nhưng với tu vi võ đạo và kiến thức của Sở Hao Châu hôm nay thì muốn học được bộ công pháp này cũng không quá đỗi khó khăn. Chỉ có điều học được và thuần thục nó lại là hai khái niệm khác nhau. Từ giờ đến lúc lão có thể tiến vào thần đạo chi thư cũng cần phải mất tới một hai tháng luyện tập. Cổ tay lão khẽ huy động, một đốm lửa trong tay nhanh chóng xuất hiện.
Hạ Nhất Minh mỉm cười, gật đầu. Trong lòng hắn đối với cơ sở võ đạo thâm hậu của Sở Hao Châu mà ngưỡng mộ. Cũng chỉ có căn cơ vững chắc mới có thể nhanh chóng tiến hành thử nghiệm như vậy.
Tất nhiên với Hạ Nhất Minh có được năng lượng bản nguyên lực của thế giới thì có một chút ngoại lệ. Chỉ cần để cho hắn tìm được năng lượng bản nguyên của một thứ lực lượng nào thì hắn có thể nhanh chóng nắm giữ được loại lực lượng đấy. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Bất luận là sử dụng hay lĩnh ngộ thì hắn cũng có ưu thế lớn hơn so với người khác. Nếu không hắn cũng chẳng thể nào mà ở tuổi này lại có được thành tựu khiến cho người ta sợ hãi. Hai bàn tay Sở Hao Châu chậm rãi huy động sau đó hợp lại. Đốm lửa trong tay biến mất. Là một người tu luyện Hỏa hệ, lão biết giá trị của công pháp này lớn đến mức nào.
Hạ Nhất Minh bật cười, nói:
- Chỉ cần lão ca cảm giác tốt là được rồi. - Do dự một chút, Hạ Nhất Minh lại nói:
- Lão ca! Bây giờ ta muốn quang hóa thần binh thứ hai, ngươi có đề nghị gì không?
Sắc mặt Sở Hao Châu nhất thời ngưng trọng. Số lượng thần binh quang hóa, ngoại trừ thần binh bản mệnh ra thì cũng chỉ được thêm năm cái nữa mà thôi. Bất luận một vị tôn giả Ngũ Khí Triều Nguyên nào mà nói thì cũng phải tính toán sao cho có được vài món thần binh có uy lực mạnh.
Mỗi một kiện thần binh đều có được sự đặc sắc của chúng cùng với uy lực riêng. Quan trọng hơn là số thần binh đó phải có được năng lực phối hợp với nhau thì mới có được uy lực lớn nhất.
Trầm ngâm một lúc, Sở Hao Châu lại hỏi:
- Lão đệ! Ngươi có ý gì?
Hạ Nhất Minh chẳng hề do dự nói:
- Ta nghĩ muốn quang hóa một thành đao, kiếm hay thương gì đó.
Sở Hao Châu thư thái, cười nói:
- Ngươi muốn sử dụng thuật phi kiếm đúng không?
Hạ Nhất Minh gật đầu, cười nói:
- Đúng là không thể gạt được lão ca.
Đại tôn giả Ngũ Khí Triều Nguyên nếu ngay cả thuật phi kiếm cũng không nắm được thì đúng là nhục nhã.
Sở Hao Châu nhắm mắt, mím môi, thi thoảng lại lẩm bẩm một cái gì đó.
Hạ Nhất Minh lập tức tập trung, ngưng thần lặng lặng chờ đợi quyết định của lão. Bởi Hạ Nhất Minh biết trong kinh nghiệm đoán tạo thì bản thân cho dù có được Cửu Long lô với hiệu quả thần kỳ thì cũng không thể đền bù nổi. Một lúc sau, cuối cùng thì Sở Hao Châu mở hai mắt. Trong mắt của lão lóe lên một tia sáng.
Cái ánh mắt đó, Hạ Nhất Minh không chỉ nhìn thấy ở Sở Hao Châu mà còn thấy ở cả Hác Đồng thậm chí là cả Dược đạo nhân cũng đều như thế.
- Lão đệ! Ta có một đề nghị. Ngươi nghe thử xem. - Sở Hao Châu nghiêm mặt nói.
Hạ Nhất Minh đứng thẳng người, nói một cách nghiêm nghị:
- Xin mời lão ca chỉ điểm.
- Lần trước gặp lão đệ, ta thấy trong tay ngươi hình như có Bắc Cực chi quang đúng không? - Hai mắt Sở Hao Châu chớp chớp nhìn Hạ Nhất Minh như muốn xem Bắc Cực chi quang nằm ở đâu.
Hạ Nhất Minh giật mình, gật đầu. Bắc Hải chi quang hiển nhiên là có ở trên người hắn. Nhưng nó lại bị chút ánh sáng trong đan điền bắt gọn. Vào lúc này, Bắc Hải chi quang đang ở trong đan điền hấp thu lực lượng mà từ từ mạnh lên.
- Cả thiên hạ đều biết Bắc Hải cực quang có thể sử dụng trực tiếp thiên địa lực. Ngay cả thời đại thần đạo thì uy lực của nó cũng được xếp đầu. - Thanh âm của Sở Hao Châu có chút hưng phấn:
- Thể chất của ngươi đặc biệt, có thể bắt được Bắc Hải chi quang mà sử dụng. Bởi vậy ta thấy được ngươi có thể bổ sung cho nó. - Nét mặt Hạ Nhất Minh nhất thời có điểm cổ quái.
Khuyết điểm lớn nhất của Bắc Hải chi quang là sử dụng một lần thì yếu bớt một phần. Nhưng khuyết điểm đó đối với Hạ Nhất Minh lại chẳng ảnh hưởng. Bởi vì hắn có được đan điền hỗn độn có thể bổ sung bất cứ thứ năng lượng nào. Hôm nay, Bắc Hải chi quang ở trong đan điền của hắn không hề giảm xuống mà còn lớn hơn trước rất nhiều.
Sở Hao Châu lại nói tiếp:
- Lão ca đề nghị ngươi nên đoán tạo một thứ gì đó giống như là bảo kiếm có thể thu nạp được Bắc Hải chi quang. Chỉ cần trong thanh bảo kiếm đó có sự tồn tại của Bắc Hải chi quang thì chắc chắn nó sẽ nhanh hơn phi kiếm bình thường một bậc. Thậm chí là uy lực của nó cũng cao hơn.
Hạ Nhất Minh từ từ gật đầu. Hắn đã tự mình thưởng thức qua uy lực của Bắc Hải chi quang nên hiểu rõ. Một lúc sau, Hạ Nhất Minh trầm giọng hỏi:
- Lão ca! Sử dụng tài liệu gì có thể đoán tạo ra thành phi kiếm như vậy?
- Quang Vựng thạch và Huyền Thiết là đủ.
Hạ Nhất Minh trầm ngâm một lúc rồi nói:
- Lão ca! Nếu ta trực tiếp đem Bắc Hải chi quang ngưng luyện thành phi kiếm thì hiệu quả sẽ như thế nào?
Nhất thời, Sở Hao Châu há hốc miệng. Lão do dự một lúc rồi nói:
- Bắc Hải chi quang nếu có thể chắc chắn không tiêu tán thì đoán tạo nó thành một thanh phi kiếm là tốt nhất. Mà cho dù không thể hóa nó thành thần binh thì cũng có thể dùng làm vật cứu mạng là được rồi.
Nét mặt Hạ Nhất Minh liền trở nên rạng rỡ. Hắn đã hiểu được lời của Sở Hao Châu nhưng trong lòng hắn vẫn còn một ý định khác. Chỉ có điều, nếu không thành công thì hắn cũng không dám nói ra. Nếu không bị thất bại sẽ bị người ta cười nhạo.
Đúng vào lúc này, Triển Đông Thành vội vã đi vào hậu viện. Trên tay hắn đang cầm một tấm danh thiếp. Khi thấy Hạ Nhất Minh, ánh mắt hắn sáng lên, nói:
- Hạ tiền bối! Ngoài cửa có một vị khách muốn bái kiến ngài. - Hạ Nhất Minh giật mình. Liếc mắt qua tấm thiếp hắn liền hiểu ngay được tại sao gã phải vội vã cầm đến đây.
Bởi vì trên tấm danh thiếp có viết mấy chữ đỏ tươi. Mà mấy chữ này thì cho dù là cả Hạ gia cũng chẳng có mấy người dám cự tuyệt...