Vào lúc này, vầng sáng đó còn chói lọi hơn ngũ thải quang mang rất nhiều. Tất cả mọi người đều cảm thấy thất kinh, cùng nhau nhìn về phía đó.
Trên người bạch mã Lôi Điện cũng có một lớp lôi điện màu tím. Lôi điện bao phủ lấy toàn bộ thân thể của nó và bảo trư. Thực ra, ngay khi ngũ hành quang mang sáng lên, trên người bạch mã Lôi Điện cũng xuất hiện một vầng sáng bảo hộ, bao phủ nó và bảo trư vào bên trong. Mặc dù, ánh sáng ngũ hành của Hạ Nhất Minh rất mạnh, nhưng muốn phá được phòng ngự của bạch mã Lôi Điện chắc chắn là chuyện không thể.
Còn Bách Linh Bát thì lại chẳng cần phải nói. Trước đó, trên người hắn cũng chẳng hề có bất cứ một tia sáng. Nhưng cho dù Hạ Nhất Minh có tán phát bao nhiêu luồng sáng đi chẳng nữa thì cũng chẳng thể uy hiếp được hắn. Tất cả luồng sáng chiếu tới thân thể hắn chẳng khác nào đang tắm rửa cho cơ thể Bách Linh Bát.
Khi đó, mặc dù mọi người đang phải cố gắng ứng phó với công kích điên cuồng của Hạ Nhất Minh, nhưng khóe mắt vẫn có thể nhìn thấy. Mà bất cứ ai thấy điều đó cũng phải giật mình.
Không cần bất cứ thứ gì phòng ngự mà có thể tiếp được ngũ hành quang mang của Hạ Nhất Minh. Thậm chí, ngay cả quần áo cũng không có vấn đề gì thì thực lực của hắn sâu tới đâu?
Cũng bởi vì biểu hiện của hắn cao thâm như vậy, nên Kim Chiến Dịch mới có thể vào lúc cuối cùng phó thác hy vọng cho Bách Linh Bát.
Vào lúc này, sau khi nghe thấy tiếng hét của Kim Chiến Dịch, trên người Bách Linh Bát chợt tỏa ra một vầng sáng kỳ lạ. Hơn nữa, quang mang từ từ áp súc, cuối cùng ngưng tụ trên người hắn thành một bộ áo giáp toàn thân.
Sau khi bộ giáp được ngưng tụ xong, hình ảnh của một vị chiến sĩ thời thượng cổ xuất hiện trước mặt mọi người. Trên người chiến sĩ chẳng có một chút khí thế, giống hệt như một kẻ không biết võ công. Bộ áo giáp toàn thân của hắn trông rất buồn cười.
Nhưng ở đây làm gì có ai đủ can đảm cười nhạo hắn cơ chứ? Cho dù là một chút ý nghĩ chê bai cũng không hề có.
Bọn họ yên lặng nhìn vị cường giả có thể đánh bị Thần Toán tử đại nhân, xem hắn có thể chế ngự Hạ Nhất Minh như thế nào.
Bách Linh Bát nhanh chóng lao về phía vầng sáng đang bọc lấy Hạ Nhất Minh bay lên cao.
Từ thân thể Hạ Nhất Minh, ngũ thải quang mang tỏa ra rất mạnh. Càng tới gần cơ thể hắn, uy lực của nó lại càng mạnh thêm.
Ngay cả Kim Chiến Dịch có thực lực như vậy cũng không dám lại gần bên cạnh Hạ Nhất Minh. Bởi vì lực lượng xuyên thấu của nó quả thực quá mạnh.
Nhưng Bách Linh Bát chẳng thèm để ý tới điều đó. Hắn cứ thế mà lao tới, để mặc cho ánh sáng chiếu lên người. Tuy nhiên, ngũ hành quang mang lại không thể phá hủy được bộ áo giáp trên người hắn. Ngay cả một vết xước cũng không có.
Thực lực tới mức độ này đúng là không thể tưởng tượng nổi. Trong lòng mỗi người đều xuất hiện một sự nghi hoặc. Chẳng lẽ thực lực của hắn còn mạnh hơn cả thần khí ngũ hành hoàn phảng chế hay sao?
Bách Linh Bát cứ thế bước đi. Giống như trên không trung có một cái cầu thang, cứ vậy mà đưa hắn lên cao. Hắn cứ vậy mà bước trên hư không. Theo bước chân, khoảng cách giữa Bách Linh Bát và Hạ Nhất Minh càng lúc càng gần.
Đến lúc này, mọi người mới hiểu được ý định của hắn. Hiển nhiên là hắn định sử dụng áo giáp bằng chân khí để chống lại ánh sáng từ ngũ hành hoàn của Hạ Nhất Minh.
Sau khi mọi người hiểu được điều đó, trong lòng mỗi người cũng đều không tin. Áo giáp bằng chân khí làm sao có thể so sánh với ánh sáng của thần khí phảng chế cơ chứ?
Một suy nghĩ động trời chợt xuất hiện trong đầu mỗi người. Sắc mặt bọn họ trở nên vô cùng khó coi. Kể cả là Kim Chiến Dịch cũng thế. Lúc này, ánh mắt của họ nhìn Bách Linh Bát tràn ngập một sự sợ hãi.
Dưới ánh mắt khó tin của mọi người, cuối cùng Bách Linh Bát đã tới bên cạnh Hạ Nhất Minh. Hắn giang hai tay, cứ vậy mà ôm lấy gã. Chẳng cần bất cứ chiến kỹ. Chẳng cần phải giao đấu đến long trời lở đất. Chỉ giống như hai bằng hữu tri giao gặp mặt liền ôm nhau một cái.
Động tác của Bách Linh Bát cũng không nhanh. Trên người hắn cũng chẳng lộ ra một chút hơi thở, chẳng khác nào một khúc gỗ. Chỉ khác ở chỗ, cục gỗ đó có thể di động được mà thôi.
Do mất đi thần trí, hoàn toàn dựa vào bản năng nên Hạ Nhất Minh coi như không nhìn thấy khúc gỗ đó. Trước khi bị nó ôm lấy, hắn vẫn chẳng có một chút phản ứng. Chỉ tới khi Bách Linh Bát ôm chặt lấy hắn, Hạ Nhất Minh mới bắt đầu có sự phản ứng mạnh mẽ.
Quang mang trên người hắn tăng mạnh. Ngũ hành quang mang hóa thành từng lưỡi dao sắc bén, cắt qua người Bách Linh Bát. Tất cả khí thế và uy lực lớn nhất đều đổ vào người hắn.
Cho dù đứng xem, nhưng mọi người vẫn cảm thấy sởn tóc gáy. Uy lực của ngũ hành quang mang lại tăng thêm một bậc, khiến cho người ta phải e ngại.
Nhưng cho dù Hạ Nhất Minh có công kích mạnh đến mấy thì khi gặp phải áo giáp của Bách Linh Bát liền biến mất không hề thấy dấu vết.
Mặc dù cái áo giáp của hắn rõ ràng sử dụng chân khí để tạo thành, nhưng sự bền vững của nó lại đạt tới một mức độ khó tin. Ngoại trừ những tia lửa bắn ra xung quanh, cũng chẳng còn bất cứ một thứ gì khác.
Trong lòng Kim Chiến Dịch trầm xuống. Trong đầu hắn chỉ có một ý niệm duy nhất...
Cửu Cửu Trọng Thiên. Cũng chỉ có cái loại cao thủ đứng ở đỉnh cao của nhân đạo đó mới có thể chẳng thèm để ý tới công kích của cường giả Ngũ Khí Triều Nguyên.
Không ngờ tu vi của Bách Linh Bát lại cao như vậy.
Sau lưng của hắn ướt đẫm mồ hôi. Tuy vậy vẫn có một điều khiến cho hắn không hiểu. Cửu Cửu Trọng Thiên đứng trên đỉnh của nhân đạo, đều là đại cao thủ phản phác quy chân. Nhưng quang mang trên người Bách Linh Bát rõ ràng có bảy màu. Chẳng lẽ hắn vẫn là một vị đại tôn giả Ngũ Khí Triều Nguyên?
Hai thân hình từ giữa không trung từ từ hạ xuống. Hạ Nhất Minh mất đi thần trí chỉ biết dùng ngũ hành hoàn mà đánh lên người Bách Linh Bát, chứ chẳng hề quan tâm tới việc bay lên nữa.
Vì vậy mà Bách Linh Bát dễ dàng lôi hắn xuống.
- Làm thế nào đây? - Thanh âm của Bách Linh Bát lạnh lùng vang lên.
Kim Chiến Dịch giật mình. Nhưng chợt sực tỉnh bởi Bách Linh Bát đang nói với hắn. Nhưng hắn lại nhíu nhíu mày, không dám mở miệng.
"Một vị gần đạt tới Cửu Cửu Trọng Thiên như ngài chẳng lẽ lại cần ta phải dạy cho hay sao?" - Chỉ có điều những lời đó cho dù thế nào cũng không dám nói ra bằng miệng.
Như không đợi được Kim Chiến Dịch tỉnh táo, Bách Linh Bát lại hỏi tiếp:
- Kim Chiến Dịch! Bây giờ chúng ta phải làm sao?
Sắc mặt mọi người càng thêm cổ quái. Cảm giác khi thấy một vị tôn giả đi hỏi một tên tiên thiên cường giả về việc tu luyện đúng là không thể diễn tả được bằng lời.
Kim Chiến Dịch cố gắng nuốt nước bọt, nói:
- Để Hạ huynh đệ ngủ một giấc là xong.
Bách Linh Bát gật đầu. Hắn giơ tay nhẹ nhàng gõ lên đỉnh đầu Hạ Nhất Minh một cái.
Mặc dù quang mang trên người Hạ Nhất Minh tỏa ra chói mắt. Nhưng Bách Linh Bát ra tay cũng hết sức xảo diệu. Hắn dùng sức hoàn toàn vừa đủ. Năng lực tính toán như vậy, không hề kém Hạ Nhất Minh một chút nào.
Hạ Nhất Minh khẽ giẫy nhẹ một cái rồi thở ra một hơi thật dài. Ánh mắt ngơ ngẩn của hắn cuối cùng cũng nhắm lại, hôn mê.
Kim Chiến Dịch thở dài một hơi. Ngay sau đó, tất cả mọi người cũng chẳng ai bảo ai mà đồng loạt thở phào. Vô số suy nghĩ xuất hiện trong đầu bọn họ. Đối mặt với những diễn biến hôm nay cũng đủ cho họ nảy sinh thêm một số cảm giác mới.
Vào lúc này, ánh mắt của bất cứ ai nhìn một cặp Hạ Nhất Minh và Bách Linh Bát cũng chỉ có một sự hâm mộ và hoảng sợ.
Hạ Nhất Minh thành công quang hóa thần binh, bước được một chân vào cảnh giới đại tôn giả Ngũ Khí Triều Nguyên là một chuyện đáng mứng. Nhưng biểu hiện của Bách Linh Bát lại càng khiến cho mọi người rung động.
Mặc dù, hắn chưa xuất ra khí thế mạnh mẽ của cao thủ đỉnh cao của nhân đạo. Nhưng từ uy lực áo giáp ngưng tụ bởi chân khí của hắn cũng có thể thấy được thực lực hơn xa tôn giả Ngũ Khí Triều Nguyên. Giống như cũng có thể liều mạng với cường giả đỉnh phong của nhân loại.
Vì thế mà ánh mắt mọi người nhìn hắn hoàn toàn kính sợ. Hơn nữa, nghĩ tới việc Bách Linh Bát có thể thắng được Thần Toán tử đại nhân lại càng thêm cung kính.
Bách Linh Bát nhẹ nhàng đặt Hạ Nhất Minh lên trên mặt đất, sau đó lẳng lặng đứng đợi.
Kim Chiến Dịch nhíu mày. Hắn cẩn thận bước tới, kéo cánh tay của Hạ Nhất Minh mà xem mạch. Một lúc sau, hắn liền mỉm cười. Mặc dù Hạ Nhất Minh bị đánh ngất nhưng hơi thở trong cơ thế hắn đang từ từ trở nên bình ổn. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Nếu hắn đoán không nhầm thì Hạ Nhất Minh cũng chẳng phải bị tẩu hỏa nhập ma. Do tinh thần hắn xuất hiện vấn đề nào đó mà thôi. Cũng vì thế mới khiến cho vô tình lộ ra sát khí, đồng thời dưới sự vây công của mọi người mà lĩnh ngộ được việc quang hóa.
Tất cả mọi việc xảy ra hoàn toàn tức cười. Hơn nữa, chúng đều diễn biến một cách hết sức trùng hợp. Nếu chỉ có một chút khác biệt thì Hạ Nhất Minh cũng không thể thành công quang hóa được thần binh. Có lẽ chuyện thế này cũng là độc nhất vô nhị trên thế gian. Cho dù cố gắng đến mấy cũng không thể tái hiện lại được chuyện như thế.
Thấy Kim Chiến Dịch nở nụ cười, Ngả Văn Bân cũng thở phào một cái. Đưa mắt nhìn quang cảnh bừa bãi xung quanh, trong lòng hắn chẳng hề cảm thấy tiếc.
Chỉ cần có thể khiến cho Hạ Nhất Minh quang hóa thần binh thành công thì mất một cách rừng nhỏ có đáng là cái gì.
Ánh mắt hắn càng lúc càng sáng ngời. Nhưng vào lúc này, Hạ Nhất Minh cũng mới chỉ có thể xem là một nửa đại tôn giả Ngũ Khí Triều Nguyên. Bởi vì hắn quang hóa cũng không phải thần binh thứ hai mà chính là bản mệnh thần binh của bản thân. Chuyện này không một ai có thể lý giải nổi.
Nhưng nếu đã có thể quang hóa thành công một thanh thì tất cả mọi người đều tin thanh thứ hai cũng chẳng khó khăn lắm.
Việc trở thành đại tôn giả Ngũ Khí Triều Nguyên đối với Hạ Nhất Minh cũng chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Cuối cùng, Hạ Nhất Minh đang hôn mê cũng rên nhỏ một tiếng. Hắn lắc đầu, cố gắng mở hai mắt ra...