Cách Sinh Tử giới vài dặm có một cứ điểm của Thiên Trì sơn. Ngày thường chỗ này đều có đệ tử tinh anh của Thiên Trì sơn, do một vị cường giả tiên tiên quản lý, đóng ở đây. Bọn họ thay mặt cho Thiên Trì sơn, chú ý tình hình của Sinh Tử giới.
Tất nhiên, những người này không có tư cách để đi vào Sinh Tử giới. Nhưng chỉ cần ở đây chịu khổ mấy năm thì khi trở lại Thiên Trì chủ phong sẽ được một sự đãi ngộ hoàn toàn khác. Thậm chí có người ở đây lập công lớn còn được thưởng cả tiên thiên kim đan. Nhờ có những điều đó mới khiến cho đám đệ tử cam tâm tình nguyện chịu đựng cuộc sống tẻ nhạt này.
Có điều, trong khoảng thời gian này, nơi đây rất tập nập. Đám tân tôn giả, sau khi từ trong Sinh Tử giới đi ra, ngoại trừ một vài người ở ngoài, còn lại tất cả đều về đây gặp nhau. Bởi vì mọi người đều biết cơ hội như vậy cũng không có nhiều lắm.
Sau khi Hạ Nhất Minh dẫn theo Bách Linh Bát, bạch mã Lôi Điện cùng với bảo trư trở về cứ điểm cũng chẳng khiến cho mọi người cảm thấy chấn động. Bởi vì ở đây, không có người nào biết Hạ Nhất Minh đã đi vào Luân Hồi chi địa. Lại càng không biết được sau khi hắn ra khỏi nơi đã đã từng bị ba vị đại tôn giả Ngũ Khí Triều Nguyên đuổi giết. Nhưng sau đó lại đánh chết một trong hai người, đồng thời còn hiển lộ thần uy trước bộ tộc Đồ Đằng.
Tuy nhiên, địa vị của Hạ Nhất Minh hôm nay đã hoàn toàn khác với quá khứ. Vì thế mà khi hắn trở lại, liền có đệ tử đóng ở đây đi ra đón tiếp, rồi đưa trở về phòng.
Hạ Nhất Minh chưa kịp ngồi ấm chỗ, Ngả Văn Bân đã vội vã chạy tới. Sau khi lão bước vào phòng Hạ Nhất Minh liền nhìn hắn từ trên xuống dưới. Một lúc sau, ánh mắt hắn có một chút nghi hoặc.
Hạ Nhất Minh kinh ngạc, hỏi:
- Ngả huynh! Trên người đệ có gì không ổn hay sao?
Ngả Văn Bân lắc đầu, nói:
- Từ trước đến giờ, người đi vào Sinh Tử giới cũng đều có một chút lĩnh ngộ. Sau khi đi ra, có người thậm chí còn thay đổi hoàn toàn khí chất, ngay cả công pháp tu luyện cũng thay đổi theo.
Hạ Nhất Minh ngẩn người. Nếu đã trải nghiệm qua Sinh Tử chi quang trong Sinh Tử giới thì khí chất thay đổi cũng là chuyện bình thường. Nhưng nếu ngay cả công pháp tu luyện cũng thay đổi thì đúng là lần đầu tiên mới nghe thấy.
Có thể tu luyện tới cảnh giới tôn giả thì có người nào mà không am hiểu ba thứ lực lượng để từ đó xác định được ba điểm thăng bằng cho bản thân. Mà một khi xác định được điểm thăng bằng thì đó chính là phương pháp thích hợp nhất với thể chất của người tu luyện.
Nhưng nếu mà cả phương pháp đó cũng thay đổi thì chứng tỏ trước đó người ta vẫn chưa tu luyện được phương pháp thích hợp nhất. Mà điều đó, trong đám tôn giả chắc chắn là vô cùng hiếm thấy.
Ngả Văn Bân than nhẹ một tiếng nói:
- Lão phu cả đời đã gặp rất nhiều người, nhưng lần này lại không thể khẳng định được. - Lão dừng lại một chút, nói:
- Trên người của ngươi hình như có một chút mùi tanh của máu, ngay cả khí chất cũng bị ảnh hưởng theo. Nhưng cảm giác đó không rõ ràng lắm, giống như là bị một thứ gì đó trên người ngươi ảnh hưởng.
Hạ Nhất Minh trợn mắt, kinh ngạc nói:
- Ngả huynh! Đó là do ngài tự mình nhìn thấy hay sao?
Ngả Văn Bân trịnh trọng gật đầu, nói:
- Nếu lão phu không có nổi con mắt đó thì ngươi nghĩ chuyện tiếp đón tôn giả lại có thể giành cho ta hay sao?
Lúc này, Hạ Nhất Minh mới tin. Nhưng hắn càng thêm bội phục với nhãn lực của lão. Trong cơ thể hắn đúng là có một tên Ngưng Huyết nhân chẳng biết làm cách nào mà có thể chui vào đó được. Mặc dù Ngưng Huyết nhân vẫn đang yên lặng dưỡng thương, khôi phục thực lực. Nhưng nếu nói nó không ảnh hưởng tới hắn thì đúng là giả dối.
Trên người hắn quả thật có một chút huyết khí. Nhưng huyết khí đó là do sau khi đánh chết cao thủ cùng giai mà sinh ra. Nó có thể nói là một loại sát khí độc nhất vô nhị, nhưng người ngoài khó mà phân biệt được.
Vậy mà Ngả Văn Bân mới liếc mắt một cái đã nhận ra. Không thể không nói, lão có con mắt rất tinh trong vấn đề này.
- Ngả huynh! Lần này, tiểu đệ tiến vào Sinh Tử giới đúng là thu hoạch được rất nhiều. - Hạ Nhất Minh nói một cách thận trọng. Trong lòng hắn đang do dự có nên nói chuyện đi vào Luân Hồi chi địa hay không nữa.
Ngả Văn Bân cười hắc hắc, nói:
- Có thu hoạch là được. Nhưng người là thiên tài của Thiên Trì sơn chúng ta, thu hoạch càng nhiều, lão phu càng cao hứng.
Hạ Nhất Minh cảm thấy trong lòng ấm áp, cẩn thận suy nghĩ một chút. Chuyện hắn đi vào Luân Hồi chi địa thực ra không có gì là bí mật. Cha con nhà Lệ gia, hay Sở Hao Châu cũng đều biết được việc này. Mặc dù, Hạ Nhất Minh đều tin tưởng bọn họ. Chắc chắn mấy người đó đều không chủ động nói ra việc này. Nhưng biết chuyện đó, lại còn có cả cái tên bị cụt ngón và Hác Huyết. Muốn bọn họ giữ bí mật này là một chuyện không thể.
Hai tai hắn chợt thoáng động, Hạ Nhất Minh liền cười nói:
- Kim huynh! Vào nhanh lên.
Tiếng cười của Kim Chiến Dịch sang sảng vang lên. Sau đó, hắn nhanh chóng bước vào, thi lễ với Ngả Văn Bân, nói:
- Ngả huynh ở đây. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.vn
Ngả Văn Bân gật đầu, cười nói:
- Ngươi muốn trao đổi kinh nghiệm với Hạ huynh, thì để cho lão phu ở bên cạnh nghe một chút.
Kim Chiến Dịch cười cười, nói:
- Ngả huynh cũng từng đi vào Sinh Tử giới. Mọi người trao đổi với nhau đúng là quá tốt rồi còn gì.
Sau khi ba người ngồi xuống, Kim Chiến Dịch liền đem chuyện hắn gặp trong Sinh Tử giới nói ra. Kinh nghiệm của hắn cũng chẳng có gì rắc rối. Hắn được năng lượng bản nguyên của Kim hệ kêu gọi, vì thế đi tới một nơi hoang vu không có bóng người. Sau đó hiểu được một chút về năng lượng bản nguyên của Kim hệ.
Khi Kim Chiến Dịch nói tới đó, hai mắt hắn tỏa sáng, nét mặt hết sức hưng phấn. Thấy được vẻ mặt hắn như vậy mà bảo là không thu hoạch được gì thì đúng là thằng ngốc cũng không thể tin.
Kim Chiến Dịch nói xong chuyện của mình liền hỏi:
- Hạ huynh đệ! Ta thấy trên người ngươi có một chút thay đổi rất lạ. Không biết ngươi lĩnh ngộ được gì?
Hạ Nhất Minh cười khổ một tiếng. Thật ra tất cả những gì mà mình gặp được trong Sinh Tử giới, ngay cả năng lượng bản nguyên trong Luân Hồi chi địa cũng có tác dụng với hắn không lớn lắm. Bởi vì trong thân thể của hắn có một thứ lực lượng đồng dạng với nó. Vì thế, những người khác sau khi đi vào Sinh Tử giới cũng đều có một chút lĩnh ngộ, nhưng hắn thì chỉ xác định được thể chất đặc thù của mình mà thôi.
Lắc đầu, Hạ Nhất Minh nói:
- Những gì mà tiểu đệ gặp được có một chút ly kì mà thôi.
Kim Chiến Dịch ngạc nhiên, hỏi:
- Hạ huynh! Chẳng lẽ ngươi lại thấy được năng lượng bản nguyên của toàn bộ ngũ hành?
Hai mắt Ngả Văn Bân cũng tỏa sáng. Trong suy nghĩ của bọn họ, thì chỉ sợ cũng chỉ có Hạ Nhất Minh mới đủ tư cách gặp được điều đó. Tuy nhiên, Hạ Nhất Minh vẫn lắc đầu, cười khổ, nói:
- Ta không chỉ gặp được năng lượng bản nguyên của ngũ hành mà ngay cả của các hệ khác cũng nhìn thấy.
Nét mặt Ngả Văn Bân và Kim Chiến Dịch ngẩn người. Cả hai liếc mắt nhìn nhau, trong lòng có chút hoảng sợ. Nếu người nói ra điều đó không phải là Hạ Nhất Minh thì bọn họ chắc chắn sẽ không tin.
Ánh mắt Kim Chiến Dịch lóe lên, trầm giọng nói:
- Luân Hồi chi địa?
Ngả Văn Bân hít một hơi thật sâu. Thực ra, khi Hạ Nhất Minh nói như vậy, lão cũng đã nghĩ tới chỗ đó. Nhưng do có một luồng hơi lạnh đang chạy dọc xương sống khiến cho lão không thể mở miệng. Hạ Nhất Minh gật đầu, nói:
- Đúng thế. Sau khi tiểu đệ đi vào Sinh Tử giới, thần trí liền mất tự chủ đi vào Luân Hồi chi địa.
Lúc này, cả Kim Chiến Dịch và Ngả Văn Bân đều đứng ngồi không yên. Trong mấy ngàn năm qua, bất kỳ ai đi vào Luân Hồi chi địa đều không được bình an. Tuy nhiên, điều đó lại bị Hạ Nhất Minh phá vỡ.
Kim Chiến Dịch hít một hơi thật sâu, nói:
- Bên trong Luân Hồi chi địa có cái gì? Chẳng lẽ nó có năng lượng bản nguyên của thế giới?
Hạ Nhất Minh kinh ngạc, gật đầu, nói:
- Kim huynh! Làm sao mà ngươi biết được?
Kim Chiến Dịch cười khổ, nói:
- Sinh Tử giới mở ra nhiều lần như vậy nên từ lâu đã có người phân tích, tìm hiểu sự bí ẩn của nó. Tiền bối của bổn môn đã từng chứng minh được trung tâm của Sinh Tử giới chính là chỗ tập hợp năng lượng bản nguyên của tất cả các nguồn năng lượng trên thế giới. Nếu có người có thể lĩnh ngộ được từ đó, sau đó đi ra.... - Hắn chợt ngừng lại, không nói nữa.
Thực ra, đoạn bỏ dở đó nói rằng, nếu có thể từ đó đi ra thì người đó chắc chắn trở thành cao thủ thần đạo. Nhưng vào lúc này, nhìn hình dáng của Hạ Nhất Minh mà bảo hắn là cao thủ thần đạo thì chẳng có ai tin tưởng.
Hạ Nhất Minh thầm khen trong lòng. Đúng là nhân vật thiên tài trong thiên hạ nhiều lắm. Ngay cả chân tướng của sự việc cũng bị họ đoán trúng, cứ như là bọn họ đã từng đi vào Luân Hồi chi địa. Tất nhiên, điều đó hoàn toàn là chuyện không thể. Chưa có người nào lại có thể được như Hạ Nhất Minh đi vào đó mà bình an trở ra.
Nếu có thì cho dù người đó có bỏ qua trăm bộ hài cốt của con người thì cũng chẳng thể bỏ qua được thi thể của hai con thánh thú.
Hắn hoàn toàn hiểu rõ sự nguy hiểm của Luân Hồi chi địa. Nếu không phải có được thần thông của Ngưng Huyết nhân thì lúc này chắc chắn đã bị chết trong đó rồi.
Khi Ngả Văn Bân hỏi, Hạ Nhất Minh lựa chọn những gì mình biết mà nói. Sau khi Hạ Nhất Minh nói tới chuyện lúc thoát ra đã giao chiến với ba vị tôn giả Ngũ Khí Triều Nguyên, sau đó lại còn tới bộ tộc Đồ Đằng, cả hai càng thêm kinh ngạc.
Bọn họ chỉ có một người, một ngựa...tính thêm cả Bách Linh Bát không ngờ dám khiêu chiến bộ tộc Đồ Đằng. Chuyện này đúng là không biết tự lượng sức mình. Nhưng kết quả cuối cùng lại nằm ngoài sự tưởng tượng của hai người. Ngả Văn Bân đối với chuyện của bảo trư lại càng thêm kinh ngạc, không thể tin được vào tai.
Sau đó, vị tôn giả đại nhân của Thiên Trì sơn đứng lên, nói:
- Việc này quá quan trọng, ta phải báo ngay cho Thần Toán tử đại nhân. Hai vị cứ từ từ nói chuyện nhé.
Nhìn Ngả Văn Bân vội vã đi ra, Hạ Nhất Minh cười khổ. Trong lòng hắn cảm thấy cuộc sống sau này không còn được bình yên nữa.