Cảm giác run rẩy giống như là ôn dịch bắt đầu lan ra. Ngoại trừ ba vị đại thánh giả vẫn còn giữ được một chút bình tĩnh, tất cả những người khác đều mang một chút đau thương. Nhưng khiến cho người khác ngạc nhiên đó là trong đôi mắt của họ không hề có một chút căm phân mà chỉ có một sự sợ hãi. Giống như một vị đại thánh giả của thử tộc tử vong vẫn không thể kích thích máu nóng trong người bọn họ.
Một lúc sau, Chương Đại Hổ chợt vung tay lên, nói:
- Các ngươi lui ra cho ta. Chuyện hôm nay, người nào lắm miệng sẽ lấy tộc quy ra để xử trí. Sau đó, phải vào Cuồng Phong cốc chịu phạt mười ngày.
Nghe thấy thế, nét mặt tất cả đều co rúm lại. Nghĩ tới sự trừng phạt đó, bất cứ người nào cũng cảm thấy ớn lạnh.
Dưới sự dẫn đầu của mấy vị thánh giả, bọn họ nhanh chóng rời đi. Trước khi đi, tất cả đều liếc nhìn thi thể Chiêu Thái Lâm có một chút xót xa. Nhưng ngoài ra, ánh mắt bọn họ còn có một thứ gì đó cổ quái. Chương Đại Hổ chờ mọi người đi hết mới thở dài, nói:
- Các người thấy thế nào? - Hồ Mỹ Cơ nhỏ giọng nói:
- Chắc hắn đó chính là Thánh Long đại nhân. Không thể sai được.
Tư đại thánh giả khẽ lắc đầu, nói:
- Không đúng! Trăm năm trước, Thánh Long đại nhân bị Sinh Tử giới lôi kéo đi vào trong đó. Chắc chắn không thể đi ra.
Cả hai người kia đều gật đầu đồng ý với lời nói của hắn.
Trong bộ tộc Đồ Đằng có một bí mật quan trọng. Cách đây mấy trăm năm, Thánh Long đại nhân của bọn họ đúng vào thời điểm Sinh Tử giới mở ra, chợt giống như bị điên, chạy thẳng vào bên trong. Từ đó trở đi, không còn phát hiện ra tung tích của nó.
Chuyện đó cũng chỉ có một vài cường giả ở trong tộc được biết. Ngoài ra, những người còn lại không hề được biết bất cứ một chút tin tức.
Lúc trước Hùng Vô Cực thiện ý nhắc nhở cũng là do có tấm gương của Thánh Long đại nhân. Vì vậy mà bọn họ mới biết khi Sinh Tử giới mở ra, không thể để cho thánh thú có huyết mạch thần thú tới gần phạm vi trặm dặm xung quanh.
Hồ Mỹ Cơ đưa mắt nhìn ra xa, nhỏ nhẹ nói:
- Ngày xưa Thánh Long đại nhân có để lại huyết mạch của mình. Nhưng Kỳ Lân thánh thánh chủ đại nhân đã từng căn dặn không cho chúng ta đả động tới chuyện này. Chẳng lẽ.... - Mấy người liếc mắt nhìn nhau. Mặc dù không ai nói gì, nhưng ánh mắt cũng lộ rõ ý tứ.
Con vật bất thình lình nhảy ra đó chắc chắn là huyết mạch mà Thánh Long đại nhân lưu lại. Nếu không, nó cũng chẳng thể xuất ra được năng lực của Thánh Long đại nhân phát ra long uy. Áp lực đó, cho dù là cường giả đỉnh cao của nhân loại, cũng vẫn phải chịu tác dụng.
Mà bộ tộc Đồ Đằng của bọn họ vốn sùng bái linh thú nên bị ảnh hưởng mạnh nhất. Dưới tiếng rống đó, cho dù là con ưng, hắc hổ hay hoa hồ ly cùng với con đại thử cũng bị long uy chấn nhiếp. Ngay cả đám người Chương Đại Hổ cũng đồng dạng cứng người, không thể cử động.
Nếu không, cho dù Hạ Nhất Minh và bạch mã liên thủ cũng không thể trước mặt nhiều người như vậy mà giết chết được Chiêu Thái Lâm sau đó rời đi một cách thoải mái.
Tư đại thánh giả thở dài, nói:
- Hai vị! Nếu việc này liên quan tới Thánh Long đại nhân thì chúng ta không thể làm chủ. - Hắn dừng lại một chút rồi liếc mắt nhìn về phía mấy rặng núi, nói:
- Âm thanh mang theo long uy của Thánh Long đại nhân chắc chắn đã truyền vào trong cốc. Không biết tại sao Kỳ Lân thánh chủ đại nhân còn chưa đi ra?
Trong phạm vi của bộ tộc Đồ Đằng, người có vị trí cao nhất chính là Kỳ Lân thánh chủ trong truyền thuyết. Lúc Thánh Long đại nhân còn, cũng chỉ có duy nhất thánh chủ là có thể sánh vai với nó.
Mặc dù Kỳ Lân thánh chủ đại nhân rất khó có khả năng xuất hiện. Nhưng sau khi nghe thấy tiếng rống của Thánh Long đại nhân, cho dù thế nào thì cũng không thể ngồi yên mới đúng.
Nhưng bởi vì uy danh của thánh chủ đại nhân trong bộ tộc Đồ Đằng quá cao, vì vậy Tư đại thánh giả cũng chỉ dám thắc mà mà không hề có chút nghi ngờ.
Chương Đại Hổ và Hồ Mỹ Cô cùng cười một cách khổ sở. Mặc dù, bọn họ được mọi người kính sợ. Thậm chí ngay cả Tư đại thánh giả và Chiêu Thái Lâm cũng dùng một thái độ cung kính đối với hắn. Nhưng đó là do bọn họ có được tu vi cao thâm cùng với thánh thú đồng hành. Ngoài ra, còn một nguyên nhân quan trọng nữa: bọn họ chính là đệ tử của Kỳ Lân thánh chủ.
Trong bộ tộc Đồ Đằng, Kỳ Lân thánh chủ ẩn cư nhiều năm trong nội cốc, chẳng hề quan tâm tới chuyện thế tục. Chính thức nằm quyền xử lý sự việc trong bộ tộc chính là hai người này. Tất nhiên, hành xử của họ cũng không khiến cho bất cứ người nào thất vọng. Tất cả mọi người đều đánh giá cả hai hết sức công bằng. Nếu không bọn họ cũng chẳng được tất cả mọi người kính ngưỡng.
Nhìn nét mặt trầm tư của cả hai, sắc mặc Tư đại thánh giả đại biến. Nhớ tới, Thánh Long đạ nhân cùng với long uy của nó, sắc mặt hắn lập tức trở nên khó coi.
- Hai vị! Chẳng lẽ, Kỳ Lân thánh chủ đại nhân đã xảy ra chuyện?
Nói tới đây, thanh âm của hắn có chút run rẩy.
Trong bộ tộc Đồ Đằng, Kỳ Lân thánh chủ - Bốn chữ đó tượng trưng cho một sự vô địch, uy nghiêm. Chỉ cần có lão nhân gia tọa trấn, cả tộc sẽ luôn được bình an vô sự. Nếu lão nhân gia gặp chuyện không may, chắc chắn cả tộc sẽ bị đả kích. Chương Đại Hổ chẳng hề do dự, nói:
- Tư đại thánh giả yên tâm. Sư phụ vẫn bình an, không hề có chuyện gì hết.
Đến lúc này, Tư đại thánh giả mới cảm thấy bớt lo. Nhưng vẫn nhìn về phía mấy rặng núi một chút. Bất cứ người nào thấy vậy cũng biết trong lòng hắn chắc chắn vẫn còn có chút nghi hoặc.
Chương Đại Hổ cười khổ, nói:
- Tư đại thánh giả! Chuyện này gia sư căn dặn bao nhiêu lần không được tiết lộ. Nhưng nếu ngài đã hỏi thì đệ cũng nói một chút.
Tư đại thánh giả biến sắc nói:
- Nếu Kỳ Lân thánh chủ đã nói như vậy thì Chương đại thánh giả cũng không cần phải nói.
Hồ Mỹ Cơ khẽ cười, nói:
- Nếu là những người khác thì phải tuân thủ mệnh lệnh của thánh chủ đại nhân. Nhưng Tư đại thánh giả cùng với mấy vị đại thánh giả trong cốc thì là ngoại lệ. - Nàng dừng một chút rồi, nói tiếp:
- Trước khi gia sư ra ngoài đã từng nói, nếu mấy vị đại thánh giả có hỏi thì có thể nói cho biết.
Nhất thời, nét mặt Tư đại thánh giả có chút tươi cười. Có thể nhận được một chút kính trọng của Kỳ Lân thánh chủ, hắn hết sức hài lòng. Nhưng sự tươi cười trên mặt hắn nhanh chóng tắt ngấm, kinh ngạc hỏi:
- Hồ đại thánh giả! Ngài vừa nói cái gì? Thánh chủ đại nhân không có ở trong cốc?
Chương Đại Hổ cùng với Hồ Mỹ Cơ cùng nghiêm nghị gật đầu, nói:
- Tư đại thánh giả! Việc này hết sức bí mật, xin chớ để tiết lộ.
Ánh mắt Tư đại thánh giả có chút nói không nên lời:
- Lão phu hiểu rồi! Chắc chắn sẽ không để lộ. Nhưng thánh chủ đại nhân đã tuyên bố bế quan tìm hiểu thần đạo. Hơn trăm năm qua chưa từng rời khỏi cốc, tại sao hôm nay lại rời đi? Có thể cho ta biết được không?
Chương Đại Hổ than nhẹ một tiếng, nói:
- Ý nghĩ của gia sư thế nào, hai chúng ta cũng không biết. Nhưng để suy đoán ý nghĩ của gia sư thì hai chúng ta chẳng thà đi tìm hiểu về truyền thừa huyết mạch của thần thú còn hơn.
Nghe thấy câu nói đó, Tư đại thánh giả có chút hậm hực. Suy nghĩ của thánh chủ đại nhân làm sao bọn họ có thể đoán được. Nếu không biết tự lượng sức mình thì đúng là bất trí.
Hồ Mỹ Cơ do dự một chút, nói:
- Tư đại thánh giả! Hai người chúng ta chỉ biết là Bắc Cương băng cung phái sứ giả cầu kiến gia sư. Ngươi cũng biết, trước khi gia sư bế quan từng căn dặn, nếu có ngoại nhân thì không cho gặp. Nhưng nếu là người Bắc Cương băng cung, thì nhanh chóng bẩm báo.
Tư đại thánh giả gật đầu. Chuyện này không có gì bí mật nên hắn cũng biết một chút. Hồ Mỹ Cơ nói tiếp:
- Sau khi gia sư gặp mặt vị sứ giả của Bắc Cương băng cung liền cho hắn ở trong cốc ba ngày. Ba ngày sau, gia sư liền quyết định đi về phương bắc. Gia sư có gọi hai chúng ta tới cặn dặn không được phép xung đột quy mô lớn với người bên ngoài.
Hai mắt Tư đại thánh giả sáng lên, dần dần hiểu ra. Hắn nhìn về phía phương bắc, chậm rãi nói:
- Nếu là sứ giả của Bắc cương băng cung thì chẳng lẽ... - Tay hắn làm một cái dấu hiệu, hỏi:
- Chẳng lẽ là thứ đó sắp xuất hiện?
Chương Đại hổ gật đầu, nói:
- Mặc dù không dám khẳng định, nhưng ngoại trừ chuyện đó ra, cũng chẳng còn gì khiến gia sư phải tự thân ra ngoài.
Lúc này, Tư đại thánh giả mới hoàn toàn thư thái, nói:
- Tên Hạ Nhất Minh kia tới thật đúng lúc. Nếu thánh chủ đại nhân có mặt ở đây thì ngay cả hậu duệ của Thánh Long đại nhân cũng đừng mơ tưởng áp chế được bộ tộc chúng ta.
Chương Đại Hổ khẽ nhếch mép, nói:
- Hạ Nhất Minh lại có được sự đồng ý từ hậu duệ của Thánh Long đại nhân đúng là một chuyện khó tin. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Hồ Mỹ Cơ than nhẹ, nói:
- Đây là số mệnh, cho dù là ai cũng không thể cưỡng cầu. - Nói xong, nàng mỉm cười, nói tiếp:
- Ta đang lo lắng vài năm nữa, khi hắn tới bộ tộc Đồ Đằng chúng ta, không biết cảnh giới của hắn sẽ tiến tới mức độ nào. Hai tộc Lang, Xà làm sao có thể chống lại hắn hay không?
Nét mặt của Tư đại thánh giả cùng với Chương Đại hổ đều biến sắc.
Với thực lực của Hạ Nhất Minh hôm nay, cho dù không có hậu duệ của Thánh Long đại nhân hỗ trợ, thì hai tộc Lang, Xà cũng khó mà chống lại được.
Chưa nói tới việc trong hai tộc đó lại không có đại thánh giả tọa trấn. Mà cho dù có một vị đại thánh giả, chỉ nhìn kết quả của Chiêu Thái Lâm cũng có thể đoán được hậu quả.
Ba vị đại thánh giả của bộ tộc Đồ Đằng nhìn nhau cười khổ. Bọn họ biết rõ, cái ước hẹn hai mươi năm đã biến thành một cái trò cười.