Từ phía trước có hai người đang bay tới. Trong hai người có một lão nhân gầy đét với cái miệng nhọn. Còn người kia là một nam tử trung niên có vóc người trung bình, khuôn mặt cũng không có gì đặc biệt.
Nam tử trung niên đó đúng là phó môn chủ Hoàng Tuyền môn, Hô Duyên Ngạo Bác. Mặc dù, Sơn Đính nhân không biết tại sao hắn lại xuất hiện ở đây. Nhưng lúc này, sự xuất hiện của hắn khiến lão mừng rỡ.
- Hô Duyên huynh! Ngăn tiểu tử đó lại. - Lão quát lớn một tiếng.
Hô Duyên Ngạo Bác ở phía trước hơi ngẩn người. Đúng là do thấy trong không trung có một đạo lưu quang nên hắn mới chạy tới xem có chuyện gì. Nhưng không ngờ người chưa tới nơi, đối phương đã mở miệng nói chuyện. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Có điều, hắn cũng không phải là một người bình thường nên nhóng chóng phát hiện ra Hạ Nhất Minh đang lao về phía mình. Trong mắt chợt xuất hiện một chút tàn nhẫn, quanh người Hô Duyên Ngạo Bác chợt nổi lên một đạo quang mang. Quang mang bao bọc lấy hắn phóng về phía Hạ Nhất Minh.
Lão nhân mỏ nhọn bên cạnh hắn, kinh ngạc nhìn bọn họ. Lão không hiểu tại sao với thân phận của hai vị đại tôn giả Ngũ Khí Triều Nguyên lại bất chấp mặt mũi, liên thủ đối phó với một...tôn giả bình thường. Chuyện này mà đồn ra ngoài, chắc chắn danh tiếng của họ sẽ bị suy giảm.
Nhìn Hô Duyên Ngạo Bác đằng đằng sát khí lao tới, Hạ Nhất Minh thầm kêu khổ. Nếu chỉ là một vị cao thủ cấp bậc tương đương thì hắn còn nghĩ biện pháp đối kháng một chút, cho dù không thể làm gì được thì cũng có vẫn có thể chạy thoát. Nhưng hai người này liên thủ thì cho dù là Hạ Nhất Minh có tự tin đến mấy cũng đành phải tránh xa.
Thân thể hắn nhân lúc hai người bọn họ chưa hợp lại với nhau, đột ngột thay đổi phương hướng, tiếp tục bỏ chạy. Đến lúc này, hắn tận dụng hết mọi khả năng có thể, bao gồm Vân Vũ phi đằng thuật, Du Ngư thân pháp và Truy Điện thân pháp đều được phát huy hết uy lực. Thân hình hắn giống như một tia chớp, thoáng cái đã vọt ra hơn mười trượng.
Hai người đang phi hành trong không trung đều cảm thấy rùng mình. Thân pháp của Hạ Nhất Minh quá nhanh còn hơn cả sự dự đoán của họ. Hơn nữa, với thứ thân pháp đó chỉ sợ cũng chẳng kém bao nhiều so với sự phi hành của họ là mấy.
Hai người bọn họ ở giữa không trung, đưa mắt nhìn nhau, sau đó tiếp tục đuổi theo. Vị lão nhân đang ở trên mặt đất sau phút sửng sốt, chỉ biết lắc đầu, dẫm nhẹ chân một cái lên mặt đất. Mặt đất dưới chân lão chợt xuất hiện vết nứt. Một con Kim Mao thử to chẳng khác gì con cọp nhảy lên.
Thân hình lão nhân nhoáng lên một cái liền ngồi lên lưng của nó. Sau đó, lão vỗ nhẹ một cái, một luồng quang mang chợt bao phủ cả người và thú. Kim Mao thử bay lên trời, bay đi với một tốc độ chẳng hề kém hơn hai người phía trước.
Hạ Nhất Minh biết truy binh phía sau có thực lực rất mạnh. Có điều hắn cũng chẳng hề sợ hãi. Hắn thò tay vào trong vạt áo lấy Truy Tung khí ra ngoài. Từ sau khi đi vào Sinh Tử giới, hắn không có cách nào giữ liên lạc với Bách Linh Bát. Nơi đó giống như một không gian độc lập khiến cho hiệu quả của Truy Tung khí hoàn toàn biến mất. Nhưng vào lúc này, hắn đã ra khỏi Sinh Tử giới nên không còn bị sự ảnh hưởng của nó nữa.
- Bách huynh! Ngươi đang ở đâu? - Mặc dù đang chạy trốn rất nhanh, nhưng thanh âm của Hạ Nhất Minh vẫn hết sức bình thản.
Bởi trong lòng hắn hoàn toàn chắc chắn với tốc độ của Bách Linh Bát và Lôi Điện chỉ trong khoảng thời gian ngắn sẽ chạy được tới đây. Chỉ cần hai người bọn họ tới nơi, bằng vào năng lực thần kỳ của Bách Linh Bát cùng với sự hợp nhất giữa hắn và bạch mã, cho dù không thể giết được đối phương nhưng thừa đủ để bảo vệ mình.
Từ Truy Tung khí vang lên một thanh âm khàn khàn, nhỏ bé. Nhưng khi nghe thấy tiếng nói đó lại khiến cho Hạ Nhất Minh cảm thấy vô cùng vui mừng:
- Ta đây.
Hạ Nhất Minh cảm thấy mừng rỡ, nói:
- Bách huynh! Ta đang gặp nguy hiểm. Mau tới giúp ta.
Từ Truy Tung khí không nghe thấy tiếng nói của Bách Linh Bát, nhưng Hạ Nhất Minh cũng chẳng kinh hoảng. Hắn biết, Bách Linh Bát đang sử dụng một phương pháp đặc biệt để tính toán, xác định phương vị giữa hai bên. Đây cũng là năng lực mà chỉ Bách Linh Bát mới có được. Cho dù là Thần Toán tử đại nhân cũng không thể làm được điều đó.
Sau một chút, tiếng nói của Bách Linh Bát lại vang lên:
- Với tốc độ của ngươi, phải một canh giờ nữa ta và bạch mã mới có thể chạy tới.
- Được...- Tiếng nói của Hạ Nhất Minh chợt dừng lại, sau đó lập tức trở nên phẫn nộ:
- Một...canh giờ? Bách huynh! Ngươi đang nói đùa có phải không?
- Một canh giờ...đó là nhanh nhất. Nếu tốc độ của ngươi nhanh hơn nữa, thì cũng không lâu đến vậy. - Bách Linh Bát nói một cách thản nhiên.
Hạ Nhất Minh suýt chút nữa thì giận đến thất khiếu bốc khói, nói:
- Các ngươi ở ngoài rừng có hơn ba trăm dặm, làm gì mà mất một canh giờ mới tới đây?
- Bọn ta không ở ngoài rừng có hơn ba trăm dặm.
Cảm giác không hay chợt xuất hiện trong lòng Hạ Nhất Minh:
- Các ngươi ở đâu?
- Bọn ta ở Hạ gia trang.
Hạ Nhất Minh choáng váng. Cho dù, phía sau hắn có hai kẻ hết sức nguy hiểm đang đuổi theo, nhưng hắn vẫn thiếu chút nữa thì ngã sấp xuống đất. Không ngờ Bách Linh Bát lại mang bạch mã Lôi Điện trở về Hạ gia trang. Nghĩ tới khoảng cách từ Hạ gia trang tới đây, trong lòng hắn cảm thấy chán nản.
Đúng là Bách Linh Bát nói chẳng sai, cho dù hắn có thể phi hành, hay tốc độ của bạch mã cực nhanh thì muốn tới đây, cho dù là một canh giờ chỉ sợ cũng...chưa đủ.
- Đến đi! - Hạ Nhất Minh rên rỉ nói:
- Hy vọng khi các ngươi tới nơi, lão tử vẫn còn mạng.
Sát khí sau lưng chợt bốc lên. Một thanh xoa kiếm quỷ mị chợt xuất hiện ngay sau hậu tâm của hắn.
Tuy nhiên, Hạ Nhất Minh giống như đã đoán trước. Hắn buông truy tung khí xuống, ngũ hành hoàn nhanh chóng xuất hiện trên lưng. Ngũ hành hoàn liên tục xoay tròn, nhanh chóng va chạm với thanh xoa kiếm. Tinh quang trong mắt Hạ Nhất Minh lóe lên, hắn thì thào trong miệng, nói:
- Một canh giờ.
Trong khoảng thời gian ngắn ngủi, Hạ Nhất Minh chợt dừng lại. Một luồng ánh sáng phóng lên cao, hóa thành ngũ thải quang mang, bao phủ lấy hai người ở trên bầu trời.
Ngay khi ngũ thải quang mang xuất hiện, lão nhân đang cưỡi con Kim Mao thử phi hành, chợt biến sắc hô lên:
- Ngũ hành hoàn? Hắn là Hạ Nhất Minh của Thiên Trì nhất mạch?
Thanh âm của Hô Duyên Ngạo Bác lạnh lùng, vang lên:
- Đúng thế! Đúng là một kẻ không biết sống chết. Chiêu huynh! Xin giúp ta một tay, giết chết kẻ này.
Hắn cùng với Hạ Nhất Minh cũng không có một mối thâm thù đại hận. Hơn nữa, trong lòng hắn cũng chẳng biết thế lực phía sau lưng Hạ Nhất Minh mạnh tới mức độ nào. Vì thế mà ngay từ đầu, hắn cũng không hề có ý nghĩ tự tay dồn Hạ Nhất Minh vào chỗ chết. Nếu có thể mượn đao giết người thì tốt nhất.
Nhưng vị lão nhân tóc bạc kia chỉ nói một câu liền khiến hắn thay đổi chủ ý.
- Hô Duyên phó môn chủ! Phương Thịnh đã chết trong tay Hạ Nhất Minh.
Câu nói của hắn vừa dứt liền dẫn động sát tâm trong lòng Hô Duyên Ngạo Bác.
Người đang cưỡi con chuột phi hành chính là đại thánh giả Thử tộc của bộ tộc Đồ Đằng - Chiêu Thái Lâm. Lão đảo mắt một cái, thấp giọng nói:
- Được.
Ba người, một con Kim Mao thử trong nháy mắt đã đạt được một sự thống nhất với nhau. Đối mặt với luồng ngũ thải quang mang đang phát ra từ trên mặt đất, bọn họ cùng cười lạnh một tiếng, đồng thời nhấc tay.
Ba tia sáng giống như một con thuyền đang rẽ sóng, xuyên thẳng qua làn sáng, lao thẳng về phía Hạ Nhất Minh.
Hạ Nhất Minh nhất thời lại càng thêm hoảng sợ. Ngũ hành quang mang của hắn mặc dù rất mạnh nhưng phải cố gắng lắm mới có thể chống cự lại sự công kích của một vị tôn giả Ngũ Khí Triều Nguyên. Nhưng đối mặt với sự hợp lực của ba vị tôn giả, quang mang của hắn chẳng còn một chút tác dụng.
Mắt thấy ba tia sáng cùng một lúc bay tới, trong đầu Hạ Nhất Minh hoàn toàn trống rỗng. Hắn ngẩng đầu, ánh mắt hoàn toàn ngơ ngác. Sau đó ngũ thải quang mang trên ngũ hành hoàn chợt biến mất. Hạ Nhất Minh cầm ngũ hành hoàn bên người, nhẹ nhàng chuyển động.
Một chuyện quỷ dị đã xảy ra, tốc độ di động của hắn không nhanh nhưng mỗi một lần đều hết sức chính xác. Mà động tác của hắn cũng chẳng có gì phức tạp. Đám người Hô Duyên Ngạo Bác hoàn toàn có thể thấy được một cách rõ ràng.
Nhưng cho dù ba người bọn họ có sử dụng thần binh, cách không đánh tới như thế nào thì kết quả cuối cùng cũng chỉ va chạm với ngũ hành hoàn, cơ bản không thể đánh trúng được vào cơ thể của Hạ Nhất Minh.
Hung quang trong mắt lão nhân tóc bạc chợt lóe lên. Ngón tay của hắn nhẹ nhàng huy động, kiếm quang trong không trung chợt đổi hướng, đâm vào lưng của Hạ Nhất Minh. Chỉ có điều, vào lúc này, lão nhân cũng không cảm thấy chắc chắn.
Qua nhiên, một tiếng động vang lên, ngũ hành hoàn của hắn đã xuất hiện trên lưng rất kịp thời. Khiến cho lão muốn thay đổi phương hướng của phi kiếm cũng không được.
Nhìn Hạ Nhất Minh lúc này chẳng khác gì một bức tường vững chắc, ba vị cao thủ đều thầm hỏi, làm sao hắn có thể làm được như thế?
Đột nhiên, lão nhân nhướng mày lên, nói:
- Thần toán chi thuật.
Câu nói của hắn vừa mới dứt, Hô Duyên Ngạo Bác và Chiên Thái Lâm cùng biến sắc. Trên thế giới này, danh xưng Thiên Hạ đệ nhất thần toán chi thuật cũng chỉ có duy nhất một người. Mà cho dù là Hoàng Tuyền môn hay bộ tộc Đồ Đằng đều không muốn động tới người đó. Cứ nghĩ tới lão nhân quanh năm mỉm cười, trong lòng bọn họ lại cảm thấy ớn lạnh.
Chỉ có điều, phía bên dưới lại là Hạ Nhất Minh đang sử dụng Thần Toán chi thuật. Trong lòng ba người cùng một lúc nổi lên sát khí mạnh mẽ. Liếc mắt nhìn nhau một cái, cả ba cũng lựa chọn một quyết định.
Ba người đồng loạt giơ tay. Ba thanh binh khí đang uốn lượn quanh người Hạ Nhất Minh, tìm cơ hội tiến công chợt bay đi, tới giữa không trung liền dừng lại.
Hạ Nhất Minh thở ra một hơi thật dài. Lưng áo của hắn đã hoàn toàn ướt đẫm mồ hôi. Đến lúc này, trong lòng của hắn mới xuất hiện một sự sợ hãi theo bản năng. Không ngờ bản thân lại có thể giao thủ với ba người đó.
Hắn cười khổ trong lòng một tiếng. Vừa rồi, hoàn toàn là một sự bộc phát nhất thời mà thôi. Nếu cho hắn quay trở lại, chắc chắn hắn sẽ không lựa chọn phương pháp ngạnh kháng.
Đang định xoay người bỏ chạy, chợt cảm thấy trên đỉnh đầu có một nguồn áp lực thật lớn xuất hiện.
Chẳng cần phải nhìn, nét mặt của Hạ Nhất Minh cũng trở nên hết sức khó coi. Thân hình hắn khẽ run lên, lập tức chui vào trong lòng đất. Trong nháy mắt biến mất không còn thấy dấu vết.