Vũ Thần

Chương 646: Đồ Đằng Thánh giả




Nghe giọng điệu nghiêm trang như vậy, trong lòng Hạ Nhất Minh không khỏi có chút kinh ngạc. Thừa dịp mọi người đang gật đầu, hắn dò hỏi:
- Kim huynh. Nếu có Tôn giả tấn giai hơn năm mươi năm tiến vào Sinh Tử giới thì sao?
Kim Chiến Dịch cười khổ một tiếng, nói:
- Chỉ vào không ra.
Hạ Nhất Minh giật mình, nói:
- Không có ngoại lệ?
Kim Chiến Dịch chậm rãi lắc đầu, gã khẳng định:
- Thời kỳ Thần đạo còn tồn tại, nơi này có người trong Thần đạo coi giữ, căn bản không ai dám làm trái. Mà ngàn năm sau, mỗi lần Sinh Tử giới mở ra, cũng đã từng có Tôn giả lâu năm mạnh mẽ đi vào. Bất quá kết quả là...
Gã cười lạnh một tiếng, nói:
- Các Tân Tôn giả có thể thuận lợi trở ra khi tiến vào nơi đây. Nhưng các vị Tôn giả lâu năm khi tiến vào không một ai bình an trở ra.
Hạ Nhất Minh gật đầu, với Sinh Tử giới huyền bí này quả thực vô cùng kiêng kỵ.
Không hổ danh là người trong td, hành động vĩ đạo này tới tận hôm nay vẫn là chuyện không thể tưởng tượng.
Ánh mắt Ngã Văn Bân liếc nhìn xung quanh, bất quá lúc này có vẻ hòa hoãn hơn rất nhiều.
- Các vị thứ lỗi. Bất quá trước mỗi lần tiến vào Sinh Tử giới đều phải nói điều này, nếu có người làm trái chính là hại người hại mình.
Đôi tay Hạ Nhất Minh run lên, sắc mặt hắn trầm xuống, đột nhiên nhấc chân đá về phía tảng đá phía trước.
Tảng đá này cũng không lớn, dưới một cước của Hạ Nhất Minh nhất thời nứt ra thành hơn mười khối đá nhỏ vẽ trên không trung những đường cong tuyệt đẹp, hơn nữa tốc độ như lưu tinh bay về phía rừng rậm phía trước.
Sắc mặt mọi người đại biến.
Bọn họ hiển nhiên không cho rằng Hạ Nhất Minh đột nhiên phát điên.
Khi Hạ Nhất Minh xuất thủ, trong nháy mắt mọi người cũng rõ ràng, đã có người tới gần nơi này, hơn nữa còn nghe trộm bọn họ nói chuyện.
Chỉ là nhiều Tôn giả như vậy không ngờ Hạ Nhất Minh là người đầu tiên phát hiện ra, những người còn lại dĩ nhiên trong lòng cảm thấy khó chịu. Bất quá bọn họ với năng lực này của Hạ Nhất Minh cũng có chút tán thưởng cùng hâm mộ.
Hơn mười khối đá bắn đi rất nhanh, chỉ nháy mắt đã bay vào trong rừng, đột nhiên chúng nổ tung trong không trung. Một đám bụi đất theo đó bao trùm một mảnh không gian. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Một âm thanh mạnh mẽ vang lên:
- Có thể phát hiện hành tung của gia gia, tiểu tử không tồi.
Những lời này vừa vang lên, một đại hán thân hình cao lớn đột ngột xuất hiện, hơn nữa cười lớn bước ra.
Bất quá ánh mắt mọi người trên cơ bản chỉ liếc qua người hắn, sau đó đều nhìn tới hắc báo như u linh phía sau.
Đây là một con báo đen tuyền từ đầu tới chân. Bốn chân đầy lực lượng của nó khi chạm đất không phát ra bất cứ tiếng động nào, trên thân thể tràn ngập khí tức cường đại, hai tròng mắt gắt gao nhìn Hạ Nhất Minh như muốn cùng hắn nhiệt tình trao đổi một phen.
Đám người Hạ Nhất Minh lẳng lặng cảm nhận khí tức hắc báo này, rất nhanh bọn họ phát hiện, nó là một linh thú, nhưng là linh thú cao cấp nhất tồn tại.
Thành thú, một đầu hắc báo Thánh thú.
Thánh thú thực lực thường vượt qua Tôn giả đồng giai, điều này cũng không phải bí mật gì.
Lúc này đột nhiên chứng kiến một đầu hắc báo Thánh thú, tất cả mọi người đều tập trung mười hai phần tinh lực, sợ rằng sẽ bị nó đột nhiên tập kích.
Duy chỉ Hạ Nhất Minh trong lòng cười lạnh không thôi. Đầu Thánh thú này có lẽ đối với người khác tạo thành uy hiếp, nhưng đối với Lôi điện của hắn mà nói không thành vấn đề.
Giờ phút này Lôi điện không bên người hắn, nếu không nó có thể cùng đầu hắc báo kia vui đùa một chút.
Khi tiến tới nơi này, được Ngã Văn Bân yêu cầu, Hạ Nhất Minh cũng không để Bách Linh Bát cùng Lôi điện theo sát, mà để bọn họ theo phía sau một đoạn xa.
Cũng không phải Hạ Nhất Minh không muốn bọn họ theo bên cạnh, mà đây là Ngã Văn Bân ngàn vạn lần nhắc nhở, Sinh Tử giới đối với người bình thường hoặc linh thú mà nói tuy không phải không có nguy hiểm nhưng nếu để linh thú có huyết mạch Thần thú tiến vào e rằng sẽ chịu đau khổ thật lớn.
Thiên Trì nhất mạch cùng Thâm sơn Đồ Đằng có mấy ngàn năm tiếp xúc, cũng nghe được vài tin tức kinh sợ từ đối phương.
Mấy ngàn năm qua, Đồ Đằng nhất tộc cũng từng xuất hiện một đầu Thánh thú huyết mạch Thần thú. Nhưng khi Thánh thú này tiến vào Sinh Tử giới, ngay cả đồng bọn nó cũng mất tích theo.
Mặc dù chỉ có một ví dụ này, nhưng từ đó về sau không có bất cứ Thánh thú huyết mạch Thần thú nào tiến vào, thậm chí là lại gần phạm vi Sinh Tử giới.
Đương nhiên đối với Thánh thú bình thường đây cũng là một điều cảnh cáo.
Sau khi nghe được Ngã Văn Bân nói vậy, Hạ Nhất Minh cũng không dám có chút mạo hiểm.
Nếu như thật sự vì Sinh Tử giới mà để Lôi điện biến mất, hắn có hối hận cũng không kịp.
Bởi thế để Bách Linh Bát, Lôi điện cùng bảo trư ở một nơi xa xa chờ, trừ khi hắn gọi hoặc sau khi rời khỏi phạm vi Sinh Tử giới, bất luận thế nào cũng không thể lộ diện.
Ngã Văn Bân nghiêm mặt nói:
- Các hạ cũng là Tân Thánh giả của Đồ Đằng nhất tộc, hai bên đã giao ước không vi phạm lẫn nhau. Không biết vì sao các hạ lại tới đây? Chẳng lẽ không sợ Kỳ lân Thánh chủ trách phạt?
Vẻ tươi cười trên mặt người kia nhất thời thu lại, dường như chỉ còn một tầng sương lạnh bao phủ, nói:
- Giọng điệu lý luận. Lão phu chẳng qua chỉ rảnh rỗi đi khắp nơi xem một chút, vô tình thấy các ngươi tại Thánh chiến trường này. Sợ các ngươi khinh nhờn anh linh tiền bối Đồ Đằng nhất tộc chúng ta nên mới đến đây.
Đôi mắt khẽ đảo, hắn cười lạnh nói:
- Chỉ sợ các ngươi nhân lúc này tiến vào chọn trước thôi.
Bên cạnh Ngã Văn Bân tuy rằng đều là những người tới từ các nơi khác nhau, nhưng giờ phút này cũng coi như cùng chiến tuyến. Đối với sự khiêu khích của người này dĩ nhiên tất cả đều có cảm giác thù địch. Đám người trợn mắt nhìn nhau, nếu không phải e ngại thân phận của bản thân sợ rằng đã tiến tới chém đối phương thành vạn mảnh.
Người này cho dù cường đại hơn nhưng lấy một địch nhiều Tôn giả như vậy e rằng cũng chỉ có đường chết.
Bất quá hắn cũng hiểu chuyện nên căn bản không coi ánh mắt uy hiếp của mọi người vào đâu.
Bởi hắt biết, trừ khi lâm vào tình huống sinh tử, nếu không với thân phận của bọn họ không có khả năng vây công.
Mà lấy một chọi một, thiên hạ còn ai có thể cùng "Nhân thú hợp nhất" của Đồ Đằng nhất tộc so bì?
Ngã Văn Bân hừ lạnh một tiếng, nói:
- Các hạ xưng hô thế nào?
- Lão phu Hồ Đặc Nhĩ Đức, Thánh giả Đồ Đằng Báo tộc, các ngươi nhớ kỹ vào.
Người nọ cười dài một tiếng, hào khí ngút trời.
- Hay cho một cái Báo tộc Thánh giả.
Trong mắt Hác Huyết chợt hiện lên vẻ giảo hoạt, nói:
- Tại hạ mặc dù tới từ Đại Thân phương Đông xa xôi nhưng cũng từng ngưỡng mộ đại danh của Báo tộc thánh giả. Nghe nói Báo tộc Thánh giả am hiểu nhất Ẩn nặc thuật, cho dù tiến lại bên cạnh cũng không ai có thể phát hiện.
Hồ Đặc Nhĩ Đức hãnh diện nói:
- Ẩn nặc thuật của bộc tộc đưa mắt nhìn cả Đồ Đằng nhất tộc cũng bài danh một trong ba thứ hạng đứng đầu. Ngươi nghe không sai.
Hác Huyết vẻ tấm tắc, hắn sợ hãi than dài, nói:
- Đáng tiếc hôm nay vừa thấy các hạ biểu hiện Ẩn nặc thuật lại khiến tại hạ thất vọng. Chắc là lời đồn không chính xác lắm, hay cùng thân pháp của các hạ có liên quan?
Hồ Đặc Nhĩ Đức sắc mặt lập tức trở nên vô cùng khó coi, hai mắt lóe sáng, hung quang không chút nào che giấu.
Dường như cũng bị hắn ảnh hưởng, đầu hắc báo phía sau vốn nhàn nhã cũng chậm rãi đứng lên. Thân thể đen tuyền tản ra một cỗ khí tức hung ác cực điểm.
Đám người Ngã Văn Bân trong lòng cả kinh, nhất loạt đề phòng không dám có chút buông lỏng.
Bất quá đại đa số những người này trong lòng đều trách mắng, không biết Hác Huyết kia bị điên sao, lúc này còn không quên châm chọc.
Đặc biệt Ngã Văn Bân cùng Dư Tuệ Lương xuất thân Tây Bắc Thiên Trì nhất mạch trong lòng càng phẫn nộ.
Hác Huyết nói những lời này chẳng phải trực tiếp đưa Hạ Nhất Minh lên đài sao?
Hồ Đặc Nhĩ Đức ánh mắt liếc nhìn qua đám người, đối với những người khác hắn chỉ nhìn qua nhưng khi tới Hạ Nhất Minh chợt ngừng lại.
- Các hạ là người phương nào? Có thể phát hiện ra hành tung của ta khẳng định không phải là người vô danh.
Hồ Đặc Nhĩ Đức lạnh lùng nói.
Hạ Nhất Minh mỉm cười, đối mặt với đầu hắc báo Thánh thú kia hắn phất nhẹ tay áo, hai tay chấp sau lưng, nói:
- Bổn nhân Hạ Nhất Minh, không biết có gì thỉnh giáo?
Hồ Đặc Nhĩ Đức sửng sốt giây lát, trong mắt hắn đầy vẻ hoài nghi cùng khó hiểu, nói:
- Hạ Nhất Minh? Ngươi là Hạ Nhất Minh? Lẽ nào các ngươi có hai người tên Hạ Nhất Minh sao ?
Những câu hỏi liên tiếp đưa ra, khiến mọi người hai mặt nhìn nhau, ngay cả Hạ Nhất Minh cũng cảm thấy ngây ngốc.
Trong đầu chợt xuất hiện ý nghĩ, chẳng lẽ Lão tổ tông của Khai Vanh quốc kia lại ngấm ngầm giở trờ, mạo danh tên hắn.
Nhíu mày, Hạ Nhất Minh trầm giọng nói:
- Tại hạ, Tây Bắc Thiên Trì, Hoành Sơn Hạ Nhất Minh.
Hồ Đặc Nhĩ Đức đôi mắt chậm rãi trợn tròn, hắn cẩn thận nhìn Hạ Nhất Minh, vô thức cúi đầu, nói:
- Không có khả năng. Tuyệt đối không có khả năng.
Hạ Nhất Minh tức giận hừ một tiếng, nói:
- Chuyện gì không có khkar năng?
Hồ Đặc Nhĩ Đức nhướng mày, lớn tiếng nói:
- Đừng tưởng là ta không biết. Hạ Nhất Minh chỉ bất quá là một vị Tam Hoa cao thủ. Muốn tiến giai đến Tôn giả cảnh giới, cho dù thiên phú thế nào ít nhất cũng phải mất mười năm. Bởi thế ngươi tuyệt đối không thể là Hạ Nhất Minh.
Ánh mắt hắn kiên định không rời, nhưng mang theo một tia giễu cợt không hề che giấu.
Dường như đối với việc khám phá Hạ Nhất Minh giả mạo rất lấy làm tự hào.
Hạ Nhất Minh vỗ nhẹ lên trán, hắn vừa nhìn vào mắt đối phương đã biết người này trái tim vô cùng kiên định, một khi đã thừa nhận chuyện gì tuyệt đối không hề nghi vấn.
Nếu cứ cố gắng chứng minh thân phận của mình, chỉ e trời sụp hắn cũng không tin.
Những người còn lại ngơ ngác nhìn nhau, trong mắt mỗi người đều hiện lên vẻ dở khóc dở cười. Ở nơi này không ngờ lại gặp được kẻ dở hơi như vậy, thật sự là niềm vui ngoài ý muốn.