Không khí yên lặng một hồi lâu, rốt cuộc Hạ Nhất Minh cũng phải ho nhẹ một tiếng, nhìn Ngã Văn Bân nói:
- Ngả huynh cho mời chúng ta tới đây không biết có gì chỉ bảo?
Đến lúc này mọi người mới như trong mộng tỉnh lại. Bọn họ mặc dù vẻ khiếp sợ vẫn còn trong mắt nhưng trên mặt vẫn làm ra vẻ vô cùng tự nhiên.
Là những lão bất tử sống cả trăm tuổi, kinh nghiệm của bọn họ hơn xa người thường có thể tưởng tượng ra. Nếu không phải tin tức này thật sự rung động, cơ hồ kéo một vị thần trong tim họ xuống ngang hang, bọn họ tuyệt đối không lộ ra vẻ mặt này.
Ngã Văn Bân cười ha hả, nói:
- Hạ Tôn giả. Sao dám nói chỉ giáo. Chỉ là mọi người gặp mặt ước định thời gian chuẩn bị tiến về Sinh tử giới mà thôi.
Hạ Nhất Minh hai hàng chân mày giãn ra, nói:
- Không biết ý định của Ngã huynh là khi nào xuất phát?
Ngã Văn Bân cười khổ một tiếng, nói:
- Mọi người còn đang bàn bạc, chưa có quyết định cụ thể.
Hạ Nhất Minh lấy làm thắc mắc, hỏi:
- Chuyện nhỏ ấy cũng phải bàn bạc sao?
Ngã Văn Bân khẽ lắc đầu, nói:
- Dựa theo quy định trước đây. Chúng ta vốn phải xuất phát trước khi Sinh tử giới mở ra một tháng. Hôm nay cũng gần tới thời điểm xuất phát, nhưng…
Lão do dự một chút, nói:
- Lúc này không biết vì sao người của Bắc Cương Băng nguyên còn chưa có mặt tại đây. Bởi vậy mọi người đang bàn bạc xem có chờ bọn họ không?
Hạ Nhất Minh trái tim khẽ đập nhanh hơn, nói:
- Có phải là Bắc Cương Thất Thải Băng Cung?
- Không sai. Cho dù là Thất Thải Băng Cung không có vị Tân Tôn giả nào, nhưng chỉ cần trong phạm vi Bắc Cương có người tấn giai Tôn giả trên cơ bản đều sẽ tới Băng Cung nhờ họ dẫn đường.
Hạ Nhất Minh khẽ gật đầu, Ngã Văn Bân nói những lời này đơn giản nhưng hắn cũng hiểu Thất Thải Băng Cung tại Bắc Cương nắm giữ bao nhiêu uy vọng cùng quyền lực.
Hạ Nhất Minh khẽ gật đầu, cũng không nói gì nữa.
Tôn giả cảnh giới lẽ nào dễ đạt tới như vậy? Nếu không hành trình tới Quỷ Khốc Lĩnh, tám chín phần mười không thể thành công tấn giai.
Kim Chiến Dịch đứng lên nói:
- Hạ huynh đệ. Ngươi nghĩ chúng ta có nên chờ người của Bắc Cương tới không?
Hạ Nhất Minh không chút do dự, nói:
- Đương nhiên phải đợi.
Hắn nói những lời này quả thực bộc phát, căn bản chưa từng suy nghĩ qua vấn đề này. Thẳng tới khi hắn nói xong mới biết bản than trúng kế của Kim Chiến Dịch, bởi vì hắn đà đàng hoàng bộc lộ thái độ của mình.
Kim Chiến Dịch cười lớn một tiếng, nói:
- Các vị xem. Ngay cả Hạ huynh đệ cũng muốn chờ đợi bằng hữu Bắc Cương tới. Mọi người còn dị nghị ?
Trong phòng có vài khuôn mặt biến sắc, dường như bọn họ muốn phản bác lại. Bất quá khi bọn họ nhìn Hạ Nhất Minh, lại chuyển tiếp ánh mắt ra sau lưng hắn thấy được vẻ mặt lạnh lung của Bách Linh Bát, những lời muốn nói ra đã nuốt ngược trong bụng.
Nếu giờ phút này có người đứng lên phản đối, khẳng định tám chín phần sẽ có người hùa theo, nhưng vấn đề có ai dám đứng lên hay không lại là chuyện khác.
Cho dù Hác Huyết đã kết oán cùng Hạ Nhất Minh cũng không dám.
Kỳ thực nếu là Bách Linh Bát ngày hôm qua, những người không biết gã căn bản là không để ý tới.
Nhưng hôm nay khi mọi người biết thực lực của gã, đối mặt với vị cao thủ vẻ mặt lạnh lung này tốt nhất là tránh đi. Thậm chí mọi người còn âm thầm tính toán, hắn trầm tư như vậy chẳng lẽ có gì bí mật? Hay là ám chỉ hắn dùng thực lực cường đại như vậy ủng hộ Hạ Nhất Minh? Bất quá càng tính toán, trong lòng càng thêm sợ hãi, rốt cuộc không ai mở miệng phản đối ý kiến của Hạ Nhất Minh.
Ngã Văn Bân thấy thế lập tức bước lên trước, tranh thủ cơ hội nói:
- Các vị. Lúc này mặt trời sắp lặn, chúng ta có chời hay không cũng nên quyết định thôi.
Lão khẽ vung tay, nói:
- Lão phu đồng ý với ý kiến của Hạ Tôn giả. Sau mười ngày nữa, nếu người Bắc Cương còn chưa tới đây, chúng ta sẽ đi trước tới Sinh tử giới. Nếu ai không đồng ý, xin giơ tay.
Lúc này đám người không đồng ý trong lòng mắng to. Ngươi cái lão gian xảo kia, vừa rồi mới cười nói cái gì là không cần trợ giúp, lúc này đã quay ngoắt ra ủng hộ, thật không ra bộ dáng gì.
Bất quá mặc dù trong lòng mắng chửi nhưng không ai chủ động giơ tay.
Đối với bọn họ mà nói, chờ thêm vài ngày cũng không vấn đề gì. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Ngã Văn Bân cười nói:
- Tốt. Nếu tất cả cùng tán thành đề nghị này, chúng ta cứ quyết định thế. Chờ mười ngày nữa, nếu không có người từ Bắc Cương tới, chúng ta sẽ xuất phát.
Kim Chiến Dịch cùng đám người có giao hảo với Bắc Cương đều gật đầu mỉm cười xác nhận.
Lệ Giang Phong chậm rãi đứng lên, âm thanh sang sảng vang khắp căn phòng:
- Ngả huynh. Chúng ta không ngại chờ thêm vài ngày, bất quá lão phu sợ Đồ Đằng nhất tộc sẽ chiếm vị trí tốt nhất, đến lúc đó chúng ta lại khiêu khích, tranh chấp thành ra không đẹp.
Ngã Văn Bân khoát tay nói:
- Điểm này Lệ huynh yên tâm. Lão tổ tông của bổn môn năm ngoái đã có ước định cùng Đồ Đằng Thánh chủ đại nhân, mặc kệ nhân số nhiều ít, mỗi bên chiếm một nửa.
Lệ Giang Phong vẻ mặt lúc này mới tự nhiên lại, nói:
- Nếu Đế Thích Thiên đại nhân tự mình sắp đạt, vãn bối tự nhiên không có thắc mắc gì.
Ánh mắt mọi người không hẹ mà cùng trở nên nghiêm nghị hẳn. Dường như ba từ "Đế Thích Thiên" này gây cho họ áp lực cực lớn nhưng cũng khiến họ vô cùng hưng phấn.
Nếu đã giải quyết việc này, vẻ mặt mọi người cũng bình thường trở lại, tùy ý chuyện trò.
Cùng nhiều vị Tôn giả như vậy ở cùng một chỗ, đây tuyệt đối là cơ hội hiếm có. Nếu vấn đề đưa ra được giải đáp, đối với vũ kỹ mỗi người chỗ tốt thật không ít.
Bất quá ánh mắt mọi người lúc này đều hướng về phía Hạ Nhất Minh.
Hắn đương nhiên hiểu rõ, những người này chính thức không phải nhìn mình mà là vẻ mặt lạnh lung kia. Trong ánh mắt mọi người chỉ có Bách Linh Bát mới có tư cách bắt đầu.
Khẽ lắc đầu, Hạ Nhất Minh cảm thấy, đôi lúc danh tiếng chưa hẳn có lợi.
Lúc này Kim Chiến Dịch đã đi tới bên cạnh Hạ Nhất Minh. Khoảng thời gian đồng hành trước đây, Kim Chiến Dịch cũng từng nhiều lần so chiêu cùng Bách Linh Bát, bất quá Bách Linh Bát chưa từng để ý tới gã.
Ngày hôm qua có lẽ Kim Chiến Dịch vẫn cho rằng, dù là một vị Ngũ khí Tôn giả. Bách Linh Bát cũng không nên cao ngạo lạnh lung như vậy. Ít nhất với cao thủ đồng giai shc thái độ cũng phải khác.
Nhưng hôm nay sau khi biết Bách Linh Bát chiến thắng ttt, Kim Chiến Dịch đã không bao giờ có suy nghĩ đó nữa.
Đối với một vị Tân Tôn giả như gã, Bách Linh Bát chỉ gật đầu thôi cũng đã là rất nể mặt rồi.
Nhẹ nhàng kéo tay Hạ Nhất Minh, Kim Chiến Dịch thấp giọng nói:
- Ngươi thấy bọn họ giao thủ không?
Hạ Nhất Minh sửng sốt giây lát, lúc này mới phản ứng lại. Hắn dở khóc dở cười, hai vị Ngũ khí Tôn giả luận bàn không giao thủ thì làm gì?
- Sao không? Ta tận mắt thấy bọn họ giao thủ.
Hạ Nhất Minh tức giận nói.
Kim Chiến Dịch cười hắc hắc, nói:
- Huynh đệ. Ngươi nhìn thấy gì?
Trong ánh mắt gã lộ rõ vẻ cuồng nhiệt cùng tiếc nuối.
Mặc dù tạm thời Kim Chiến Dịch tuyệt đối không phải là đối thủ của cường giả cấp bậc này nhưng nghĩ tới trận đấu như vậy trong lòng gã không khỏi mong chờ.
Hạ Nhất Minh vẻ mặt lập tức ngưng trọng hẳn, nói:
- Cực mạnh. Bọn họ cực mạnh. Chúng ta vẫn cần phải cố gắng nhiều.
Kim Chiến Dịch suy nghĩ một chút rốt cuộc cũng gật đầu.
Hai huynh đệ liếc mắt nhìn nhau, đều thấy trong ánh mắt đối phương quyết tâm thiêu đốt cùng tin tưởng ngút trời.
Bọn họ tin tưởng, sẽ có một ngày bọn họ sẽ đạt tới cảnh giới đó. Hơn nữa còn khiến tất cả các Tôn giả khác phải ngước nhìn.
Nhìn nhau cười, thần thái trong đối mắt cả hai chậm rãi thu liễm, nhưng hạt giống đã nảy mầm trong lòng họ, chỉ chờ ngày phát triển.
Hạ Nhất Minh đột nhiên muốn làm một việc, nói:
- Kim huynh. Về sau ngươi ở Thiên Trì đi.
Kim Chiến Dịch giật mình ngơ ngác nói:
- Ta lúc này không phải ở Thiên Trì sao?
Hạ Nhất Minh cười hắc hắc, nói:
- Ta nói là ở Thiên Trì tức là trở thành Khách Khanh Tôn giả của Thiên Trì chúng ta.