Chỉ lát sau, chân mày Hạ Nhất Minh giãn ra, trong lòng hắn không khỏi cảm thấy kinh hỉ.
Trong cảm giác của hắn, sau khi Thủy hệ lực lượng truyền tới ba kiện vật phẩm kia phản hồi, nó mang lại chút khí tức nào đó.
Đúng vậy, chính là khí tức.
Dựa theo những ghi chép của Sở Hao Châu, mỗi kiệt vật phẩm đều mang trên mình khí tức, bất quá khí tức này có bị người ta phát hiện ra không mà thôi. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.vn
Khí tức cường giả rất dễ dàng phát hiện, bởi vậy tu luyện giả khi nhận ra đều không dám chọc vào.
Nhưng rất ít người biết, cây cỏ, hoa lá, chim muông,… thậm chí những thứ nhỏ bé mắt thường không thấy được cũng có khí tức thuộc về chúng.
Nhưng muốn cảm nhận được khí tức tu vi võ đạo ít nhất phải từ Tiên thiên cảnh giới trở lên mới có khả năng.
Về phần Tôn giả, khi đạt tới cảnh giới này, thông qua phương pháp nào đó cũng có thể cảm nhận được khí tức của cả những đồ vật.
Núi cao điệp trùng, biển cả bao la, sa mạc rộng lớn, rừng rậm hoang vu,… ngay cả thiên tài địa bảo, thần binh lợi khí cũng có được khí tức đặc thù của riêng chúng.
Khí tức này đối với Đóan tạo giả mà nói, chính là điểm nhận xét của bản thân mỗi vật có phù hợp trong quá trình đoán tạo hay không.
Nhưng đáng tiếc chính là sau khi đạt tới Tôn giả cảnh giới mới có thể sử dụng biện pháp này để phán đóan khí tức vật phẩm.
Hơn nữa không phải vị Tôn giả nào cũng có sthể làm được chuyện này, chỉ người có thiên phú đóan tạo mới có thể.
Lúc này xem ra Hạ Nhất Minh chính là người có thiên phú đó.
Trong cảm giác của hắn, ba kiện vật phẩm kia khí tức mặc dù có điểm khác biệt nhưng đồng thời tồn tại Thủy lực lượng.
Bất luận là xúc tu, Phong Thủy bảo phiến hay bình ngọc chứa Băng dịch, Thủy hệ chính là thành phần cơ bản nhất của chúng.
Đương nhiên quan trọng hơn là chúng phù hợp với nhau, khi đặt chung khí tức của chúng không bài xích, đây là yêu cầu cơ bản nhất.
Không hiểu sao trong đầu Hạ Nhất Minh đã xác định, ba kiện vật phẩm này có thể dung hợp làm một.
Đương nhiên lai lịch của mỗi thứ đều khác thường.
Một cái xúc tu của siêu cấp quái vật, một cao giai thần binh lợi khí, còn có cả Băng dịch lai lịch khó lường.
Bởi thế ba loại tài liệu này dung hợp làm một, tới tột cùng biến thành dạng gì ngay cả Hạ Nhất Minh cũng không dám cam đoan.
Có lẽ là một kiện siêu cấp thần binh lợi khí, cũng có lẽ là một kiện thần binh lợi khí uy lực kém hơn rất nhiều.
Chậm rãi thu tay lại, Hạ Nhất Minh trong lòng vừa động, do dự hồi lâu rốt cuộc lấy ra ba kiện vật phẩm khác.
Một vật là chiếc hộp gỗ nhỏ, một vật là Quang vựng thạch hắn lấy từ đáy biển Bồng Lai Tiên Đảo, cuối cùng là một mẫu sừng Long xà.
Khi khỏa trân châu này xuất hiện nhất thời tỏa ra quang mang tựa như mộng ảo. Loại quang mang này không thể nói là diễm lệ nhưng lại có lực lượng mê hoặc lòng người.
Quan sát loại quang mang này, dường như ngay cả tâm linh cũng bị hút vào đó.
Đây là cảm nhận đầu tiên khi Hạ Nhất Minh nhìn thấy nó, khẽ lắc đầu, hắn thở dài một hơi.
Ánh mắt quan sát khỏa trân châu cũng theo đó thu lại.
Thứ này do bảo trư tìm ra, một khỏa ngàn niên trân châu chỉ có thể xuất hiện nơi biển sâu.
Bất quá thật sự Hạ Nhất Minh hết sức hoài nghi. Bởi vì căn cứ vào ghi chép, một khỏa ngàn năm trân châu không thể có lực lượng hấp dẫn cả Tôn giả.
Có lẽ tuổi của nó không chỉ dừng ở con số hàng ngàn.
Hắn lặng lẽ đặt khỏa trân châu, Quang vựng thạch cùng đoạn sừng Long xà đặt cạnh ba vật ban đầu.
Chân khí trong cơ thể lưu chuyển, Hạ Nhất Minh lại một lần nữa thăm dò.
Một dòng chân khí nhỏ chạy tới chạm vào đoạn xúc tu quái thú, sau đó chạm vào bình ngọc chứa Băng dịch, tiếp đến lần lượt là Phong Thủy bảo phiến, sừng Long xà, Quang vựng thạch, cuối cùng là trân châu vạn năm.
Khi luồng chân khí mang theo những khí tức bất đồng chạm tới vạn niên trân châu, nhất thời nó bạo phát quang mang
Hạ Nhất Minh có chút ngẩn ra, hắn còn chưa kịp phản ứng thì cả căn phòng sáng rực như ban ngày.
Không thể tin vào mắt m ình, Hạ Nhất Minh quan sát một hồi lập tức phát hiện không gian chung quanh đã thay đổi.
Biệt viện tại Thiên Trì chủ phong đã biến mất, mà hắn như đang đứng trên vô tận đại dương.
Cảnh sắc nơi biển cả nơi nào chẳng giống nhau, hắn căn bản không nhận ra mình đang đứng ở đâu. Nhưng không biết vì sao trong lòng hắn đột nhiên cảm nhận được nguy cơ trùng trùng.
Hạ Nhất Minh hít một hơi thật sâu, vô số ý nghĩ lướt qua trong đầu.
Trong lòng chỉ có duy nhất cảm giác, chẳng lẽ hắn lại tiến vào một không gian khác giống như trong Cửu Long Lô.
Chẳng qua trong Cửu Long Lô là Hỏa không gian còn nơi này là Thủy không gian. Đột nhiên sắc mặt Hạ Nhất Minh đại biến, mặt nước xung quanh hắn đột nhiên sôi trào, từ bên trong xuất hiện một xúc tu vô cùng khủng bố.
Mỗi giác hút trên xúc tu này đều vô cùng đáng sợ, thậm chí còn vun ra từng luồng hơi nước.
Cảnh vật trước mặt lại thay đổi, mọt dòng xóay nhỏ lấy chân hắn làm trung tâm với tốc độ cực nhanh mau chóng mở rộng.
Hấp lực cường đại bên dưới truyên flên, hơn nữa Hạ Nhất Minh mơ hồ cảm nhận được thân thể như bị một ngọn núi đè lên.
Mặt biển rộng lớn đột nhiên vang lên một tiếng kêu.
Hạ Nhất Minh dường như bị tiếng kêu này lôi kéo không thể tự chủ.
Chẳng qua với thực lực Tôn giả của mình, Hạ Nhất Minh mau chóng không phục lại. Đặc biệt âm thanh tạo nên áp lực kia đã biến mất không còn tung tích.
Bất quá sau khi thấy được một màn trước mặt, đôi mắt Hạ Nhất Minh đã lập tức trợn tròn, hắn vĩnh viễn cũng không quên được cảnh này.
Đây chính là nơi hắn cùng Lôi điện đã vô tình đi tới, bất quá so với lần trước khác biệt lớn nhất chính là bên cạnh hắn không còn Lôi điện.
Tất cả chỉ có thể dựa vào thực lực bản thân hắn để giải quyết.
Cổ tay run lên, Ngũ Hành Hoàn lập tức xuất hiện, Ngũ hành quang mang lóe lên biến thành một quang giáp bao bọc lấy hắn.
Sau đó hai tay Hạ Nhất Minh nhanh chóng kết ấn, trong nháy mắt đã kết thành Khống hỏa ấp pháp truyền tới Ngũ Hành Hoàn.
Đối phó với siêu cấp quái vật kia e rằng cũng chỉ có một biện pháp.
Trừ thần khí Cửu Long Lô ra, Hạ Nhất Minh không còn thủ đoạn nào có thể chống lại nó nữa.
Nhưng ngay khi thủ ấn tiến vào Ngũ Hành Hoàn, sắp tiếp xúc cùng hỏa lô đỉnh thiên lập địa kia, suy nghĩ kỳ dị chợt lóe lên trong đầu Hạ Nhất Minh.
Bản thân hắn vì sao lại tới được nơi này?
Nơi này thật sự là biển khơi sao?
Khi suy nghĩ này vừa xuất hiện, từ đan điền hắn nhất thời truyền ra một lực lượng theo kinh mạch thậm chí tới cả não bộ.
Hạ Nhất Minh giật mình ớn lạnh rốt cuộc cũng tỉnh lại.
Hết thảy trước mắt hắn đều biến mất, bất luận là biển rộng hay đầu quái thú kia lúc này cũng tan thành mây khói.
Hạ Nhất Minh nhìn Ngũ Hành Hoàn trong tay, quang giáp trên người, cảm nhận được Hỏa lực từ Cửu Long Lô, trong lòng phát lạnh.
May mà bản thân kịp thu tay lại, nếu chậm chút nữa chỉ sợ hắn sẽ dẫn phát đại Hỏa long trong Cửu Long Lô kia.
Về phần sau khi dẫn phát nó có hậu quả gì thì chỉ cần nghĩ tới quái vật lúc trước, cùng biển lửa một ngày một đêm là biết.
Chỉ nếu biển lửa này tái hiện tại Thiên Trì chủ phong…
Hậu quả đủ để Hạ Nhất Minh không rét mà run
Khi đó xem ra hắn không chết cháy thì cũng bị đánh chết tươi.
Mọi vật trở lại bình thường, ngay cả ấn tượng về quang mang kia trong lòng Hạ Nhất Minh cũng tiêu tan.
Cổ tay run lên, Ngũ Hành Hoàn đồng thời biến mất.
Sau đó hắn đi tới những vật đang xếp cạnh nhau kia, cẩn thận suy nghĩ lại tất cả.
Đột nhiên Hạ Nhất Minh nhận ra đạo lý trong đó.
Nếu những thứ này kết hợp làm một khẳng định sẽ đạt được uy lực khó tin.
Tràng cảnh vừa rồi chân thực tới độ hắn súyt bị lừa, nếu không phải giây phút cuối được lực lượng trong đan điền đánh động, Hạ Nhất Minh thật sự khong thể tưởng tượng ra kết quả thế nào.
Một màn vừa rồi nhìn qua với thân thể không có bao nhiêu lực sát thương nhưng Hạ Nhất Minh biết, uy lực của nó so với một kiện cao giai thần binh lợi khí còn lớn hơn, thậm chí không chút nào thua kém thần khí mô phỏng.
Nhìn những vật xếp cạnh nhau kia, Hạ Nhất Minh trong đầu không hiểu sao có một quyết tâm.
Hắn nhất định phải đem toàn bộ ngưng luyện làm một. Xem thứ đó khi tập hợp lực lượng thần kỳ gây ra bao nhiêu ham muốn cho kẻ khác.
Bất quá Hạ Nhất Minh hiểu rõ, muốn đem toàn bộ dung hợp làm một không phải là chuyện đơn giản.
Ít nhất không phải lúc này hắn có thể làm được.
Hai tai run lên, Hạ Nhất Minh nghe được tiếng bước chân vô cùng quen thuộc.
Khóe miệng khẽ mỉm cười, bởi hắn biết, tiếng bước chân này là cố ý phát ra. Nếu không phải như thế, với lực lượng của hắn lúc này căn bản là không thể nghe bất cứ âm thanh nào truyền lại.
Cánh tay vung lên, cửa phòng lập tức mở ra. Bách Linh Bát nhấc chân phảng phất như báo trước sẽ làm phiền, cứ thế bước vào.