Vũ Thần

Chương 591: Khải giáp




Khuôn mặt Hác Huyết cực kỳ khó coi. Lúc ở bình nguyên trung tâm, hắn đã từng giao thủ với Hạ Nhất Minh, nên cũng xem như tương đối hiểu rõ tên cao thủ trẻ tuổi trước mặt. Nhưng trong trí nhớ của hắn thì Hạ Nhất Minh không hề có thân pháp quỷ dị như thế này.
Thân hình Hạ Nhất Minh giống hệt như một con rái cá, lao lên hạ xuống, quẫy mình không theo một quy luật nào hết. Bất cứ ai lần đầu tiên gặp phải thân pháp quỷ dị như vậy cũng đều hết sức đau đầu.
Nếu không phải Phương Thịnh cũng có một thân pháp tương tự, có khả năng di chuyển trong một phạm vi nhỏ thì chỉ sợ lúc này đã rơi vào thế hạ phong từ lâu rồi.
Trong lúc Hác Huyết đang cau mặt, nhíu mày , tình hình trong sân lập tức thay đổi.
Hạ Nhất Minh chợt há miệng phun ra ba bông hoa có màu sắc khác nhau. Chúng nhanh chóng bay lượn trên đầu Hạ Nhất Minh.
Đây hoàn toàn không phải là Ngũ Hành Đại Luân Hồi chi hoa mà chỉ có ba đóa thôi. Nhưng đối mặt với Phương THịnh mà nói thì chỉ cần ba đóa hoa là đủ rồi.
Ba đóa hoa trên đầu Hạ Nhất Minh chợt phát nổ, hóa thành muôn vàn tia sáng chụp xuống.
Phương THịnh đang tìm mọi cách côgn kích Hạ Nhất Minh liền biến sắc. Hai chân hắn nhanh chóng di chuyển, nháy mắt tới bên cạnh lôi đài.
Ánh mắt mọi người đều tập trung theo dõi diễn biến. Đấu pháp kỳ lạ như vậy cũng là lần đầu tiên mọi người mới thấy.
Xuất ra đóa hoa cũng hoàn toàn bình thường, thủ đoạn công kích như vậy có hằng hà vô số. Nhưng sau khi phun xuất lại điều khiển chúng tự công kích chính mình thì đây là lần đầu tiên chứng kiến.
Nhưng ngay sau đó tất cả mọi người đều xuất hiện sự kinh hãi. Quang mang ba màu bao trù lên thân thể Hạ Nhất Minh chợt biến thành một bộ áo giáp rất lạ.
Đó chính là một bộ áo giáp bao phủ từ đầu đến chân, nhưng nó hoàn toàn do chân khí tạo thành.
Nhất thời, tất cả mọi người đều đưa mắt nhìn nhau, hỏi xem đó là vật gì.
Thực ra, chỉ cần xuất thân từ một đại môn phái hay đại gia tộc nào đó, mỗi vị tôn giả cũng đều mặt một bộ áo giáp có giá trị liên thành.
Tu vi của bọn họ đã đạt tới trình độ đó cũng là do được gia tộc hay môn phái hết lực bồi dưỡng. Vì thế mà đồ tốt cũng không thể thiếu được nên nội giáp cho con người đã có từ ngàn năm trước.
Vì vậy mà cho đến bây giờ, cũng chẳng có một ai tập trung nghiên cứu đến việc sử dụng chân khí làm thành nội giáp. Chân khí mặc dù rất mạnh nhưng khi ngưng tụ ra chiến giáp cũng chưa chắc đã hơn được đồ đặc chế mà thành.
Cân nhắc những chuyện này chẳng thà khôgn bằng để thời gian tu luyện nâng cao chân khí hay một loại chiến kỹ nữa còn hơn.
Sở dĩ khi xưa Sở Hao Châu phải sáng tạo ra công pháp ngưng tụ thành giáp này, cũng là do không có nội giáp mà bị bạch mã lôi điện áp chế. Tuy nhiên, bất cứ người nào nhìn thấy một bộ giáp được tạo thành từ ba loại chân khí, cũng đều có chút lo ngại.
Cũng may là Hạ Nhất Minh đã khống chế, chưa xuất ra khải giáp ngũ sắc. Nếu khôgn chỉ sợ sau khi nhìn thấy nó, Phương THịnh cũng không còn ý chí chiến đấu nữa.
Hạ Nhất Minh cười hắc hắc nói:
- Đây là một loại công pháp mà tiểu đệ học được từ Đông Hải. Xin Phương huynh chỉ giáo.
Phương THịnh miễn cưỡng mỉm cười. Trước mặt nhiều người như vậy, cho dù thế nào hắn cũng không thể tự động đình chiến.
Hạ Nhất Minh cứ thế bước tới, nhưng bộ giáp không hề ảnh hưởng tới thân pháp.
Hai tay hắn duỗi ra, chụp vào ngực đối phương. Tiéng gió rít lên khiến cho nét mặt Phương Thịnh đại biến. Thân hình hắn loáng lên một cái , nhanh chóng sử dụng Truy điện thân pháp, vòng ra bên sườn Hạ Nhất Minh.
Tuy nhiên vào lúc này, thân hình Hạ Nhất Minh cũng không có uốn lượn như lúc trước để thay đổi phương hướng tấn công. Vẫn giữ nguyên tư thế như cũ.
Phương THịnh cười lạnh một tiếng, giơ tay lên. Chân khí mạnh mẽ lưu chuyển chỉ chực đánh bay đối phương.
Tuy nhiên khi hắn hơi liếc mắt nhìn chợt sững người. Bàn tay đang định đánh ra chợt co lại, cơ bản không dám đánh vào cơ thể Hạ Nhất Minh.
Chẳng biết từ khi nào, lớp áo giáp trên thân thể Hạ Nhất Minh đã xuất hiện một lớp gai nhọn. Lớp gai đó nhìn rất kinh khủng, ẩn chứa khí thế mạnh mẽ khiến cho đối thủ sợ hãi.
Nếu là áo giáp bình thường thì cho dù có gai cũng không khiến Phương Thịnh phải lo ngại. Với thực lực tôn giả bây giờ, cho dù có gặp phải gai nhọn làm bằng tinh cương thì hắn cũng chẳng ngại mà đánh vài.
Nhưng khi ánh mắt nhìn vào đám gai trên người Hạ Nhất Minh, trong lòng hắn lại cảm thấy sợ hãi. Vì thế mà một chưởng khôgn thể nào đánh ra được nữa.
Bởi trong lòng đối phương đã có chút lo ngại nên Hạ Nhất Minh lại càng thoải mái. Trên cái áo giáp của hắn không chỉ có ba nguồ năng lượng dung hợp mà còn có vô số gai nhọn. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Mặc dù những cái gai nhọn đó cũng giống như bình thường, nhưng trên thực tế đều có chứa huyền cơ trong đó . Dưới mỗi một cái gai đều có chứa một chút Hắc Sắc tuyền.
Nếu Phương Thịnh có can đảm chụp vào thì chắc chắn sẽ nhận được một kích trí mạng. Có điều, mặc dù đối phương mới trở thành tôn giả, nhưng mức độ cảm ứng cũng không phải là nhỏ, nhanh chóng lui lại.
Hạ Nhất Minh hừ lạnh một tiếng, lại thi triển Du Ngư thân pháp. Trong con mắt của người, thân ảnh Hạ Nhất Minh mặc bộ áo giáp đầy gai xuất hiện khắp lôi đài.
Lúc này, khác với trước kia, phương thức công kích của hắn vô cùng phong phú. Không chỉ sử dụng tay, chân mà đầu, lưng thậm chí cả mông hắn cũng trở thành vũ khí công kích.
Công kích của hắn rõ ràng là lợi dụng tất cả những cái gai rên cơ thể. Mục dích duy nhất chỉ muốn va chạm với thân thể đối phương. Vì vậy mà hắn mới không từ bất cứ thủ đoạn nào để công kích.
Tất cả mọi người đến lúc này mới sực tỉnh, đoán được trên áo giáp của Hạ Nhất Minh chắc chắn có thứ gì đó. Mà Phương Thịnh đang giao chiến với hắn chính là người cảm nhận sâu sắc nhất. Vì vậy mà hắn khôgn chịu va chạm với đối phương.
Đáng tiếc chính là áo giáp của Hạ Nhất Minh bao phủ toàn thân, nên Phương THịnh không thể công kích, chỉ như một cái bia cho người ta ngắm.
Mọi người thấy Hạ Nhất Minh di chuyển đấu đá lung tung, bức Phương THịnh chật vật đều cảm thấy vừa buồn cười, vừa kinh hãi.
Tuy nhiên tất cả cũng biết nếu mình mà là Phương Thịnh chỉ sợ không duy trì được lâu đến thế.
Nhất thời trong mắt mỗi người đều có sự kinh hãi, tự hỏi trong lòng không biết trên cái áo giáp có thứ gì mà khiến cho Hạ Nhất MInh tự tin đến vậy?
Tròng mắt Hác Huyết đảo đi đảo lại, chợt nhìn sang Kỳ Liên song ma đang đứng bên cạnh, liền có chút vui mừng nói:
- Phương huynh! Hạ huynh! Thân pháp của các ngươi đã không phân thắng bại thì sử dụng binh khí xem thé nào?
Mọi người đều liếc mắt nhìn hắn một cái, nhưng cũng không có người nào phản đối. Thực ra sau khi Hạ Nhất Minh mặc bộ áo giáp đó cũng coi như là đã sử dụng binh khí quyết đấu. Vì thế mà cho dù họ có dùng binh khí thì cũng chẳng có gì là quá đáng.
Phương Thịnh nhướng mày. Nỗi khổ trong lòng hắn thật khó mà tưởng tượng được. Từ khi xuất đạo đến nay, đây là lần uất ức của hắn. Mặc dù có rất nhiều lần muốn công kích, nhưng cứ nhìn thấy mấy cái gai nhọn đó hắn lại thấy sợ hãi. Một chưởng không dám đánh tới nữa.
Hắn cũng không biết đó là do thực lực của hắn đã tiến tới, tôn giả lại thêm sử dụng Ngung huyết châu nên đối với Long Xà âm sát khí có cảm giác sợ hãi theo bản năng.
Tuy nhiên, cũng nhờ thế mà hắn mới có thể khống chế mình không rơi vào bẫy của Hạ Nhất Minh.
Vì vậy mà khi nghe thấy Hác Huyết nói, trong lòng hắn nhất thời cảm thấy vui mừng. Một làn sương mù xuất hiện quanh tay hắn, nhanh chóng ngưng tụ thành một cây sáo ngọc.
Hạ Nhất Minh liền biến sắc. Nếu sử dụng binh khí đánh nhau thì hắn chẳng hề e ngại đối phương. Nhưng khi nhìn Vũ Vô Thường và Kỳ Liên song ma , hắn lại quyết định không sử dụng tới binh khí ngay vào lúc này.
Ngũ hành hoàn khi xưa là chí bảo đệ nhất của Ngũ hành môn, cũng là thần khí duy nhất có thể thi triển Ngũ Hành Đại Luân Hồi chi hoa. Nếu để cho bọn họ biết được trong tay mình có một thanh thần khí phảng chế như vậy thì chỉ sợ sẽ rất rắc rối.
Tuy nhiên, hắn cũng không biết rằng mặc dù Kỳ Liên song ma cùng với Động Thiên Phúc Địa mặc dù chưa biết, nhưng Vũ gia lại biết từ lâu và đã sớm hành động.
Nhưng đáng tiếc chính là Lật nguyên lão của Vũ gia lại chế trong tay một người vừa mới trở thành tôn giả như Hạ Nhất Minh. Cho dù bất kì ai cũng không thể ngờ được điều đó.
Hạ Nhất Minh chợt hừ lạnh một tiéng, thân hình hắn di chuyển nhanh hơn, tới bên cạnh Phương Thịnh. Hai tay nắm chặt tung ra một quyền như sấm sét.
Phương THịnh vừa mới lắc mình tránh khỏi chợt biến sắc mặt. Thân hình Hạ Nhất MInh hơi quẫy một cái liền bám sát theo hắn. Trước một quyền của đối phương, Phương Thịnh cảm thấy sợ hãi.
Bước chân của Hạ Nhất Minh, chính là bước theo tuyệt học của Phương gia, Truy Điện thân pháp. Chỉ có điều, so với Truy Điện thân pháp, chính thức thì bước chân của Hạ Nhất Minh loạn hơn rất nhiều. Nhưng sử dụng vào đúng lúc này lại khiến hắn không có cách nào trốn thoát.
Một tiếng nổ ầm ầm vang lên. Hai nắm đấm của Hạ Nhất Minh đánh trúng vào thanh binh khí đang ngưng tụ trên tay Phương Thịnh.
Năng lượng mạnh mẽ giống như hai vị tôn giả hợp lực phát ra khiến cho Phương Thịnh bị đánh bay ra ngoài.
Nét mặt Hác Huyết đại biến. Thân hình hắn vọt lên đón lấy Phương Thịnh. Lúc này khóe miệng Phương Thịnh có một dòng máu tươi. Ánh mắt hắn sợ hãi nhìn Hạ Nhất Minh.
Mặc dù một quyền cuối cùng đó mạnh mẽ nhưng cũng khôgn có gì để nói. Đáng nói ở đây là giao thủ với nhau trong một khoảng thời gian, Hạ Nhất Minh lại có thể nắm được tinh túy của Truy Điện thân pháp. Đây mới chính là nguyên nhân làm hắn cảm thấy nhục nhã.