Vũ Thần

Chương 590




Nét mặt Hạ Nhất Minh có chút kinh ngạc sau đó liền mỉm cười. Bất kỳ người nào cũng có thể cảm nhận được trong đôi mắt của hắn dần hiện lên ý chí chiến đấu mãnh liệt.
- Nếu Phương huynh đã muốn, tiểu đệ sao dám chối từ.
Dưới sự chú ý của mọi người, Hạ Nhất Minh chậm rãi nói ra câu mà mọi người mong đợi nhất.
Bất luận là Kỳ Liên song ma hay Vũ Vô Thường biết Hạ Nhất Minh từ trước, hay những người mới gặp hắn lần đầu cũng đều hiếu kỳ muốn xem như thế nào.
Tất nhiên trong sự hiếu kỳ đó có chút đố kỵ nào hay không thì cũng chẳng người nào biết được.
Mặc dù nhiều người cũng muốn giao thủ với Hạ Nhất Minh, thử xem vị tôn giả trẻ tuổi này có thực lực tương xứng với lời đồn hay không. Tuy nhiên do ngại hai vị cao thủ ngũ khí triều nguyên sau lưng hắn cùng với bạch mã thánh thú có huyết mạch thần thú nên cũng không có người nào đủ dũng khí đứng ra khiêu chiến.
Vì thế mà khi Phương Thịnh chủ động mở miệng thì ánh mắt mọi người ngoài sự kinh ngạc ra còn có chút hy vọng và trông đợi.
Vũ Vô Thường cười ha hả nói:
- Nếu Phương huynh và Hạ huynh đồ ý ấn chứng sở học thì chúng ta cùng chứng kiến xem thế nào. - Hắn chỉ tay về phía trước, nơi đó có một cái lôi đài, nói:
- Hai vị! Theo quy định từ trước, động thủ ơ đây được không?
Hai người Hạ Nhất Minh hiển nhiên là không có gì thắc mắc. Thân hình Phương Thịnh nhonasg lên một cái liền biến mất một cách quỷ mị , sau đó xuất hiện trên lôi đài.
Hai mắt Vũ Vô thường sáng ngời nói:
- Từ lâu đã nghe thấy thân pháp Phương gia ở Vũ châu nhanh như thiểm điện. Hôm nay chứng kiến quả là danh bất hư truyền.
Hạ Nhất Minh hơi nhíu mày, rùng mình một cái. Hắn chợt nhó tới khi ở trong Quỷ Khốc lĩnh, Phương thịnh cũng sử dụng thân pháp như thế này để xuất hiẹn trước mặt người phát điên, sau đó dùng sáo ngọc đánh ngã. Hơn nữa hắn cũng nhờ vào thân pháp đó mà trốn tránh được một chiêu của mình.
Trong lòng hắn vốn vẫn lo ngại đối với loại thân pháp nhanh như chớp đó. Vào lúc này thậm chí hắn còn hy vọng mình chính là một người của bộ tộc Đồ Đằng để có thể quang minh chính đại mở miệng yêu cầu bạch mã cùng tham gia.
Có điều trong lòng thì nghĩ vậy nhưng da mặt hắn cũng không đủ dày để làm điều đó.
Khác với sự thể hiện của Phương Thịnh, Hạ Nhất minh bước từng bước một về phía lôi đài.
Cước bộ của hắn có chút nặng nề, giống như một người bình thường chưa hề tu luyện võ đạo bao giờ. Nét mặt những người đứng xem lúc đầu còn có chút không hiểu, nhưng sau đó tất cả đều hết sức nghiêm túc.
Bước chân của Hạ Nhất Minh mặc dù nặng nề, nhưng thần hình hắn lại khiến cho người ta có cảm giác nhẹ nhàng. Tựa như chỉ cần một cơn gió cũng đủ thổi hắn bay đi.
Hai trạng thái khác nhau cùng xuất hiện một chỗ khiến cho đám tôn giả đứng đó đều cảm tháy áp lực.
Ánh mắt Phương Thịnh cũng có phần kinh ngạc. Tuy nhiên, hắn vẫn tự tin vào thân pháp của bản thân. Cho dù không thắng được đối phương thì cũng đủ để bảo vệ mình.
- Hạ huynh! Chú ý nhé.
Phương Thịnh chắp tay lại, sau đó từng bước tiến lên. Trong nháy mắt đã vọt qua khoảng cách mấy trượgn giữa hai người, tới trước mặt Hạ Nhất Minh.
Hắn ra tay nhanh như chớp, ý định tạo ra áp lực để xem Hạ Nhất Minh có tu luyện Ngưng huyết thuật hay không.
Tuy nhiên, Hạ Nhất Minh như biết đối phương ra tay từ trước. Bàn tay của hắn nhanh chóng chắn ngang trước ngực.
Hai người lấy cứng đối cứng va chạm với nhau, sau đó lập tức táh ra.
Phuowng THịnh tién tới đã nhanh như khi lui lại còn nhanh hơn. Thân hình hắn chớp lên một cái đã trở về vị trí cũ. Ánh mắt hắn nhìn Hạ Nhất Minh đã nghiêm túc hơn rất nhiều. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Một đòn vừa rồi nhìn qua đơn giản, nhưng Phương Thịnh lại có thể cảm nhận được một nguồn năng lượng mạnh mẽ, giống như Hạ Nhất Minh quyết một ăn cả ngã về không, chỉ trong mọt chưởng giải quyết ngay hắn.
Cũng may hắn phản ứng cực nhanh, lui lại vị trí ban đầu. Nếu không dưới tình huống vô ý mà bị đánh trúng thì chỉ sợ khó àm vãn hồi được tình thế.
Mi mắt Hạ Nhất Minh khẽ chớp một cái, nhưng vẫn thản nhiên như không. Tuy nhiên trong lòng hắn lại đang mừng như điện.
Một đòn vừa rồi, hắn chỉ thuận tay đón đỡ chứ không có toàn lực ứng phó. Nhưng không ngờ, khi xuất chưởng từ đan điền lại dâng lên một nguồn năng lượng, hòa cùng với chân khí đi tới bàn tay hắn.
Hai nguồn năng lượng khác nhau kết hợp lại, làm cho đòn đỡ của hắn không kém gì một vị tôn giả dùng hết sức.
Hơn nữa, một chưởng của Hạ Nhất Minh sử dụng chính là dùn chân khí Thủy hệ. Mà nguồn năng lượng dâng lên từ đan điền cũng là Thủy hệ chân khí. Hai cái kết hợp lại với nhau, đã tạo ra uy lực cực lớn nên Phương Thịnh bị rơi vào hạ phong cũng là chuyện bình thường.
Hạ Nhất Minh tiến lên một bước, đánh ra một chưởng.
Chưởng đó của hắn là đã dùng tới Khai Sơn tam thập lục thức. Có điều không phải vài thức cuối cùng mà chỉ là thức thứ mười ba mà thôi.
Sử dụng năm thành chân khí đối với một vị tôn giả mà nói cũng không mạnh. Nhưng ngay khi Hạ Nhất Minh bắt đầu đề tụ chân khí thì đan điền cũng lập tức xuất ra một luồng chân khí mạnh không kém. Luồng chân khí đó cũng thuộc về Kim hệ.
Hai luồng kim hệ trong nháy mắt dung hợp với nhau, phát ra tiếng rít chói tai, đánh về phía Phương Thịnh.
Tất cả mọi người đều biến sắc, không ngờ Hạ Nhất Minh ra tay tàn nhẫn như vậy. Mỗi một lần đều dùng hết sức. Đấu pháp của hắn giống như muốn đẩy Phương Thịnh vào chỗ chết.
Nếu Hạ Nhất Minh mà biết được suy nghĩ trong lòng moi người thì hắn phải kêu to lên rằng mình bị oan. Thực ra hắn chỉ sử dụng một chút thực lực. Nhưng đan điền của hắn lại cấp thêm một phần năng lượng tương ứng, mới tạo ra uy lực như thế.
Lúc đầu hạ Nhất Minh còn ngạc nhiên chưa hiểu làm sao. Nhưng chỉ một lúc sau hắn đã xác định được nguyên nhân. Đó là năng lượng do ngũ hành hoàn ẩn nấp trong đan điền phát ra.
hạ Nhất Minh cảm thấy vui mừng khôn xiết. Không ngờ, sau khi ngũ hành hoàn có đủ ngũ hành chi hoa lại xuất hiện công dụng như thế.
CHo dù không xuất ngũ hành hoàn ra ngoài thì hắn cũgn có thể sử dụng được năng lượng bên trong đs. Chỉ khác một điều duy nhất đó là nếu để ngũ hành hoàn ở trong đan điền thì chỉ xuất ra được gấp đôi mà thôi. Còn nếu lấy nó ra ngoài thì nguồn năng lượng sẽ tăng lên gấp năm lần.
Năng lượng tăng năm lần, đánh lên đầu Sở Hao Châu cũgn khiến cho lão kêu khổ không thôi. Nếu mà đem nó công kích một người mới trở thành tôn giả...
Hạ Nhất Minh khôgn dám nghĩ đến nữa.
trước mắt đột nhiên hoa lên một cái, chưởng của Hạ Nhất Minh không hề đánh trúng Phương thịnh. Vị tân tôn giả đến từ Vũ châu lắc mình một cái đã biến mất trước mặt Hạ Nhất Minh, vòng ra sau lưng hắn. Hai tay gã nhẹ nhàng đánh vào sau lưng đối phương.
Vào lúc này, tốc độ của Phương THịnh đã được phát huy đến cực hạn. Ảo diệu của Truy Điện thân pháp chính là thông qua phương páhp đặc biệt làm gia tăng tốc độ. Nếu chiến đấu trong phạm vi nhỏ sẽ gây nên sự đả kích cho đối phương.
Phương Thịnh đã thi triển biến hóa của thân pháp hết sức thuần thục.
Ánh mắt mọi người xung quanh có chút thay đổi. Bọn họ đều tự hỏi trong lòng nếu mình là Hạ Nhất Minh thì sẽ làm thế nào?
Song chưởng của Phương Thịnh sắp ấn vào hậu tâm Hạ Nhất Minh, trong lòng chợt nổi lên một chút sát khí. Nếu bỏ lỡ cơ hội này thì sau đó Hạ Nhất Minh sẽ đề phòng chẳng còn cơ hội mà đánh chết hắn nữa.
Tuy nhiên, còn chưa kịp quyết định có hạ sát thủ hay không thì Hạ Nhất Minh đang đứng trước mặt lại có sự thay đổi.
Trong mắt hắn Hạ Nhất Minh như biến thành một con cá, đang uốn lượn trong làn nước.
Không gian xung quanh như không còn là bầu không khí trong lành mà đã biến thành đại dương mênh mong rộng lớn.
Trong đại dương đó, Hạ Nhất Minh như con cá đang bơi lội, không hề để ý tới xung quanh. Cho dù thiên địa có biến sắc thì cũgn chẳng làm hắn bận tâm.
Giật mình, cảm giác ớn lạnh sau lưng, Phương thịnh chợt bừng tỉnh. Tất cả ảo giác trước mặt đã biến mất. LÚc này, Hạ Nhất Minh đã thoát ra khỏi phạm vi công kích của hắn.
Dưới lôi đài, tất cả mọi người đều há hốc miệng nhìn cảnh tượng trước mắt. Trong lòng ai cũng đều sững sờ trước loại thân pháp của Hạ Nhất Minh.
Vũ Vô Thường cao giọng khen ngợi:
- Hạ huynh! Hảo thân pháp.
Hạ Nhất Minh cười dài một tiéng nói:
- Vũ huynh khen quá rồi. Chú tài mọn mà thôi.
Vũ Vô Thường thở dài một tiếng nói:
- Hạ huynh khiêm tốn rồi. Không biết thân pháp này từ đâu mà có?
Thực ra, trong lòng moị người đều đoán được loại thân pháp giống như cá đang bơi lội kia chắc chắn đến từ Đông Hải. Phần lớn là liên quan tới vị cao thủ ngũ khí triều nguyên - Sở Hao Châu.
Tuy nhiên, câu trả lời của Hạ Nhất Minh lại khiến cho tất cả mọi người choáng váng.
- Đây là Du ngư thân pháp. Nó do tiểu đệ quan sát loài cá bơi lội dưới biển sâu mà ngộ được.
Vũ Vô Thường giật mình nói:
- Đây là thân pháp do Hạ huynh tư nghĩ ra?
- Đúng! Để cho Vũ huynh chê cười rồi.
Vũ Vô Thường cười khổ một tiếng, không nói gì nữa. Tuy nhiên tỏng lòng hắn, vị trí của Hạ Nhất Minh lại cao lên thêm một tầng.
Phương Thịnh cũng kinh ngạc nhìn Hạ Nhất Minh. Đây là lần đầu tiên hắn cảm thấy áp lực lớn đến vậy.
Người này còn trẻ mà thực lực đã cao đến vậy. Nếu để cho hắn tu luyện thêm vài chục năm nữa chỉ sợ tất cả những người ở đây đều không thể chấp nhận được.
nét mặt Phương Thịnh âm trầm, hít một hơi thật sâu nói:
- Cẩn thận.
Truy Điện thân pháp được hắn sử dụng tới cực hạn. Bước chân của hắn giống như bay, nhanh chóng áp sát Hạ Nhất Minh.
Tuy nhiên, thân pháp Hạ Nhất Minh cũng vô cùng huyền ảo. toàn thân hắn liên tục quẫy mạnh. Mỗi một lần quẫy đều vừa đủ, không hề có chút lãng phí lực lượng. Hơn nữa mỗi cái quẫy người của hắn lại khiến cho tất cả thủ đoạn của đối phương đều khôgn còn tác dụng.
Hai người bọn họ cứ như thế chuyển động trên lôi đài. Truy Điện thân pháp và Du Ngư thân pháp đều ngang với nhau.
Dưới lôi đài, nét mặt của những người đứng xem đều hết sức khó coi. Không ngờ, thân pháp do Hạ Nhất Minh sáng tạo lại có thể sánh ngang với thân pháp lưu truyền mấy ngàn năm, tạo nên thanh danh nổi tiếng của Phương gia ở Vũ châu.
Chuyện này cho dù bất cứ người nào cũng không thể chấp nhận được.