Nét mặt lão nhân vẫn hết sức thản nhiên, nhưng giọng nói lại có chút lạnh lẽo.
- Nếu các hạ không muốn thì lão phu chẳng còn cách nào khác là phải tự mình làm vậy.
Hạ Nhất Minh giận quá hóa cười. Tuy nhiên hắn còn chưa mở miệng, Sở Hao Châu và Bách Linh Bát đã chủ động bước về bên hắn.
Cũng không biết bọn họ có ước định với nhau từ trước hay không nhưng cả hai đều cùng một lúc bước về sau lưng Hạ Nhất Minh. Động tác bọn họ hết sức nhịp nhàng giống như của một người vậy.
Ánh mắt lão nhân lập tức thay đổi. Trước đó, cho dù thế nào, lão cũng không ngờ được hai vị cao thủ ngũ khí triều nguyên lại không chút do dự ủng hộ Hạ Nhất Minh.
Mặc dù Hạ Nhất Minh là vị tôn giả trẻ tuổi nhất thiên hạ, nhưng đối với lão thi tu vi của hắn cũgn chỉ có hạn mà thôi.
Vì thánh hổ đi theo quốc chủ đời thứ nhất đánh chiếm thiên hạ, lão cũng không ngại mà đắc tội với Hạ Nhất Minh.
Nhưng không ngờ hai vị tôn giả đạt tới cảnh giới ngũ khí triều nguyên lại coi trọng hắn như vậy.
Bạch mã chợt hí nhẹ một tiếng. Hạ Nhất Minh nghe thấy chợt giật mình. Ở với bạch mã càng lâu, Hạ nhất Minh với nó càng hiểu nhau hơn. Vì vậy sau khi nghe thấy tiếng hí của bạch mã hắn liền nhíu mày lại.
Một lúc sau, hạ Nhất MInh quay đầu, cao giọng nói:
- Các hạ! Bạch mã của tại hạ muốn cùng với Ban Lan thánh hổ đánh một trận. Không biết các hạ nghĩ thế nào?
Hai mắt lão nhân sáng lên, không chờ hắn mở miệng, con hổ phía sau lưng liền gầm nhẹ đáp ứng.
Lão nhân nhìn ánh mặt tự tin của thánh hổ, gật đầu nói:
- Nế Hạ huynh đã đề nghị như vậy thì cứ để cho hai thánh thú đại nhân tự mình giải quyết đi.
Nói xong câu đó, tâm trạgn của lão nhân như đang giải thoát. Đối với thánh hổ, lão hết sức tin tưởng. Hơn ngàn năm trước nó đã tiến giai trở thành thánh thú nên đến hôm nay thực lực đã hết sức mạnh mẽ. Cho dù bản thân tự mình đối địch cũng chưa chắc đã chiếm được thượng phong. Vì vậy, khi Hạ Nhất Minh đưa ra phương pháp thì đối với lão đó chính là biện pháp giải quyết tốt nhất.
Lão nhân lui lại phía sau vài bước nói:
- Các vị! Ngoài thành ba mươi dặm có một cái sơn cốc rất rộng. Cao thủ đạt tới đẳngc cấp tôn giả giao chiến ở đó là tốt nhất. Nếu các vị không chê thì theo lão tới đó có được không?
Nghe thấy việc quan khán hai con thánh thú giao phong, nhất là trong đó lại có một con thánh thú ngàn năm, mọi người đều cảm thấy hứng thú.
Ban Lan thánh hổ gầm nhẹ một tiếng xoay người. Thân hình to lớn của nó nhanh nhẹn giống hệt như một con mèo nhỏ. Bàn chân nó khẽ điểm một cái, thân hình giống như gió thoáng cái đã ra khỏi hoàng cung chạy về phía xa.
Lão nhân cười ngạo nghễ nói:
- Các vị! Lão phu đi trước một chút.
Trên người lão chợt tỏa ra một luồng quang mang màu trắng bao bọc toàn thân, sau đó phi lên không đuổi theo.
Sở Hao Châu liếc mắt nhìn Hạ Nhất Minh một cái. Lão cười ha hả, Long tiên liền hóa thành một luồng ánh sáng màu đen nang thân thể lên đuổi theo lão nhân.
Nhìn lão đằng không bay đi, có ba người trong lòng xuất hiện vô vàn cảm xúc.
Vũ Mạc Phi khi còn trẻ đồng hành với Sở Hao Châu du lịch thiên hạ. Trăm năm sau, hắn vẫn ở cảnh giới tam hoa tụ đỉnh còn Sở Hao Châu đã đi trước một bước trở thành tôn giả đạt tới cảnh giới ngũ khí triều nguyên có thể tự do bay lượn. Sự mất mát trong lòng hắn không phải ai cũng biết được.
Còn Kỳ Liên song ma lại cảm thấy hết sức may mắn. Lần đầu tiên gặp gỡ Sở Hao Châu ba người liền giao thủ với nhau ngay lập tức. Mặc dù cả hai vẫn biết không phải địch thủ của Sở Hao Châu nhưng vẫn nghĩ rằng lão cũng mới chỉ là một cường giả tụ đỉnh thành công mà thôi.
Nếu sớm biết lão đã đạt tới đẳng cấp ngũ khí triều nguyên thì cho dù hai người có liên thủ với nhau cũng không có chút tự tin nào hết.
Hạ Nhất Minh cười dài một tiếng, hắn vỗ nhẹ vào lưng bạch mã sau đó leo lên, đuổi theo hướng thánh hổ.
Tuy nhiên tiếng cười của hắn chợt biến mất. Ngay cả bạch mã đang chuẩn tung vó cũng sững sờ nhìn lên bầu trời.
Những người khác cũng bị hành đọng khác thường của hắn mà ngước mắt nhìn lên. Trong ánh mắt họ chỉ thấy trên bầu trời chợt lóe lên một luồng quang mang bảy màu. thì ra Bách Linh Bát đang đằng không lao đi. Nguồn: http://truyenfull.vn
Mất một lúc, Hạ Nhất Minh và bạch mã lôi điện mới có thể bình tĩnh trở lại. Cả hai đều cảm thấy lạnh gáy.
Bách Linh Bát đằng không, bọn họ cũng chẳng lấy gì làm lạ. Nhưng quang mang bảy màu quanh người hắn là từ đâu mà có?
Nếu không phải tận mắt nhìn thấy thì có đánh chết bọn họ cũng không tin Bách Linh Bát dùng cách thức như vậy để rời khỏi đây.
Những người còn lại đều đang thì thào bàn luận xem quang mang bảy màu diễm lệ như vậy là do công pháp gì tạo nên.
Có điều trong lòng tất cả mọi người đều đã thừa nhận thân phận tôn giả ngũ khí triều nguyên của Bách Linh Bát. Vì vậy mà cũng không lấy gì làm lạ cho lắm.
Hạ Nhất Minh hít một hơi thật sâu, cố gắng đè nén cảm xúc trong lòng.
Bạch mã hiểu ý, liền nhâc chân lao về phía xa.
Dưới sự khống chế của Hạ Nhất Minh, nó duy trì một tốc độ bình thường cũng không thi triển tốc độ cực hạn của bản thân.
Sau khi bọn họ đi khỏi, tất cả đám tôn giả còn lại cũng liền xuất phát.
Ở đó chỉ còn một mình Hoắc Đông Thành đang nhìn theo với ánh mắt thèm muốn.
Chứng kiến mọi chuyện xảy ra hôm nay, tâm trí của hắn đã bị kích thích rất mạnh. Hắn biết rằng chỉ có thực lực cấp bậc tôn giả mới có thể đối diện với những người trước mặt.
Từ đó về sau, hắn dồn hết tâm trí vào con đường tu luyện, khôgn có chút nào nghỉ ngơi.
Hai bên sườn sơn cốc là vách núi cao ngàn trượng. Bên trong sơn cốc địa thế tương đối bằng phẳng nhưng xuất hiện tới mười cái hố to.
Chỉ cần liếc mắt một cái, tất cả mọi người cũng biết tại sao chúng lại xuất hiện ở đây.
Chỉ có dưới đòn công kích của tôn giả mới có thể tạo ra dấu vết lớn đến vậy. Vì vậy có thể đoán được nơi đây chuyên dành cho đám tôn giả của hoàng thất Đại Thân tu luyện chiến kỹ hay luận võ.
Ban Lan thánh hổ đã đợi ở đây từ lâu. Ánh mắt nó nhìn về phía bạch mã có chút đố kỵ.
Điều này, người khác có thể không nhận thấy nhưng lão nhân sống với nó lâu năm trong hoàng cung làm sao lại không biết. Chỉ có điều khiến cho lão khó hiểu là vì sao thánh hổ lại quan tâm tới một con thánh thú vô danh đến thế.
Hạ Nhất Minh xuống ngựa, vỗ nhẹ vào lưng bạch mã. Ánh mắt hắn nhìn vào đôi mắt bạch mã như đang trao đổi chuyện gì đó. Bạch mã như cam đoan với hắn nhất định sẽ đánh cho thánh hổ phải bỏ chạy.
Vô số bóng người nhanh chóng lóe lên, tất cả mọi người cùng xuất hiện. Tuy vậy tất cả mọi người đều đứng về một phía nhường lại không gian rộng lớn cho hai con thánh thú.
Một tiếng rống mạnh mẽ phát ra từ miệng thánh hổ. Tuy nhiên lúc này tiếng rống còn có cả năng lượng công kích rất mạnh.
Một luồng quang mang màu xanh từ miệng cự hổ phun ra. Nó nhanh chóng hình thành một lưỡi đao gió giữa không trung, phát ra tiếng kêu vù vù lao về phía bạch mã.
Bạch mã dẫm mạnh bốn vó, vọt nhanh về phía trước. Trong mắt mọi người đều có chút kinh ngạc. Bạch mã không hề lo sợ mà lao tới , chẳng lẽ nó không biết lưỡi đao gió của thánh hổ đáng sợ như thế nào hay sao?
Trong lúc mọi người đang ngơ ngác, bạch mã đã lao thẳng vào lưỡi đao gió.
Mắt thấy bạch mã và luwoix đao va chạm với nhau, mọi người chỉ thấy hoa mắt một cái, sau đó bạch mã đã xuất hiện phía sau lưỡi đao, tiếp tục lao về phía Ban Lan thánh hổ.
Kể cả Hạ Nhất Minh cũng phải mở to mắt ra mà nhìn. Mất một chút, mọi người mới đoán ra được vào lúc bạch mã chuẩn bị chạm phải lưỡi đao đã dùng một tốc độ cực nhanh vọt lên trên sau đó lại trở lại theo hướng cũ.
Chỉ có điều, tốc độ bạch mã quá nhanh khiến cho tất cả mọi người đều không thể nhìn rõ.
Trong nháy mắt, ánh mắt lão nhân cũng phải thay đổi khi nhìn bạch mã. Với tốc độ như vậy, nếu nó muốn tránh thì còn có ai có thể đánh trúgn nó đây?
lưỡi đao gió bay ra xa chợt ngừng lại một chút rồi nhanh chóng bay ngược trở lại.
Ánh mắt mấy vị tôn giả đang đứng xem cùng sáng lên. Thực lực của Ban Lan thánh hổ đã nằm ngoài suy nghĩ của bọn họ.
Có lẽ tốc độ của nó không thể bằng bạch mã, nhưng là thánh thú ngàn năm, khả năng khống chế chân khí của nó đã đạt tới một mức độ rất cao.
Ngay cả lưỡi đao gió khi đã ra ngoài cơ thể vẫn có thể khống chế tự nhiên, thậm chí còn thay đổi phương hướng.
Hơn nữa khi lưỡi đao quay lại không hề phát ra một chút tiếng động. Nó giống hệt như một tên thích khách đang âm thầm ẩn nấp, chuẩn bị đánh một đòn trí mạng.
Đến lúc này, tất cả mọi người đều rõ tiếng nổ lsuc ban đầu cơ bản là do nó cố ý.
Hiểu được điều này, đa số mọi người đều cảm thấy toát mồ hôi hột. Con thánh thú có trí tuệ cực cao, lại hết sức giảo hoạt.
Bạch mã như không cảm nhận thấy điều đó. Tốc độ của nó cũng không nhanh bay về phía thánh hổ. Đồng thời nó hí lên một tiếng để lộ ra hàm răng trắng muốt.
Ban lan thánh hổ cũng rống lên một tiếng. Vô số chiếc răng sắc trong mồm nó, phản chiếu ánh sáng mặt trời lóe lên quang mang sáng ngời. Trong mắt nó có chút đắc ý. Bởi vì khi bạch mã gần đến nơi thì lưỡi đao đa thanh vô tức xuất hiện phía sau.
Trong khi tất cả đều đang nghĩ bạch mã sẽ phải chịu thiệt thòi lớn thì một luồng ánh sáng màu trắng chợt lóe lên, nó liền biến mất trong tầm mắt mọi người. Lưỡi đao gió đang âm thầm lao tới bạch mã liền chạm thẳng vào Ban Lan thánh hổ...