Làn sương tím được Hạ Nhất Minh hút vào trong cơ thể, nhanh chóng bị luyện hóa. Nhưng hắn chợt phát hiện ra tác dụng của nó đối với bản thân cũng không lớn.
Có lẽ, đối với người mới đột phá mà nói thì tử khí có tác dụng rất lớn. Nhưng do thể chất đặc thù nên những loại năng lượng đặc biệt đó lại không có hiệu quả nhiều lắm đối với hắn.
Một lúc sau, hạ Nhất Minh thở ra một hơi thật dài, rồi mở mắt ra. Trước mắt hắn lúc này, một người và một ngựa vẫn đang nhắm mắt tu luyện, không hề phát hiện ra sự có mặt của hắn.
Lắc đầu, Hạ Nhất Minh lấy Ích Cốc đan ra cầm trên tay. Thứ này, chẳng những con người có thể ăn được mà ngay cả bạch mã lôi điện cũng có thể sử dụng.
Mấy viên Ích Cốc đan này không phải mang tới từ Đại Thân mà là của Kiền Sơn môn.
Trong phòng tu luyện đan của Kiền Sơn môn, sau khi luyện chế xong tiên thiên kim đan, hắn mở miệng yêu cầu mấy viên Ích Cốc đan. Không ngờ, Kiền Sơn môn lại cấp cho hắn tới hai bình.
Mặc dù, chất lượng đan dược cũng không cao lắm, nhưng để cho vài người bọn họ sử dụng cũng vừa đủ.
Lấy ra một lọ, Hạ Nhất Minh đặt nó xuống giữa ba người, sau đó hắn lại tiếp tục nhắm mắt dưỡng thần.
Suốt nửa tháng, Sở Hao Châu và bạch mã cũng chẳng quan tâm tới mọi chuyện xung quanh. Cho dù tỉnh lại một chút, bọn họ cũng chỉ gật đầu một cái với Hạ Nhất Minh, sau đó ăn Ích Cốc đan rồi lại tiếp tục nhắm mắt tu luyện.
Từ trước tới nay, Hạ Nhất Minh vẫn tưởng chỉ có con người mới tu luyện từ ngày này sang ngày khác. Nhưng sau khi gặp bạch mã, hắn mới biết thì ra linh thú cũng vậy.
Khoảng chừng nửa tháng sau, một người và một ngựa cùng chấm dứt tu luyện.
Chỉ cần nhìn nét mặt cũng đoán được bọn họ đã đạt tới mục đích, hoàn toàn củng cố cảnh giới bản thân.
Hạ Nhất Minh liền đem ngay chuyện phát hiện ra được động phủ nói ra. Hắn chỉ che dấu mỗi chuyện trong đó có sự tồn tại của thiên địa thánh quả.
Thứ này ngay cả trong Thiên hạ kỳ trân lục cũng không được ghi chép. Có lẽ trên thế giới này cũn chẳng có mấy người biết tới nó. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Sở Hao Châu nhìn cái không gian giới chỉ, bên trong có bốn viên lôi chấn tử, một thanh thần binh cùng với nội đan của ngũ hành thánh thú mà không biết nói gì.
Trước khi đi tới mê cung, mặc dù bọn họ cũng biết ở đây nhất định có thứ tốt, nhưng chẳng ngờ được lại có nhiều bảo vật đến như vậy.
Mấy viên lôi chấn tử chẳng có gì phải bàn. Nó được gọi là thần khí thì giá trị của nó thế nào cũng có thể tưởng tượng được.
Năm viên nội đan ngũ hành thánh thú cũn có giá trị liên thành. Chỉ cần cảm thụ năng lượng sinh mệnh, bên trong chúng hơn xa nội đan của Hắc Ngột thứu vương là biết giá trị của chúng không thể ước lượng.
Còn về thanh thần binh cũng không thể khinh thường. Mặc dù nó không phải là thần khí, nhưng có thể được cao thủ thần đạo sử dụng làm binh khí tùy thân thì nhất định không phải vật tầm thường.
Sở Hao Châu cũng là một vị Đoán tạo sư (thợ rèn) có trình độ rất cao. Hắn xem xét một chút liền phát hiện ra trong thanh binh khí có một số chất liệu mà hắn không biết.
Xem xét một lúc, hắn biết được thanh binh khí không biết tên này còn tốt hơn Long tiên rất nhiều. Có lẽ chỉ có ngũ hành hoàn phảng chế của Hạ Nhất Minh là cao hơn nó mà thôi.
Thấy Sở Hao Châu đối với thanh binh khí rất có hứng thú, Hạ Nhất Minh cười nói:
- Sở lão ca! Nếu thích thì huynh cứ cầm lấy.
Sở Hao Châu ngẩn người, lắc đầu nói:
- Nó do ngươi tìm thấy. Ta không thể lấy được.
Tàng bảo đồ là của Hạ Nhất Minh. Sau khi bọn họ tới nơi này liền phát hiện ra làn sương mù màu tím khiến cho Sở Hao Châu đỡ tốn được mấy năm thời gian. Như thế Sở Hao Châu làm sao còn định lấy nó nữa chứ.
Hạ Nhất Minh cười cười:
- Lão ca! Huynh đệ ta không cần phải khách khí. Hơn nữa, đệ vẫn còn có một việc muốn nhờ huynh hỗ trợ.
- Nói đi! Sở Hao châu vui vẻ nói:
- chỉ cần lão ca có thể làm được , chắc chắn sẽ không từ chối.
Hạ Nhất Minh cười hắc hắc, lấy năm viên nội đan thánh thú ra. Đồng thời trong lòng bàn tay của hắn cũng xuất hiện ngũ hành hoàn.
Sở Hao Châu là một người thông minh. Mắt hắn đảo qua cái hộp cùng với ngũ hành hoàn, chợt nhớ tới quyển bút ký kia liền đoán được ý định của Hạ Nhất Minh .
Lão nhướng mày nói:
- Lão đệ! Muốn khảm năm viên nội đan thánh thú này vào trong ngũ hành hoàn, chỉ một mình lão ca là khôg đủ.
Hạ Nhất Minh ngẩn người, sực nhớ tới tính chất đặc biệt của ngũ hành hoàn, liền gật đầu nói:
- Lão ca! Huynh sở trường về Thủy, Hỏa hệ. Tiểu đệ sở trường về Thổ, Kim hệ. Nếu có thêm một tôn giả nắm giữ Mộc hệ thì chắc chắn là được.
Sở Hao Châu vẫn lắc đầu nói:
- Không được! Cho dù ngươi tìm đủ ngũ hành chi hoa cũng vẫn rất khó thành công.
Hạ Nhất Minh ngạc nhiên:
- Tại sao?
Sở Hao Châu nghiêm mặt:
- Ngũ hành hoàn là một loại bảo vật như thế nào? Trong lúc rèn, chỉ cần có chút sai lầm là uổng phí toàn bộ công sức. Nếu ba người cùng luyện chế thì không có được sự đồng nhất nên rất khó thành công. Nếu muốn khảm năm viên nội đan này vào thì chỉ có một cách duy nhất...
Hạ Nhất Minh nhíu mày:
- Lão ca nói đi.
Sở Hao Châu nghiêm nghị:
- Lão đệ! Ngươi kiêm tu ngũ hành. Nếu có một ngày ngưng xuất được toàn bộ ngũ hành chi hoa thì lão ca cam đoan chỉ cần ngươi và ta liên thủ, nhất định sẽ khảm thành công năm viên nội đan vào trong ngũ hành hoàn.
Lúc này, hạ Nhất Minh mới cảm thấy thư thái. hắn gật đầu một cái. mặc dù bây giờ hắn vẫn chưa thể ngưng xuất thành công ngũ hành chi hoa. Nhưng Hạ Nhất Minh tự tin chỉ cần mười năm, hắn nhất định sẽ đạt được điều đó.
Cất cả hộp ngọc vào trong giới chỉ, Hạ Nhất Minh đưa thanh binh khí ra nói:
- Lão ca! Huynh đã vụ hóa hai thanh thần binh thì cứ thử thêm một thanh nữa. Dù sao thì huynh cũng đã có một lần thành công nên lần thứ hai chắc cũng chẳng khó khăn lắm.
Sở Hao Châu cầm thanh thần binh trong tay mà trong lòng rất xúc động. Lão thở dài một tiếng rồi đeo thanh binh khí bên người.
Hạ Nhất Minh đặt bốn viên lôi chấn tử trên mặt đất, nhìn bạch mã.
Bạch mã mở to hai mắt, nhìn bốn viên lôi chấn tử đang nằm dưới đất. Lôi điện của nó mặc dù rất mạnh nhưng dưới đất lại là thần khí lôi chấn tử. Cho dù tìm được một viên đã là chuyện hiếm thấy chưa nói gì tới việc xuất hiện bốn viên ở đây.
Hạ Nhất Minh nhìn lôi điện, cười hì hì rồi lấy trong người ra một viên đá trắng nhỏ.
Nhìn thấy viên đá trắng, cặp mắt lôi điện nhất thời tỏa sáng. Nó nhe răng , trợn mắt một lúc rồi đi tới chỗ bốn viên lôi chấn tử. Cái sừng của nó từ từ phát sáng tỏa ra quang mang màu tím. Theo từng đạo lôi điện đánh trúng, màu sắc của mấy viên lôi chấn tử cũng từ từ thay đổi.
Tương tự, viên đá trắng trong tay Hạ Nhất Minh cũng dần dần nhỏ bớt. Tuy nhiên, có một chuyện khiến cho hắn cảm thấy rất hưng phấn.
Khả năng phóng lôi điện của bạch mã từ từ tăng lên. Bất luận là uy lực của lôi điện hay khả năng duy trì cũng không phải tăng lên chỉ có một chút.
Mặc dù liên tiếp phóng lôi điện sau đó lại hấp thụ hết sức vất vả. Nhưng so với thực lực của bạch mã tăng lên thì chúng hoàn toàn xứng đáng.
Sau tám ngày, bốn viên lôi chấn tử từ màu đen biến thành tử kim sắc. Lúc này, chúng mới chính thức trở thành lôi chấn tử có uy lực khủng bố.
Cầm bốn viên lôi chấn tử trong tay, hạ Nhất Minh thầm than trong lòng. Nếu có gặp phải Hắc sa vương một lần nữa mà trong tay hắn có hai viên lôi chấn tử thì làm sao có thể chạy thoát.
Tuy nhiên, nếu thực sự ném ra hai viên lôi chấn tử thì chắc chắn sẽ ảnh hưởng tới đám người Sở Hao Châu xung quanh.
Sở Hao Châu hơi gật đầu, thuận tay vuốt cằm.
Lão cười khổ một tiếng nói:
- Lão đệ! Xem ra lôi chấn tử quả thực đã thuộc về ngươi. Ngoại trừ ngươi ra cũng không có người nào có thể bổ sung đủ lôi điện cho nó.
Hạ Nhất Minh mỉm cười, thản nhiên chấp nhận những lời nói đó. Uy lực của lôi chấn tử mặc dù rất mạnh nhưng nó lại có một yếu điểm đó là sau khi sử dụng lại phải bổ sung lôi điện.
Nhưng nói bổ sung lôi điện dễ dàng đến thế hay sao? Ngoại trừ Hạ Nhất Minh có được bạch mã ra, những người còn lại cũng chỉ có thể nhờ cậy vào ông trời.
Vì vậy, mặc dù Sở Hao Châu rất thèm muốn nhưng vẫn kiên quyết từ chối. Cho dù thế nào cũng không lấy.
Nhặt bốn viên lôi chấn tử lên, mọi người cùng với nhau đi ra ngoài.
Dưới sự chỉ dẫn của Bách Linh Bát, mọi người di chuyển một lúc, cuối cùng ra khỏi mê cung. Khi ra tới cửa động, nét mặt Sở Hao Châu có chút tức giận.
Hạ Nhất Minh ngạc nhiên hỏi:
- Sở lão ca! Huynh làm sao vậy?
Sở Hao Châu sờ sờ da đầu và cái cằm nhẵn thín mà tối mặt.
Hạ Nhất MInh ngẩn người, chợt hiểu ra. Hắn dở khóc dở cười không biết nói thế nào nữa.
Sau khi đi vào tỏng động, Sở Hao Châu đã quên mất chuyện đó. Nhưng lúc này, khi chuẩn bị đi ra, lão mới sực nhớ tới mối thù với Hắc sa vương. Nhìn ánh mắt hung dữ là đủ biết lão không có ý định bỏ qua.
- Hạ huynh đệ! Ngươi giúp lão ca một chút. - Sở Hao Châu lạnh lùng nói:
- Chúng ta xuống biển tìm kiếm. Nhất định phải cho Hắc sa vương biến thành bột mới thôi.
Hạ Nhất Minh thầm toát mồ hôi. Thực ra, đạo lôi điện kia là do hắn phóng ra. Cũng may, Sở Hao Châu biết phân biệt phải trái, nên chưa đòi nợ hắn.
Hắn vừa mới định mở miệng đồng ý thì thanh âm bình thản của Bách Linh Bát đã vang lên.
- Ta không đồng ý.
Hạ Nhất Minh và Sở Hao Châu đưa mắt nhìn nhau. Ngay cả bạch mã và bảo trư đang bám trước ngực hắn cũng đưa ánh mắt khó tin ra mà nhìn.
Bọn họ đi với nhau một thời gian rất dài, nhưng đây là lần đầu tiên mới thấy hắn đưa ra một lời phản đối.