- Sao lại như vậy?
Hạ Nhất Minh cười ha ha hỏi.
Sở Hao Châu tức giận trừng mắt nhìn hắn, nói:
- Ngươi phóng điện ở trong nước, có phải muốn chúng ta giật chết cả hay không?
Hạ Nhất Minh liên tục xua tay, nói:
- Lão ca, khi ta sử dụng Lôi Chấn Tử, ngươi cũng ở bên cạnh, sao lại không có phản ứng chứ?
Sở Hao Châu lập tức nghẹn lời. Tuy rằng từ nhỏ, y đã được nghe trưởng bối nói bảo vật Lôi Chấn Tử của bổn môn có uy lực vô cùng to lớn, nhưng nghe là một chuyện còn tự mình thể nghiệm lại là chuyện khác.
Y cười khổ lắc đầu, nói:
- May mắn lão ca ta sớm có chuẩn bị, đã thi triển áo giáp chân khí, nếu không cho dù lúc này có thể trốn thoát được thì ít nhất cũng phải mất một lớp da.
Hạ Nhất Minh cẩn thận nhìn vài lần, phát hiện tuy rằng y nhìn qua có vẻ rất chật vật nhưng chủ yếu là tập trung ở râu tóc, còn thân thể thì vẫn rất ổn thỏa.
Dường như là nhìn ra sự khó hiểu trong mắt Hạ Nhất Minh, Sở Hao Châu hơi xấu hổ nói:
- Ngay cả lôi điện của bạch mã mà chiến giáp của lão ca còn ngăn cản được, đương nhiên sẽ không có gì đáng ngại, chỉ có điều tốc độ bùng nổ của lôi điện lực của Lôi Chấn Tử quá nhanh, khi ta hoàn thành ngưng tụ mũ giáp thì đã chậm một bước.
Lúc này Hạ Nhất Minh mới thoải mái. Thấy bảo trư đang oán trách liếc mình, hắn liền lấy bạch thạch từ trên ngực xuống, đặt ở trên mặt đất.
Bảo trư lập tức hưng phấn nhảy tới, bạch mã Lôi Điện cũng không chút khách khí, chúng ăn toàn bộ số bạch thạch chỉ trong một hai miếng.
Sở Hao Châu kinh ngạc nhìn cảnh tượng này, hỏi:
- Lão đệ, đây là thứ gì?
- Cái này gọi là năng lượng thạch, linh thú mà dùng nó có thể chữ trị thương thế. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Hạ Nhất Minh ném một viên bạch thạch cho Sở Hao Châu.
Sở Hao Châu soi xét thật kỹ hồi lâu, miệng chậc chậc có vẻ ngạc nhiên, hóa ra trên thế giới không ngờ còn có vật thần kỳ như vậy. Tuy nhiên, sau một lát, y mới chính thức hiểu biết sự quý báu của vật này.
Trên người bảo trư và bạch mã Lôi Điện đều tản mát ra một tia hào quang. Trên người bảo trư tự nhiên là bạch quang mà trên người bạch mã Lôi Điện lại là hào quang màu tím.
Rất nhanh, khi toàn bộ hào quang trên người chúng tiêu tan thì bất kể là bạch mã hay bảo trư đều khôi phục thân hình trắng như tuyết.
Đôi mắt Sở Hao Châu lập tức sáng lên, nhìn bạch thạch với vẻ đầy khát vọng. Nhìn yết hầu của y giật giật, dường như rất muốn ăn thứ này.
Hạ Nhất Minh vội vàng nói:
- Sở lão ca, ngươi đang làm cái gì vậy?
Sở Hao Châu do dự một chút, nói:
- Vật này không ngờ có diệu dụng như vậy. Không biết nếu nhân loại sử dụng sẽ có tác dụng kỳ diệu như vậy không.
Hạ Nhất Minh hơi giật mình, suy nghĩ một chút, nói:
- Ta cũng không biết, nhưng nhân loại và linh thú là khác nhau, nếu ngươi ăn hòn đá này, chỉ sợ rất khó hấp thu sức mạnh của nó, ngược lại còn có thể bị nói hại chết nghẹn ấy chứ.
Sở Hao Châu chần chừ nửa ngày, rốt cục tiếc nuối buông bỏ ý định ăn bạch thạch trong tay.
Y đứng dậy, vò đám râu tóc đen kịt của mình, vẻ mặt dở khóc dở cười. Nửa ngày sau, y rốt cục cắn răng, đi tới sát bờ biển, hai tay xoa lên đầu. Đám tóc rối đen kia lập tức rụng sạch. Chỉ chốc lát, một người đàn ông đầu không tóc, miệng không râu hiện ra trước mặt Hạ Nhất Minh.
Hạ Nhất Minh há hốc mồm, chỉ vào Sở Hao Châu, thật lâu sau không nói được lời nào.
Sở Hao Châu đỏ mặt hỏi:
- Sao vậy?
Hạ Nhất Minh cười ha hả không nói gì, vẻ mặt như cười như không. Lúc đầu, khi Sở Hao Châu sửa sang lại đầu tóc, tóc dài tự nhiên, ba chòm râu dài, rất có khí chất tiên phong đạo cốt. Đặc biệt khi ở trước mặt Hoắc Đông Thành, y lại thể hiện tư thế sâu xa khó hiểu khiến người ta có cảm giác tôn kính từ đáy lòng.
Nhưng hiện giờ, Sở Hao Châu chẳng những không có râu mà ngay cả cái đầu cũng trở nên trọc lóc. Hình tượng ban đầu hoàn toàn sụp đổ khiến Hạ Nhất Minh tự nhiên cảm thấy buồn cười.
Hạ Nhất Minh dường như đã sớm nghĩ tới điểm này, làm như không hề thấy biểu hiện của Hạ Nhất Minh, hung hăng trừng mắt nhìn hắn, nói:
- Chúng ta tiếp tục đi xuống.
Hạ Nhất Minh tự nhiên sẽ không phản đối, cười nói:
- Đi xuống tiếp, nếu đụng phải con quái vật to lớn kia thì sao?
Đôi mắt lóe hào quang, Sở Hao Châu nói:
- Nếu gặp lại nó, chúng ta liên thủ, nhất định phải diệt trừ nó.
Từ câu nói này có thể thấy Sở Hao Châu căm hận Hắc Sa Vương tới thấu xương.
Hạ Nhất Minh khẽ gật đầu, nếu Hắc Sa Vương không thức thời, như vậy thật sự chỉ có cách tiêu diệt nó.
Tuy rằng bất cứ ai trong bọn họ đều không có khả năng một mình làm được việc này, nhưng nếu cả Hạ Nhất Minh, Sở Hao Châu và bạch mã Lôi Điện liên thủ, vậy có mười phần chắc chắn là đánh nó trọng thương, nhưng có thể giữ nó lại được hay không thì thực sự rất khó nói.
Dù sao, Hắc Sa Vương là chúa tể dưới nước, ưu thế của nó ở dưới nước quá lớn so với nhân loại và bạch mã. Một khi nó muốn chạy trốn, sợ rằng không ai có thể truy đuổi được.
Chỉnh đốn lại một chút, mọi người lại xuống biển lần nữa.
Lúc này, Sở Hao Châu lại dẫn đường như trước. Cái đầu bóng lưỡng của y là một dấu hiệu rất rõ dưới đáy biển. Tuy nhiên cũng bởi vì cái đầu bóng loáng này nên trên người y lúc này phát ra sát khí khổng lồ như thể thực chất. Hạ Nhất Minh thậm chí còn hoài nghi, không cần phải nói tới Hắc Sa Vương, cho dù là cá mập bình thường mà gặp phải y, chỉ sợ cũng sẽ trở thành nơi y trút giận.
Nhưng thực sự đáng tiếc, cho dù bọn họ đã xuống lại chỗ cũ nhưng không hề thấy một con cá mập nào. Đám quái vật vốn là chúa tể hải vực này đột nhiên biến mất tăm mất tích.
Liếc mắt nhìn nhau, trong mắt Sở Hao Châu tràn ngập vẻ phẫn nộ và bất đắc dĩ.
Bọn họ cũng đều biết, đám cá mập đó khẳng định là bởi vì Hắc Sa Vương bị thương rời đi nên cũng trốn đi theo. Nếu ngay cả lão tổ tông của chúng còn thất bại, vậy chúng sao dám tới đây tìm chết được.
Sở Hao Châu chưa từ bỏ ý định tiếp tục tìm kiếm, cuối cùng mới xác định rằng, trong hải vực vừa bị lôi điện tấn công này, đừng nói là cá mập, cho dù là cá bé hơn rất nhiều cũng chẳng có con nào. Dường như tất cả tôm cua cá quanh đây đều đã bị lôi điện giết chết.
Mọi người nhìn nhau hoảng sợ, đều có thêm hiểu biết mới về uy lực của Lôi Chấn Tử.
Đó mới chỉ là một viên Lôi Chấn Tử mà thôi, nếu trọn bộ Lôi Chấn Tử thì không biết là uy lực tới mức nào.
Bởi vậy có thể thấy, thần khí chính là thần khí, uy năng của nó đã vượt qua tưởng tượng của mọi người.
Hạ Nhất Minh đã sớm lấy bản đồ ra cho mọi người xem nên dù không có Sở Hao Châu dẫn đầu vẫn không bị lạc mất phương hướng. Tuy nhiên bản đồ chỉ đánh dấu đại khái một vị trí nên nếu muốn xác định được chính xác trong hải vực rộng lớn này thì không phải việc dễ dàng.
Sở Hao Châu đột nhiên ra hiệu, Hạ Nhất Minh tự nhiên có thể hiểu là đã tới gần.
- Lão đệ, hay là chúng ta tách nhau ra để tìm.
Sở Hao Châu đề nghị.
Hạ Nhất Minh lắc lắc đầu, cười nói:
- Làm gì như vậy phiền toái.
Sở Hao Châu ngạc nhiên hỏi:
- Ngươi biết lối vào ở đâu à?
Hạ Nhất Minh cười ha hả, xoay người lại, ôm lấy bảo trư trước ngực Bách Linh Bát, nhẹ nhàng vỗ lên đầu nó, ra hiệu gì đó.
Bảo trư lộ ra khuôn mặt tươi cười hàm hậu, nhảy từ ngực Hạ Nhất Minh xuống, lượn trong nước một vòng rồi bơi thẳng về một phía.
Sở Hao Châu nhìn thấy trợn mắt cứng lưỡi. Y đã được Hạ Nhất Minh giới thiệu từ trước, biết được năng lực của bảo trư, nhưng có thể tìm được bảo bối trên lục địa đã là rất giỏi, nếu dưới đáy biển mà vẫn có thần thông như vậy…
Cho dù là lấy tu vi của y, ở giờ khắc này cũng mơ hồ cảm thấy ghen tị.
Năng lực của tiểu linh thú này quả thật quá hùng mạnh.
Được bảo trư dẫn dắt, bọn họ đi tới một hang động sâu thẳm. Đoạn đầu của hang này ngập tràn nước biển nhưng sau khi mọi người đi qua ba khúc cua thì không còn thấy nước biển nữa.
Trong hang động dưới đáy biển này dường như có một sức mạnh thần kỳ nào đó có thể ngăn trở nước biển ở bên ngoài.
Đến lúc này, tất cả mọi người đều biết, nơi này khẳng định là nơi họ muốn tìm.
Hạ Nhất Minh ôm bảo trư vào lòng, xoa mạnh mấy cái khiến bộ lông chỉnh tề của nó rối bù lên, lúc này mới giao bảo trư đang có vẻ phụng phịu cho Bách Linh Bát. Tuy rằng bảo trư có vẻ cực kỳ không hài lòng nhưng sau khi nó hừ hừ một lúc, bộ lông trên người nó lại khôi phục như bình thường. Nó lại đắc ý vẫy cái mũi dài, tiếp tục đi về phía trước.
Sở Hao Châu đột nhiên giơ tay ra, nói:
- Chậm đã.
Tất cả mọi người đều dừng lại, hồ nghi nhìn y.
Sở Hao Châu nghiêm mặt nói:
- Các ngươi xem nơi này đi.
Mọi người nhìn theo hướng tay y chỉ, thấy một tấm bia đá rất lớn, trên tấm bia có vô số dấu khắc. Tuy rằng Hạ Nhất Minh không biết những dấu viết đó nghĩa là gì nhưng toàn bộ tấm bia đá làm cho người ta có cảm giác uy nghiêm, không thể khinh thường.
- Sở lão ca, ngươi nhìn ra cái gì không?
Hạ Nhất Minh hỏi với vẻ hy vọng.
Sở Hao Châu khẽ gật đầu, nói:
- Nếu ta không nhìn lầm, đây là một tòa mê cung.
Hạ Nhất Minh tức giận trừng mắt nhìn y, nói:
- Lão ca, ngươi đã xem qua bản đồ, đương nhiên biết đây là một mê cung.
Sở Hao Châu vẻ mặt nghiêm trọng nói:
- Lão đệ, mê cung này cũng không đơn giản, nếu vô ý, chỉ sợ chúng ta sẽ bị lạc trong đó.
Vẻ mặt Hạ Nhất Minh cũng trở nên nghiêm trọng nói:
- Theo ý lão ca thì nên làm thế nào?
Sở Hao Châu trầm ngâm hồi lâu, rốt cục cười khổ nói:
- Cứ đi theo bản đồ, thực sự cẩn thận, ngoài ra không còn phương pháp nào cả.
Hạ Nhất Minh lại lấy bản đồ ra. Tuy rằng tấm bản đồ này miêu tả cực kỳ tỉ mỉ nhưng chính vì vậy, hai người nghiên cứu nửa ngày vẫn không thể xác định được vị trí của mình.
Đang lúc hai người đàm luận túi bụi, Bách Linh Bát đột nhiên tiến lên một bước, ngón tay nhẹ nhàng chỉ vào một điểm trên bản đồ.
Hai người suy nghĩ một lát, đồng thời vỗ tay hoan nghênh tán thưởng không ngừng, chỗ mà Bách Linh Bát chỉ thực sự là vị trí mọi người đang đứng.
Hạ Nhất Minh cười ha hả nói:
- Bách huynh, lúc này cần phải làm phiền ngươi dẫn đường rồi.
Bách Linh Bát mặt không chút thay đổi nói:
- Được.
Sở Hao Châu thầm thở dài, những kẻ đi theo bên cạnh Hạ lão đệ đều không phải nhân vật đơn giản.
Bạch mã vào bảo trư thì biết rồi, nhưng ngay cả vị Bách Linh Bát vốn luôn như một người hầu này không ngờ cũng có tài năng khiến người ta khó có thể tưởng tượng nổi.
Ổn định lại cảm xúc, Sở Hao Châu theo mọi người đi vào trong động.