Sau khi nhìn thấy vị trí của bảo trư đang nằm, sắc mặt vốn tươi cười của Sở Hao Châu đã sớm biến mất.
Biểu hiện kiệt xuất của con bảo trư đã làm cho lòng tin của lão bị tổn thương, cũng không dám tiếp tục nói chuyện về trận đồ nữa.
Mới vừa rồi, lão vòng quanh cả nửa giờ mới vất vả tính ra được cửa vào trận pháp, nhưng không nghĩ tới chỉ tháogn cái con bảo trư đã tìm được, hơn nữa còn nằm đó ngủ nửa ngày.
Chênh lệch lớn như vậy cho dù là da mặt Sở Hao Châu có dày hơn nữa cũng không khỏi có chút đỏ lên.
Bất quá, sau khi tìm được cửa vào nơi cất giấu bảo khố, đám người Hạ Nhất Minh đói với Lâm Nghi Vũ vô cùng bội phục.
Người khác cất giấu bảo khố đều ở địa phương bí ẩn, người khác khó phát giác được. Nhưng Lâm Nghi Vũ lại làm điều ngược lạii, bọn hắn dám đem bảo tàng cất giấu ở trong đại điện nơi vô số người thường ngày hai đi qua.
Cái khác không nói, chỉ đơn độc nói về đảm lược đã khó có người so sánh được.
Mở cửa động khẩu ra, bên trong là một thông đạo thẳng tắp, trên tường thông đạo được gắn những tấm sắt màu đen. Nhìn thông đạo đen ngòm, ánh mắt mọi người mơ hồ có vẻ tò mò.
Sở Hao Châu không nói hai lời nhảy xuống, với thực lực của hắn hiển nhiên không để cơ quan trong này vào trong mắt.
Chỉ cần không phải là công kích của cao thủ cấp bậc tôn giả, lão ngay cả mắt cũng không thèm chớp một cái.
Hạ Nhất Minh đưa tay ra ôm lấy bảo trư vào lòng, sau đó cũng nhảy xuống, Bách Linh Bát liếc mắt sang nhìn con bạch mã một chút, tựa hồ như có chút trêu đùa, sau đó nhảy xuống.
Bạch mã nhìn ánh mắt của Bách Linh Bát có chút hoảng sợ, nó nghiêng đầu suy nghĩ một chút, cuối cùng không nghĩ nữa. Nhưng mà đợi khi nó cũng muốn nhảy xuống theo thì đột nhiên phát hiện, cái động khẩu này không phải lớn, loài người đi xuống thì không có vấn đề gì. Nhưng thân hình to lớn của nó không làm sao chui lọt.
Tức giận nó nhấc chân lên định đá vài cái, nhưng lại sợ làm cho cánh cửa sụp đổ khiến cho đám người Hạ Nhất Minh gặp nạn. Không thể làm gì khác hơn bạch mã chỉ đành hậm hực bỏ chân xuống, bất đắc dĩ ở bên ngoài chờ.
Bất quá, với trí thôgn minh của con bạch mã nó lập tức nghĩ lại ánh mắt lúc nãy của Bách Linh Bát , trong lòng nó mơ hồ có cảm giác hắn đang cười nạo nó.
Cái động khẩu này rất sâu, ước lượng khoảng ba trượng, nhưng cũng bởi vì thế cho nên nếu không tìm được cửa động thì căn bản không ai phát giác ra được bên dưới lòng đất lại có bí mật.
Xuống tới ba trượng, mọi người đều dừng lại. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Khi ba người nhảy xuống cũng không có ai sờ vào những tấm sắt ở trên vách động khẩu, từ khoảng cách ba trượng mà rơi xuống mà không bị sao cũng chỉ có cường giả như bọn họ mới có thể làm được.
Mọi người vừa chạm đất, thân thể lập tức bị ánh sáng màu lam bao phủ vào bên trong.
Hạ Nhất Minh hít một hơi dài, nhẹ giọng nói:
- ngọc trai đẹp quá.
Ngẩng đầu nhìn về phía thông đạo đằng trước, trên thông đạo cứ cách vài bước lại khảm một viên ngọc trai. Ánh sáng màu lam chiếu vào bọn họ chính là do những viên ngọc trai này tỏa sáng ra.
Với kiến thức của Hạ nhất Minh chỉ cần đảo mắt qua đã biết ngọc trai ở đây ít nhất đã có ngàn năm lịch sử. Đem ngọc trai có niên đại cả ngàn năm để làm công cụ chiếu sáng thì đây quả là điều vô cùng xa xỉ.
Dọc theo thông đạo, ba người biến vào bên trong, đi hơn mười trượng mới tới một cái liên thành.
Cũng chỉ có môn phái có lực lượng cường đại mới có thể thu thập được nhiều vật phẩm trân quý như thế. Nếu chỉ lấy sức một người thì cho dù cả đời cũng chưa chắc đã kiếm được một phần chỗ này.
Sở Hao Châu tiến lên, cẩn thận nhìn lướt qua một lượt, nhưng sau khi hắn nhìn khắp nơi ánh mắt có chút thất vọng.
Trong lòng Hạ Nhất Minh khẽ động nói:
- Sở lão ca, huynh lần này tiến vào đây là muốn tìm vật gì sao ?
Sở Hao Châu khẽ gật đầu nói:
- Không sai, bảo khố của Tiên Linh sơn nhất mạch chúng ta cũng có bảo vật đặc thù. Nó mới chính là thứ có giá trị liên thành, nhưng đáng tiếc ở đây lại không có.
Thanh âm của lão không hề che dấu được vẻ thất vọng, ngay cả sự hăng hái lúc đầu cũng phai nhạt đi rất nhiều.
Hạ Nhất Minh cúi đầu nhìn bảo trư trong lòng một lúc, tựa hồ như xem nó có hứng thú gì với những đồ trong này không ? Nhưng sau khi nó nhìn qua những thứ trong này đã làm cho hắn cảm thấy kinh ngạc.
Trng căn bảo khố này cũng không có vật nào đuwojc bảo trư nhìn trúng.
- Sở lão ca , bảo vật của quý môn đến tột cùng là thứ gì?
Sở Hao châu do dự mọt chút, thở dài nói:
- Sự tình cho tới bây giờ, cũng không cần giấu diếm lão đệ nữa. Bảo vật đó của bổn môn chính là một kiện thần khí.
Hạ Nhất Minh hít một ngụm khí lạnh, trong mắt tràn ngập vẻ rung động.
Người khác có lẽ không biết uy lực của thần khí, nhưng hắn lại không thể không biết. Lúc còn ở trên biển đã từng gặp qua một con hải quái to lớn, Hạ Nhất Minh nhờ cơ duyên xảo hợp đã dẫn phát ra được liệt hỏa trong Cửu Long lô.
Chỉ là một ngọn lửa mà thôi mà đã có khả năng thiêu cháy một đầu hải quái đáng sợ.
Uy lực của thần khí nếu được phóng thích ra toàn bộ tuyệt đối có thể hủy thiên diệt địa.
Thấy được sắc mặt của Hạ Nhất Minh, Sở Hao Châu cười khổ nói:
- Lão ca biết đệ không tin tưởng a.
Hạ Nhất Minh thu liễm tâm thần nói:
- Đệ tin tưởng. Bất quá đó là thần khí gì vậy?
Nếu ngay cả hắn cũng có thể dùng một thỏi vàng để đối lấy Cửu Long lô ở trong tay một lão đầu tử thì thế giới này không còn chuyện gì không thể phát sinh nữa.
Sở Hao Châu ngạc nhiên nhìn hắn, sau đó nghiêm mặt nói:
- Kỳ thật thứ này chỉ là một bộ phận của thần khí, cùng với thần khí chính thức không thể so sánh. Nhưng thần khí vẫn là thần khí, nó nắm giữ uy lực vượt xa khả năng chống đỡ của ta.
Hạ Nhất Minh nhìn lão với ánh mắt tò mò, thúc giục nói:
- Nó là loại thần khí gì?
- Nó tên là Lôi Chấn Tử, là một viên trong bộ thần khí Phích lịch thiên . Sở Hao Châu cất cao giọng nói.
Sắc mặt Hạ Nhất Minh hơi biến sắc, trong lòng hắn nhanh chóng nghĩ tới những lời miêu tả về thần khí này.
Khi còn ở trong Liêu Tiêu Bảo Điện hắn đã từng xem qua những ghi chép về thần binh nổi tiếng mấy ngàn năm trước.
Chỉ có thần binh trong thàn đạo mới xứng đáng gọi là thần binh lợi khí. Còn những thần binh lợi khí mà đỉnh cấp cường giả hiện nay sử dụng nếu đem so sánh với thần khsi chính thức quả thật không đáng một xu.
Thần khí Phích Lịch Thiên là một bộ thần khí hiếm thấy, bộ thần khí này do hai mươi bốn khối Lôi chấn tử tạo thành, mỗi một khối Lôi chấn tử đều là thiên địa chí bảo. Đơn độc sử dụng từng khối đã không phải chuyện đùa, nếu tổ hợp lôi chấn tử lại thành nguyên bộ thần khí phích lịch thiên thì có khả năng hủy thiên diệt địa.
Sở Hao Châu lắc lắc đầu, thất vọng nói:
- Hạ huynh đệ. Ngươi vì lão ca tìm được một tên đệ tử tốt, cho nên lão ca muốn đem vật ấy tặng cho ngươi. Nhưng thật đáng tiếc a...
Hạ Nhất Minh vội vàng khoát tay, nói:
- Sở lão ca, huynh quá khách khí rồi. Dù thế nào tiểu đệ cũng không nhận nổi trọng bảo như thế.
Sở Hao Châu cười cười nói:
- Hạ lão đệ. Uy lực của lôi chấn tử tuy cường đại, nhưng ở trong tay người bình thường rất khó có thể phát huy được. Bất quá, nếu vật này rơi vào tay ngươi mới có thể phát huy khả năng lớn nhất của nó.
Hạ Nhất Minh giật mình nói:
- Lão ca vì sao lại nói thế?
Sở hao Châu tiếc nuối nói:
- Kỳ thật uy lực Lôi chấn tử chỉ có thể sử dụng một lần, sau mỗi lần sử dụng cần phải dùng lực lượng cường đại để bổ sung thêm. Trước khi lôi chấn tử bổ sung được lực lượng thì nó chẳng khác nào phế vật, có muốn sử dụng cũng không thể.
Hạ Nhất Minh do dự một chút nói:
- Lôi chấn tử cần cái gì mới có thể bổ sung lực lượng?
Hắn chỉ nghe qua một cái đã biết được điểm mấu chốt vấn đề của viên lôi chấn tử này.
Trên mặt Sở Hao Châu hiện ra một tia cười mỉm nói:
- Lôi điện.
Ánh mắt Hạ Nhất Minh giương lên nói:
- Bạch mã?
Sở Hao châu gật đầu nói:
- Không sai. Chúng ta trước kai mỗi lần sau khi sử dụng lôi chấn tử, đều đem nó đặt ở nơi có nhiều lôi điện nhất. Mỗi một lần bầu trời xuất hiện lôi điện đều bị lôi chấn tử hấp thu, lâu rồi nó sẽ tràn ngập lực lượng. Nhưng nếu dụng cáhc này thì tốc độ khôi phục quá chậm, không có thời gian một hai năm tuyệt đối không thể sử dụng lại lôi chấn tử.
Hạ Nhất Minh hiểu ra vấn đề, nói:
- Bạch mã có được lôi điện chi lực, nếu lôi chấn tử ở trong tay tiểu đệ có thể để cho bạch mã bổ sung lực lượng cho nó?
Sở Hao Châu thở dài nói:
- Lão đệ nói không sai. Cho nên mới nói nếu kiện thần khí này rơi vào trong tay ngươi thì mới phát huy được uy lực lớn nhất. Nhưng đáng tiếc chính là không biết tên trời đánh Lâm Nghi Vũ đã cất nó đi đâu.
Hạ Nhất Minh cũng tiếc nuối lắc đầu, ánh mắt nhìn qua khắp nơi một lượt, đột nhiên hỏi thăm:
- Sở lão ca. Huynh định xử lý những thứ này thế nào?