Trời mênh mông biển bát ngát, một bóng trắng vẫn không ngừng chạy nước rút trên mặt nước.
Cũng không biết đã bao lâu bóng trắng này mới ngừng lại, ánh mắt Hạ Nhất Minh nhìn về xa xa như muốn nhìn thấu đất trời.
- Lôi điện. Chúng ta ở trên biển cũng ba tháng rồi.
Hạ Nhất Minh bất đắc dĩ lắc đầu, nói tiếp:
- Hoang đảo kia rốt cuộc là ở nơi nào?
Lôi điện ngẩng đầu hí dài một tiếng, bất quá âm thanh dường như có chút xấu hổ.
Hạ Nhất Minh cười khổ một tiếng, vỗ vỗ vào đầu nó.
Từ khi rời khỏi biển lửa kia, bọn họ lập tức theo đường cũ trở lại. Nhưng sau mấy ngày trên biển, đi qua vô số hoang đảo nhưng chưa từng tìm được đảo nhỏ kia.
Cứ như vậy ròng rã ba tháng trời, thậm chí ngay cả đất liền cũng trở lại nhưng không thể tìm được hòn đảo nhỏ kia.
Lôi điện dường như cũng biết nó mang họa tới, bởi vậy mấy ngày nay chí khí giảm sút đáng kể.
Nhẹ nhàng vỗ lên đầu nó vài cái, Hạ Nhất Minh từ trên người lấy ra một chiếc bình ngọc, nhìn số lượng Ích cốc đanh trong đó, hắn khẽ lắc đầu.
Bảo trư trên lưng Lôi điện đột nhiên nghiêng người. Nó học bộ dáng của Hạ Nhất Minh ngẩng đầu nhìn về phía xa, đột nhiên nhảy dựng lên chỉ về một hướng miệng lầm bầm vài tiếng.
Hạ Nhất Minh lấy làm kỳ lạ, nhìn theo hướng nó chỉ nhưng không thấy điều gì khác thường.
Bất quá, ý nghĩ vừa lướt qua đầu, có thể khiến bảo trư kích động như vậy chẳng lẽ là bảo khố gì sao.
Dường như cảm nhận được tâm ý của Hạ Nhất Minh, Lôi điện tung bốn vó như bay chạy về hướng đó.
Tốc độ cực nhanh của nó chỉ thoáng chốc bả bọn đã thấy trước mặt ba điểm đen mờ mịt.
Lúc này Lôi điện hí vàng một tiếng, tốc độ càng nhanh hơn.
Hai mắt Hạ Nhất Minh cũng sáng lên, vẻ mặt vô cùng vui mừng.
Thì ra hoang đảo bọn họ mất dấu không ngờ bảo trư lại tìm ra được. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.vn
Nhanh như chớp chạy đi, tiếng hí của Lôi điện càng lúc càng kích động. Hiển nhiên trong khoảng thời gian này, áp lực tâm lý của nó khá là nặng nề.
Nhẹ nhàng nhảy xuống khỏi lưng ngựa, Hạ Nhất Minh ổn định đặt chân lên mặt đất, trong lòng cảm khái vài phần.
Ba tháng qua hắn chưa từng rời khỏi lưng ngựa, chạy vội trên biển, kinh nghiệm như thế trước đây hắn chưa từng tưởng tượng qua.
Đi trên bãi biển, Hạ Nhất Minh nhìn thấy mấy dụng cụ nấu nướng đã rỉ sét. Hắn nhẹ nhàng vuốt nhẹ kiểm tra, trong lòng hoàng nghi không biết Bách Linh Bát làm gì. Chẳng lẽ ba tháng nay gã chưa từng sử dụng qua những thứ này?
Mặc dù ba tháng thời gian đã qua trong hoàn cảnh gió mưa không ngừng.
Ánh sáng mặt trời chiếu xuống, những thứ này có han rỉ cũng là điều không đáng ngạc nhiên.
Quay đầu nhìn xung quanh, Hạ Nhất Minh nói:
- Bảo trư, Lôi điện. Các ngươi đi tìm Bách Linh Bát, lát nữa gặp mặt tại đây.
Bảo trừ hừ hừ một tiếng xoay người chạy đi. Hạ Nhất Minh cũng vậy, chẳng qua hắn chạy về hướng khác. Về phần Lôi điện, nó do dự một chút cũng cất vó chạy đi.
Ba hoang đảo này mặc dù không nhỏ, nhưng trừ hòn đảo trọc lốc kia.
Hai hoang đảo còn lại không đủ để cho ba tên này mở tốc lực.
Đặc biệt là Lôi điện. Khi nó chạy đi quả thực chân không chạm đất nữa.
Sau một lát, Hạ Nhất Minh là người đầu tiên trở lại, sau đó là bảo trư cùng Lôi điện lần lượt tới.
- Tìm được Bách Linh Bát không?
Hạ Nhất Minh trầm giọng hỏi.
Lần lượt nhìn váo ánh mắt hai tên kia, Hạ Nhất Minh ôm hi vọng hỏi.
Bảo trư cũng Lôi điện đồng thời lắc đầu, mặc dù một lớn một nhỏ nhưng động tác của chúng đều không hẹn mà giống hệt.
Hạ Nhất Minh nhăn mặt, lầm bầm nói:
- Không hiểu tên này chạy đi đâu nữa.
Vẻ mặt hắn khẽ biến, thân hình lóe lên đã chạy đi.
Phía sau hắn hai đầu linh thú một lớn một nhỏ liếc mắt nhìn nhau, lập tức đuổi theo.
Chỉ giây lát Hạ Nhất Minh đã tới được sơn động nơi bầy Hắc Ngột Thứu cư ngụ trước đây. Ở nơi này hắn dừng một chút, hai tai run lên, sau đó vẻ mặt lập tức trở lên khó coi.
Bởi hắn không nghe thấy bất cứ âm thành nào bên trong. Có thể nói Sở Hao Châu cũng đã rời khỏi nơi này.
Đi vào sơn động, ánh mắt Hạ Nhất Minh xoay chuyển, đột nhiên sáng lên. Trong bụi có, trên một tảng đá lớn có vài dòng chữ.
Hắn tiến tới, cẩn thận nhìn hồi lâu, chân mày nhíu chặt, trong lòng không khỏi lo lắng.
Những chữ này hiển nhiên do Sở Hao Châu lưu lại. Tốc độ luyện hóa Long tiên của lão không ngờ vượt xa dự tính, chỉ cần một tháng đã thành công.
Mặc dù bản thân lão là một vị Tôn giả cường đại tốc độ luyện hóa Long tiên vượt xa cao thủ đỉnh thế cấp bậc.
Nhưng không ngờ tốc độ lại nhanh như thế. Điều này khiến lão hết sức vui mừng, bởi vì kiện cao giai thần binh lợi khí này không ngờ lại có tác dụng hỗ trợ lão.
Long tiên này xem ra đã tìm được chủ nhân đích thực rồi.
Sau khi luyện hóa Long tiên, Sở Hao Châu tìm kiếm quanh đảo nhưng không phát hiện ai bởi vậy sau khi ở nơi này thêm ba ngày lão đã tiếc nuối rời đi. Bất quá lão viết lại, muốn đi tìm một kiện đồ vật có thể khảm nội đan Hắc Ngột Thứu Vương vào Long tiên, sau đó mới đi báo thù.
Sở Hao Châu hứa hẹn, nếu sau khi báo thù còn sống trở về nhất định sẽ tới Tây Bắc tìm Hạ Nhất Minh đối ẩm.
Nhìn những dòng chữ này, tâm tình Hạ Nhất Minh cũng không tốt hơn là mấy.
Mặc dù đối với Sở Hao Châu, hắn có niềm tin tưởng cường đại. Đặc biệt sau khi có được Long tiên cùng nội đan Thánh thú, thực lực Sở Hao Châu khẳng định tăng lên rất nhiều.
Nhưng cừu nhân của lão lại là hai vị Tôn giả, trong đó một người sử dụng thần binh lợi khí lợi hại nhất của môn phái, hai người này khẳng định sẽ rất khó đối phó.
Thở dài một hơi, Hạ Nhất Minh kỳ thực cũng biết Sở Hao Châu rời đi dĩ nhiên là vì tìm đồ vật kia, nhưng cũng là để hắn không thể can dự vào việc của lão.
Do dự hồi lâu, bàn tay Hạ Nhất Minh vuốt trên mặt đá vài cái, theo chân khí của hắn truyền vào, âm thanh " Sàn sạt" vang lên, chỉ chốc lát những chữ kia đã hoàn toàn biến mất.
Ánh mắt Hạ Nhất Minh nhìn xung quanh lần cuối, sau đó rời đi.
Có trời mới biết Sở Hao Châu tới từ môn phái nào. Trên thế giới rộng lớn này, những môn phái Hạ Nhất Minh chưa biết còn vô số. Hắn căn bản không thể tìm được Sở Hao Châu trong biển người này.
Biện pháp duy nhất chính là lẳng lặng ở Hạ gia trang chờ đợi. Nếu hai năm sau Sở Hao Châu có thể trở lại, hiển nhiên là tình huống tốt nhất. Nếu quá hai năm e rằng kết quả của vị Tôn giả này không tốt là mấy.
Sau khi ra khỏi sơn động, tâm tình Hạ Nhất Minh vẫn rất nặng nề. Hắn thở dài một tiếng, trong đầu không biết nghĩ gì.
Bảo trư cùng Lôi điện dường như cảm nhận được tâm trạng mất mát của Hạ Nhất Minh, đều tiến lên dụi đầu vào người hắn.
Nếu như ba tháng trước chưa từng chứng kiến uy lực của Cửu Long Lô, Lôi điện tuyệt đối không làm ra chuyện này. Bất quá sau ba tháng ở chung, không chỉ khiến nó cảm phục Hạ Nhất Minh chân thành, mà ngay cả giao tiếp giữa bọn họ càng đạt thêm tầng cao mới. Bởi thế Lôi điện hành động như lúc này là hoàn toàn tự nhiên.
Hạ Nhất Minh cảm nhận được sự an ủi trên người chúng, rốt cuộc lấy Truy tung khí trên ngực ra.
Kỳ thực nếu không phải bất đắc dĩ, Hạ Nhất Minh cũng không muốn sử dụng vật này.
Nhưng lúc này bọn họ trở về đảo nhỏ lại không phát hiện ra tung tích của Bách Linh Bát, bởi vậy Hạ Nhất Minh không khỏi có chút lo lắng.
- Bách huynh. Ngươi đang ở đâu?
Chạm vào Truy tung khí, Hạ Nhất Minh hỏi.
- Đây.
Âm thanh ngắn gọn vang lên từ Truy tung khí.
Hạ Nhất Minh thở phào một hơi, nói:
- Là nơi nào?
- Trên đảo nhỏ.
Chân mày nhíu lại, Hạ Nhất Minh tức giận nói:
- Ngươi trốn ở đâu, sao chúng ta tìm không thấy.
Với tốc độ của ba người, quả thực chỉ nháy mắt đã có thể tìm kiếm toàn bộ ba hòn đảo này, nhưng trước sau vẫn không phát hiện được gì.
- Ta trên đỉnh đầu các ngươi.
Hạ Nhất Minh ngẩn ra, ngửa cổ nhìn lên.
Hắn ngẩn ra, đang định tiếp tục hỏi đột nhiên ngưng lại.
Bởi vì trong tầm mắt cảu hắn đột nhiên xuất hiện một điểm đen. Điểm đen này không ngừng lớn lên. Hạ Nhất Minh trong lòng xuất hiện cảm giác quen thuộc dị thường. Miệng mở lớn, hắn kinh ngạc nhìn điểm đen càng lúc càng lớn, cuối cùng đáp xuống trước mặt hắn.
- Ngươi có thể bay sao?
Hạ Nhất Minh khó có thể tin được, cất giọng hỏi.
Bách Linh Bát vẻ mặt không chút thay đổi gật đầu. Bảo trư cùng Lôi điện phía sau gã ánh mắt cũng hiện ra vẻ bất đồng.
Bảo trư dĩ nhiên vui mừng nhưng Lôi điện ngược lại có chút lo lắng.
Hạ Nhất Minh ngẩng đầu nhìn trời, giờ phút này trời quang mây tạnh.
Hít một hơi sâu, Hạ Nhất Minh hỏi:
- Bách huynh. Ngươi một mực bay trên không sao?
- Đúng. Ta theo các ngươi đi, khi thấy cách ngươi đấu cùng quái vật dưới biển từ đó các ngươi đi đâu ta theo đó.
Nói tới đây, gã không nhịn được nói một câu:
- Kỳ thực cảnh biển không có gì lạ. Các ngươi chơi đùa lâu quá.
Hạ Nhất Minh khóe miệng khẽ giật giật, hắn quay đầu nhìn Lôi điện.
Lúc này Độc giác mã đang cúi đầu ủ rũ.
Bọn họ trăm khó ngàn khổ chạy trên mặt biển ba tháng, không ngờ trên đầu còn có một người bay lượn đi theo. Mà càng buồn cười hơn gã còn tưởng bọn họ đang đi du ngoạn nữa.