Thịch… thịch… thịch
Sau khi nghe Hác Huyết chính mồm nói ra những lời này, Hạ Nhất Minh có thể nghe được rất rõ tiếng tim mình đập dựng lên.
Vụ hóa thần binh.
Những người đã tu luyện tới chân vạc, nếu muốn thăng tiến trở thành một vị Tôn Giả tam hoa tụ đỉnh thì nhất định phải hoàn toàn dung nhập chân khí với thần binh, hấp thu nó vào trong thân thể.
Mà muốn làm được điểm này, vụ hóa thần binh chính là lựa chọn duy nhất.
Có thể nói, chỉ sau khi thành công vụ hóa thần binh mới có thể hút vào trong cơ thể, từ đó về sau thăng tiến thành Tôn Giả hùng mạnh.
Đồng thời, nếu có thể vụ hóa thần binh, vậy chẳng khác nào đã đặt một chân vào cảnh giới Tôn Giả. Chỉ cần hấp thu thần binh vào cơ thể và bế môn nghiền ngẫm thêm một thời gian, lợi dụng thần binh câu thông với sức mạnh thiên địa là có thể nắm giữ đủ loại năng lực đặc thù của Tôn Giả.
Theo cách nói của Hác Huyết, chỉ cần có thể thu thập đủ ba viên Ngưng Huyết Châu, như vậy chương ngại to lớn từ cảnh giới chân vạc tiến lên Tôn Giả có thể hoàn toàn biến mất, chỉ cần thời gian tu luyện nhất định là có thể thuận lợi đột phá cực hạn.
Trong nháy mắt này, Hạ Nhất Minh đã có thể khẳng định, nếu việc này truyền ra ngoài, như vậy tất cả cao thủ trong thiên hạ đều sẽ lâm vào điên cuồng.
Hắn hít một hơi thật sâu, chậm rãi bình ổn trái tim đang đập dựng lên.
Ba người Hác Huyết cũng lặng lẽ chờ. Bọn họ cũng không hề biểu hiện xao động vội vàng. Dù sao, bọn họ cũng từng trải qua tình cảnh thế này, biết trong lòng Hạ Nhất Minh đang dậy sóng mãnh liệt thế nào. Nếu biểu hiện của Hạ Nhất Minh là thờ ơ, ngược lại mới làm bọn họ sinh lòng nghi ngờ.
Thật lâu sau, Hạ Nhất Minh rốt cục mở miệng nói:
- Thì ra là thế, chẳng trách sau khi các ngươi tiến vào Quỷ Khốc Lĩnh liền đi cùng một chỗ, hơn nữa còn không hề tu luyện.
Biểu tình của Hác Huyết hơi cứng lại, nói:
- Các hạ, ngươi cũng là một vị cao thủ chân vạc, sau khi nghe thấy việc này, cảm tưởng của ngươi là gì?
Y dừng lại một chút, nói tiếp:
- Xin cứ nói thật cho ta biết. Nếu có cơ hội như vậy xảy ra trước mặt ngơi, như vậy ngươi sẽ lựa chọn thế nào, sẽ lựa chọn tiếp tục tu luyện, tranh thủ trăm năm không hề có cơ hội tiến lên thành Tôn Giả, hay là sử dụng thủ đoạn phi thường để cam đoan có thể thăng tiến thành công?
Hạ Nhất Minh nhanh chóng tính toán trong lòng. Tuy nhiên sau một lát, hắn không ngờ bi ai phát hiện, cho dù là chính hắn cũng có chút không cầm lòng nổi.
Có thể trăm phần trăm vụ hóa thần binh, hấp dẫn này thật sự là quá lớn.
Sự hấp dẫn này giống như kẻ đã đói bụng ba ngày ba đêm, sắp sửa đói chết người thì đột nhiên nhìn thấy một bàn đầy cao lương mỹ vị. Cho dù biết rõ bên trong các món ngon này chính là thuốc độc khủng khiếp, hắn cũng sẽ lựa chọn làm một con quỷ được ăn no.
Đối với một cao thủ võ đạo, đây tuyệt đối là một sự hấp dẫn không thể chống đỡ. Cho dù là Hạ Nhất Minh cũng không thể.
- Các hạ, ngươi đã đã biết cách sử dụng Ngưng Huyết Châu. Hơn nữa ta có thể bẩm báo chi tiết, trừ ta ra, không có người tu luyện nào dưới Tôn Giả nắm được kỳ công mật nghệ Ngưng huyết thuật này.
Giọng điệu của Hác Huyết tràn đầy sức hấp dẫn.
- Tiến vào Quỷ Khốc Lĩnh, nhiều nhất chỉ thời gian một tháng. Nếu các hạ gia nhập chúng ta, có lẽ trong không tới mười ngày này, chúng ta có thể thu thập đủ Ngưng Huyết Châu. Mà nếu các hạ hành động một mình, khẳng định sẽ không thu hoạch được gì.
Hạ Nhất Minh đảo mắt, trầm giọng hỏi:
- Các ngươi đã thu hoạch được mấy khối Ngưng Huyết Châu?
Hác Huyết chần chừ một chút, hắn biết giờ phút này đã là thời khắc mấu chốt, nếu có tâm giấu diếm, chỉ sợ sẽ sinh ra ảnh hưởng bất lợi đối với việc hợp tác.
Bởi vì mỗi người ba viên, bốn người nhất định phải thu hoạch mười hai viên mới đủ số lượng khiến tất cả mọi người vừa lòng. Mà mỗi lần đánh lén một người thì nguy hiểm bại lộ cũng tăng thêm, cho nên tuyệt đối phải giấu diếm số lượng thực tế, nếu không đến lúc đó sẽ rất khó xong việc.
Hắn ngẩng đầu lên, thành khẩn nói:
- Chúng ta ba người tiến vào Quỷ Khốc Lĩnh hai mươi ngày, hiện giờ tổng cộng đã đánh lén chín người. Trừ người ở bên cạnh các hạ còn lần thứ hai vô ý thất thủ, cho nên chúng ta đã thu hoạch sáu viên Ngưng Huyết Châu.
Hạ Nhất Minh nhẹ nhàng lên tiếng, dường như là lầu bầu nói:
- Sáu viên, thêm viên này nữa là bảy, nếu muốn mỗi người ba viên, vậy cần năm viên nữa.
Giọng nói của Hác Huyết trầm thấp, mang theo chút thô bạo:
- Nếu có thêm chướng nhãn pháp và ẩn nấp thuật của Hoàng Tuyền Môn tương trợ, như vậy trong vòng năm ngày, hẳn là có thể thu hoạch năm viên Ngưng Huyết Châu.
Sát khí trong mắt Hạ Nhất Minh bốc lên, năm viên Ngưng Huyết Châu rõ ràng đại biểu cho năm sinh mạng, hơn nữa còn là sinh mạng của năm cao thủ cảnh giới tam hoa.
Nhưng trong mắt ba người này, những sinh mạng đó không ngờ không hề có chút giá trị, chẳng qua chỉ là nguyên liệu cung cấp Ngưng Huyết Châu cho bọn họ mà thôi.
Loại tâm tính này đã cực kỳ gần với ma quỷ rồi.
Giờ khắc này, Hạ Nhất Minh nghĩ tới đại chiến giữa hai phương đông tây, nghĩ tới Quỷ Khốc Lĩnh này.
Sâu trong đáy lòng hắn dường như bị một vật gì đó đâm mạnh vào khiến trái tim hắn mơ hồ đau đớn.
Võ đạo càng chạy càng xa, lại càng trở nên ác nghiệt vô tình. Có lẽ có một ngày, hắn cũng sẽ trở nên giống như những lão già trăm tuổi, hết thảy xuất phát từ lợi ích, ném sạch những đạo lý đối nhân xử thế vào sọt rác.
Nhưng tuyệt đối không phải hiện tại.
Tay hắn nắm xoa kiếm thật chặt, chân khí trong người quay cuồng, nhưng giọng điệu và tâm tình hoàn toàn tương phản.
Giọng điệu hắn mang theo vẻ vui mừng nói:
- Tốt, lão phu nhận lời mời của ngươi mời.
Ba người Hác Huyết đều vui mừng quá đỗi, bọn họ đàm luận lâu như vậy, thậm chí còn tiết lộ tận gốc rễ vấn đề, chính là để người này hiểu được.
Chỉ cần người này đồng ý liên thủ, như vậy hết thảy liền dễ nói.
Bất kể bọn họ là thật sự liên thủ hay chờ đợi cơ hội giết chết người này, tóm lại, nguy cơ trước mặt xem như được giải trừ.
Nhưng sắc mặt Chư Quan Hảo đột nhiên ngưng lại, kinh hô:
- Không đúng.
Tinh thần mọi người cùng căng lên, trái tim Hạ Nhất Minh vừa ngưng lại chợt nhảy dựng lên.
Lúc này trong lòng hắn cực kỳ ưu tư, để che dấu sát khí của mình, thậm chí hắn còn khép hờ đôi mắt. Nếu như vậy còn bị đối phương phát hiện, như vậy Hạ Nhất Minh dù có tâm tư tự sát cũng khó.
Phương Thịnh nhanh chóng hỏi:
- Chư huynh, ngươi phát hiện cái gì?
Hạ Nhất Minh và Hác Huyết đều gần như dựng đứng lỗ tai lên. Bọn họ đều chờ đợi, một khi Chư Quan Hảo nói ra điều gì không có lợi cho mình, bọn họ liền lập tức động thủ, cho dù là xác xuất thành công cũng không cao, cũng phải cố hết sức thử một lần.
Chỉ có điều, Chư Quan Hảo dường như hoàn toàn không chú ý tới không khí giương cung bạt kiếm của mọi người lúc này, thanh âm dồn dập của y tràn ngập cảm giác sợ hãi.
- Các ngươi có phát hiện thấy màn sương đen này đang nồng đậm lên rất nhiều hay không?
Mọi người đồng thời ngẩn ra, tiếp đó, sắc mặt mọi người đều thay đổi.
Trong đầu Hạ Nhất Minh lập tức hiện lên một ý niệm. Trước khi tiến vào Quỷ Khốc Lĩnh, Kim Chiến Dịch từng phân phó, trong Quỷ Khốc Lĩnh có một vùng cấm, chính là nơi ngọn núi cao nhất. Ở đó có một đặc điểm cực kỳ rõ ràng, chính là sương mù dày đặc hơn rất nhiều so với bên dưới. Ngay cả thực lực như bọn họ cũng chỉ có thể nhìn thấy rõ ràng trong vòng ba bước.
Khi chia tay, Kim Chiến Dịch đã dặn đi dặn lại, nếu thực sự đi vào khu vực như vậy thì bất kể thế nào cũng phải lập tức rời khỏi.
Tuy rằng không biết trong sương mù dày đặc đó có gì nguy hiểm nhưng nếu có thể khiến Kim Chiến Dịch khẩn trương như thế, khẳng định sẽ không phải là chuyện gì tốt đẹp.
Tuy nhiên, giờ phút này trong lòng Hạ Nhất Minh cũng không quá kinh hoảng, bởi vì trong mọi người ở đây, chỉ mình hắn biết rằng, sở dĩ sương mù đột nhiên dày đặc như vậy không phải là bọn họ đã tới khu vực cấm đó mà là do hắn không ngừng vận chuyển vân vụ lực.
Dưới ảnh hưởng của loại vân vụ lực thần kỳ này, màn sương đen xung quanh không ngừng bị hấp dẫn lại đây. Đây giống như trung tâm của một cơn lốc xoáy, không ngừng hút màn sương đen cuồn cuộn tụ lại từ bốn phía.
Ngay từ đầu mới chỉ có một ít dấu hiệu nhưng cũng không quá rõ ràng nên mọi người cũng không hề để ý.
Nhưng khi nói chuyện, vì cố hết sức che dấu hành tung của mình, không muốn người ta nhìn thấy sơ hở, cho nên Hạ Nhất Minh vẫn vận hành vân vụ lực như trước.
Cứ như vậy, màn sương đen càng ngày càng đậm, cho đến tận lúc này, thậm chí đạt tới mật độ giống như đỉnh núi. Với thị lực của cao thủ chân vạc như bọn họ cũng chỉ có thể nhìn xa ba thước.
Trong lúc nhất thời, nơi này trở nên yên lặng giống như tử địa. Trừ tiếng gió núi rít gào thì không còn thanh âm nào khác.
Đang lúc Hạ Nhất Minh suy xét có nên mượn cơ hội này để ra tay hay không thì hai tai của hắn hơi động. Nguồn: http://truyenfull.vn
Tiếp đó, tất cả mọi người đều nghe được thanh âm sàn sạt rất nhỏ vang lên.
Tuy rằng thanh âm này cực nhẹ nhưng ở đây đều là những cao thủ ít nhất đã đạt tới chân vạc, dưới tình huống họ cố ý lắng nghe, thanh âm sàn sạt rất nhỏ này trở nên rõ ràng như sét đánh bên tai.
Trong lòng tò mò, Hạ Nhất Minh thầm đoán lai lịch của thanh âm này.
Mà ba người Hác Huyết đều sắc mặt đại biến, Phương Thịnh kinh hô:
- Thiên niên hạo kiếp (thảm họa ngàn năm)... .....
Hác Huyết lớn tiếng quát:
- Mọi người tản ra, đi ra ngoài.
Thanh âm của y còn chưa dứt, ba người đã xoay người, lao ra ngoài núi như một tia chớp.
Lúc này đây, bọn họ cũng không tụ lại một chỗ mà chạy theo các hướng khác nhau, ngay lập tức đã hoàn toàn tách khỏi nhau.
Hạ Nhất Minh trợn mắt cứng lưỡi nhìn biểu hiện của bọn họ, thật sự là không rõ những người này rốt cục là làm cái quỷ gì.
Xem bộ dáng của họ, dường như có gì đó cực kỳ đáng sợ, hơn nữa nỗi kinh sợ này hoàn toàn phát ra từ sâu trong nội tâm, làm cho bọn họ thậm chí vứt bỏ cả kế hoạch thu thập Ngưng Huyết Châu.
Đối với một cao thủ võ đạo đã đạt tới cảnh giới chân vạc, có thể khiến bọn họ cam tâm tình nguyện bỏ qua cơ hội thăng tiến thành Tôn Giả, khẳng định là một chuyện không hề nhỏ.
Nếu Hạ Nhất Minh không thể khẳng định, màn sương đen này không phải là sương đen trên đỉnh núi mà là do vân vụ lực của hắn hội tụ lại, như vậy hắn cũng sẽ ngay lập tức rút chạy thật xa như ba người Hác Huyết.
Thanh âm sàn sạt dần dần tăng lên. Hạ Nhất Minh cũng hơi sởn tóc gáy. Thân hình hắn vừa động đã đi tới nguồn phát ra âm thanh.
Khi hắn thấy rõ ràng hết thảy, trên mặt hắn lập tức xạm đi.