Vũ Thần

Chương 440: Ám sát




Thời tiết rất lạnh, dường như muốn đông cứng mọi thứ.
Trong màn sương đen dày đặc tường như vô biên vô hạn. thời gian dừng lại càng lâu thì hàn khí trên người dường như càng nồng đậm thêm vài phần.
Đây là một loại cảm giác áp bách của âm sát khí. chi cần là nhân loại. căn bản không thể sinh tồn lâu trong hoàn cảnh thế này.
Mà lúc này Hạ Nhất Minh đang đứng trong một nơi sương mù dày đặc.
Hẳn hít một hơi thật dài, để cho hàn khí lạnh như bQng kia tiến vào khắp các ngóc ngách trong thân thể. sau đó bị đan điển chậm rãi hấp thu.
Hắn chậm rãi giơ tay lên. cân thận nhìn thử binh khí quỷ dị đặc thù trong tay Minh.
Xoa kiếm. thứ binh khí đặc biệt của Hoàng Tuyền Môn mà chỉ khi đạt tới cấp bậc Nhất Đường Thiên mới có thể được phép sử dụng.
Đây là tượng trưng cho quyền uy của Hoàng Tuyền Môn, từ sau khi Hoàng Tuyền lão tổ danh dương thiên hạ. một tay kiến lập nên Hoàng Tuyền Môn. không còn bất cứ thế lực nào khác dám sử dụng cùng loại binh khí này.
Loại binh khí có dấu hiệu đặc thù này đã trở thành thần binh lợi khí mà toàn bộ cảnh nội phương đông không còn gi can đảm phỏng chế.
Nhưng đối với kẻ đến từ tây bắc như Hạ Nhất Minh, hắn căn bản là không biết Hoàng Tuyền Môn có địa vị gì ờ cảnh nội Đại Thân. Cho nên khi muốn che dấu thân phận, hắn liền không chút do dự đưa ra lựa chọn tốt nhất này.
Đột nhiên, truy tung khí trước ngực hơi giật giật, cũng chi có Hạ Nhất Minh vẫn luốn tiếp xúc da thịt với nó mới có thê nhận ra rung động cực nhỏ này.
Cơ bắp trước ngực hắn chuyển động một cách thần kỳ, đẩy dời vị trí truy tung khí tới bên tgi hắn. Hắn lẳng lặng lắng nghe những thanh âm rất nhỏ vang lên từ trong đó.
Thân thể hắn rốt cục động, giống như một con báo săn trong rừng, nhanh chóng biến mất trong đêm tối.
Trên người hắn phủ một tầng đen nồng đậm. dường như ma quỷ trong đêm đen. đi tới một cách vô thanh vô tức.
Tinh thần của Hạ Nhất Minh đã đề tụ tới cực điềm, hẳn mơ hồ cảm thấy dường như Minh và màn sương đen đà hòa hợp thành một thể.
Ngay khi hắn sinh ra ý này, thân thể hắn liền tự nhiên hoàn toàn dung nhập vào trong màn sương đen.
Những cao thủ đi tới Quý Khốc Lĩnh mặc dù đều mượn thiên địa linh khí trong màn sương đen để tấn công cánh giới Chân Vạc hoặc Tôn Giả. Vì vậy bọn họ đều giữ khoảng cách đối với màn sương đen này.
Nếu được phép lựa chọn. bọn họ thà rằng bắt chước Kỳ Liên song ma, tìm kiếm đối thủ đánh nhau một trận chứ không muốn tiến vào địa phương nguy hhiểm này.
Nhưng Hạ Nhất Minh lại khác. khi đan điền của hắn bắt đầu tiếp nhận màn sương đen nơi này, năng lượng ở đây đã bị đan điền của hắn đồng hóa.
Cũng giống với bình ngọc băng hệ ngày xưa, cũng giống như năng lực gây tê liệt của Thạch Vương ngày xưa. cũng giống như thất chân thuật và ngưng huyết thuật của Hác Huyết, một khi loại lực lượng thần kỳ này tiến vào tronn cơ thể Hạ Nhất Minh liền bị đan điền của hắn hòa tan đê sử dụng cho bản thân.
Cho nên giờ phút này, hắn mới có thể tự dung nhập bán thân vào trong màn sương đen
Giờ khắc này hắn không ngờ đột ngột sinh ra một cảm giác, hắn chính là màn sương đen và màn sương đen chỉnh là hắn.
Đột nhiên một tiếng huýt gió sắc bén chói tai truyền đến khiến Hạ Nhất Minh đang tiến vào một trạng thái tinh tế chợt tỉnh lại.
Hắn lắc lắc đầu, thở dài một hơi tiếc nuối. muốn tiến vào trạng thái ngộ đạo như rồi không phải là chuyện dễ dàng, cho dù là hắn cũng không thể tùy ý tiến vào.
Tuy nhiên cũng may hắn còn nhớ rõ mục tiêu của Minh lúc này. sau khi nghe thấy thanh âm hung ác đó, Hạ Nhất Minh lập tức biết, hắn đã đến dần mục tiêu.
Động tác tay chân lập tức chậm lại rất nhiều, màn sương đen xung quanh thậm chí còn chậm rãi hội tụ lại quang hắn, nhìn qua nhưmột hắc động bên người.
Dần dần lấy hắn làm trung tâm, màn sương đen trỏ nên nồng đậm hơn và dần dần khuếch tán.
Lúc đầu tốc độ này khá chậm nhưng sau khi hình thành một quy mô nhất định, bắt đầu trờ nên rõ ràng và mau lẹ hơn.
Từ phía trước truyền đến tiếng gầm gừ liều mạng của người điên. Giữa những tiếng tru đó. mơ hồ vang lên thanh âm của đám người Hác Huyết.
- Hác huynh, sương mù nơi này dường như càng lúc càng dày đặc.
Thanh âm hối hả của Phương Thịnh vang lên, mang theo cảm giác nôn nóng và xao động.
Đã vào đây khoảng 20 ngày, cho dù là y cũng cảm thấy áp lực không lúc nào hít thở thoải mái.
Chư Quan Hảo hừ lạnh một tiếng nói:
Đã được nửa canh giờ, hắn là đã ngưng tụ ra Ngưng Huyết Châu.
Giọng nói âm lạnh của Hác Huyết vang lên. có lẽ bởi tu luyện công pháp đặc thù nên trong ba người bọn họ. cũnạ chi có một Minh y hoàn toàn bình tĩnh.
- Không thể, các ngươi còn nhớ rõ lần trước vì sao chúng ta thất bại không, bởi vì thời gian chiến đấu quá ngắn khiến đại bộ phận tiềm lực của hắn chưa được thúc giục ra hết. cho nên không thể sinh ra Ngưng Huyết Châu. Lần này nhất định phái ổn trọng, không thể sơ suất một lần nữa.
Phương Chư hai người không hề nói thêm. Trong không gian lại truyền đến những tiếng đánh nhau ầm ầm. Dưới tình huống không thể giết chết người điên kia ngay. nếu muốn chỉ đả thương và vây khốn thì không phải dễ dàng. Tuy nhiên ba người bọn họ cũng không có biện pháp. Nếu không vây khốn người này ở nơi cố định một lúc, như vậy khi có tiếng tru ở nơi khác vang lên thì kẻ điên đó lập tức bỏ qua bọn họ. Đã ăn quà đắng hai lần, bọn họn sẽ không chấp nhận lần thứ ba.
Sau thời gian uống chừng chén trà. Hác Huyêt rốt cục nói: - Phương huynh, có thể động thủ.
Phương Thịnh ừ một tiếng, trong thanh âm có cảm giác vui mùng giải thoát. Tiếp đó thân hình y run lên. lập tức trở nên hư vô mờ mịt. Thân pháp này quả thật quỷ dị khó lường, đừng nói là đối mặt một người điên. cho dù là đối mặt Hạ Nhất Minh, cũng tuyệt đối khiến hắn choáng váng đầu
Chi trong chớp mất, y đã hiện ra trước mặt người nọ. nhẹ nhàng thổi cây sáo trong miệng.
Một đạo chân khí sắc bén linh hoạt hình mũi châm bắn ra từ đầu kia của cây sáo, lập tức xuyên qua mi tâm khiến người kia mềm oặt đổ xuống.
Phương Thịnh vừa thả lỏng tâm tư thì đột ngột một luồng tức khí âm trầm tràn ngập khiến tóc gáy hắn dựng ngược.
Nguy cơ mãnh liệt dâng lên từ đáy lòng khiến hắn không rét mà run.
Tuy không xuất thân từ thế gia đại nội nhưng cả đời trải qua trăm trận, phản ứng của hắn cực nhanh.
Y không chút nghĩ ngợi vung sáo ngọc lên, một tiếng vang kỳ dị như chạm vào vật gì đó. Tuy vậy nguy cơ không hề tan đi mà càng thêm đáng sợ.
Thân thể Phương Thịnh như điện xẹt phóng sang ngang, phát huy cực hạn của thân pháp, đồng thời hô lên:
- Có người.
Lúc này y chỉ lo lắng cho tính man, nào còn quản được người điên kia thế nào.
Trong màn sương đen hiện ra một đạo hắc quang, sau đó một thanh kiếm nhỏ quỉ dị đâm ngay vào nơi Phương Thịnh vừa đứng.
Trong lòng Hạ Nhất Minh cũng khiếp sợ không thua gì Phương Thịnh.
Hắn nhờ sương mù cùng ba người kia chú ý đến người điên mới có thể lẻn vào đây.
Phương Thịnh vừa đánh chết người kia nên tâm tư thả lỏng, Hạ Nhất Minh bèn chọn ngay sát na đó động thủ.
Với thực lực của hắn, đã dung hợp cả băng hệ và huyết châm gây mê, còn xoa kiếm đâm theo sau.
Hai kích liên hoàn khi che dấu hành tung đã là cực hạn của hắn. Đầu tiên là Phương Thịnh đưa cây sáo ngăn cản huyết châm, tiếp đó là dùng thân pháp linh hoạt né tránh.
Đến lúc này, ám sát thất bại nhưng hắn phản ứng không chậm chút nào. lập tức là nằm sấp xuống, cổ tay rung lên, lén hút thi thể kia vào trong lòng bản tay.
Gần như cùng lúc đó. Hai chân Hạ Nhất Minh hơi dùng sức lùi lại sau, bằng một thân pháp cực kỳ mau lẹ.
Hác Huyết và Chư Quan Hảo đều gầm lên giận dừ. Ba người bọn họ không thể tưởng được, sau lưng còn có một siêu cấp cao thủ đang ẩn nấp. Nguồn: http://truyenfull.vn
Hgi đạo chân khí khổng lồ nháy mắt phá không lao tới. đuổi theo phía Hạ Nhất Minh rút lui.

Tiếp đó là Phương Thịnh đã qua cơn kinh hãi.
ba người bọn họ đều hiện lên vẻ dữ tợn. Giờ khắc này tuyệt đối đồng tâm hiệp lực, muốn giết ngay lập tức tên cao thủ không biết tên kia.
Dù sao nhưng gì bọn họ đã làm lúc này tuyệt không thể tiết lộ mảy may. Nếu khôn kết cục chờ đón ba người vô cùng thê thảm.
Thán hình Hạ Nhất Minh đột nhiên ngưng lại. Hắn cứ thế ân nắp vào trong màn sương đen, dường như biến thành một đoàn sương mù dày đặc, không còn chút tung tích.
Hai mắt Hác Huyết ngưng lại, hô lên:
-Chướng nhãn pháp!
Hạ Nhất Minh động tâm. giọng nói đối phương không kinh ngạc mà nguợc lại có tia vui mừng.
Tiếng kêu xuất phất từ nội tâm này tuyệt đối không thể lừa được người, trong đầu Hạ Nhất Minh lập tức hiện lên một ý niệm. Hắn vung xoa kiếm đâm ra ngoài.
Một tiếng vang trong trẻo bật lên.
- Xoa kiếm thích khách? Chư Quan Hào phất tay đẩy kiếm ra. Trong giọng nói của y có cảm giác nhẹ nhõm.
Hác Huyết như trút được gánh nặng, thanh âm rốt cục vang lên:
- Các hạ xin dừng tay, tất cả là người một nhà.