Màn đêm yên tĩnh, không có một tiếng động bao phủ khắp nơi. Ánh trăng chiếu xuống phủ lên trên mặt đất một lớp ánh sáng bàng bạc.
Kim Chiến Dịch đứng ở trong sân, ngẩng đầu nhìn hai đạo lưu tinh vọt ra xa, trên mặt âm trầm. Là một tên đệ tử đích truyền của Linh Tiêu bảo điện, hắn biết hai luồng sáng đó là cái gì. Chỉ có điều, hắn không thể nghĩ ra có chuyện gì mà lại kinh động tới hai vị lão nhân gia.
Phải biết rằng thân phận của hai người đó rất cao, từ lâu chẳng hề quan tâm tới chuyện thế tục, đối với người ngoài lại càng cao ngạo. Cho dù là võ khố xảy ra chuyện thì hai vị lão nhân vẫn coi như không thấy, chẳng hề để ý tới.
Mà nếu không phải tông chủ tự mình phân phó, Hác Đồng cũng chẳng ra tay luyện chế Trú Nhan đan.
Vì vậy, có thể kinh động tới hai người chắc chắn chẳng phải là chuyện đùa, thậm chí có thể còn liên quan tới chuyện hưng suy của môn phái.
So sánh với hai người đó thì hai vị tôn giả quán xuyến mọi việc có rời đi cũng chẳng phải chuyện quan trọng.
Nếu như là chuyện bình thường, Kim Chiến Dịch cũng sẽ đi theo. Nhưng lần này, hắn cũng chẳng dám coi thường.
Chẳng mất bao nhiêu thời gian, hai đạo lưu tinh lại xẹt qua bầu trời trở về Thông Thiên bảo tháp.
Trong cả buổi tối, nhưng người biết được lai lịch của hai đạo lưu tinh đều không thể yên giấc. Cho đến sáng ngày thứ hai, Cao Vĩ Lượng phát ra mệnh lệnh tìm kiếm mảnh đất tan hoang, mọi người mới hiểu được một chút.
Nhưng trong lúc mà mọi người trong Linh Tiêu bảo điện đang xôn xao bàn luận thì Hạ Nhất Minh đã về tới phòng của mình, đem theo cả bảo trư.
Trong phòng có một số bộ quần áo để thay đổi, Hạ Nhất Minh tiện tay chọn lấy một bộ rồi thay thế vị trí của Bách Linh Bát.
Vị bảo tiêu kỳ bí chẳng hề có chút oán hận, hóa thành một bãi chất lỏng, sử dụng phương pháp đặc biệt của bản thân mà đi. Hạ Nhất Minh cũng chẳng lo lắng hắn có bị người ta phát hiện hay không.
Con bảo trư hơi luống cuống, nửa muốn đi theo Bách Linh Bát, nửa lại muốn ở bên cạnh Hạ Nhất Minh.
Dù sao, bên cạnh Hạ Nhất Minh cũng có một kiện thần khí rất mạnh. Lực hấp dẫn của thứ đó với nó chẳng kém gì Bách Linh Bát.
Hạ Nhất Minh chuẩn bị cho con bảo trư một cái ổ đơn sơ ở trong phòng, sau đó thả Cửu Long lô vào đó. Ghé miệng vào lỗ tai con bảo trư, Hạ Nhất Minh nói nhỏ:
- Nhóc con! Ngươi có biết đây là vật gì không?
Con bảo trư gật đầu, trong miệng lầm bầm vài tiếng.
Hạ Nhất Minh nghiêm túc nói:
- Chắc ngươi cũng biết được mức độ quý báu của vật này. Nếu để người khác nhìn thấy chắc chắn họ sẽ cướp mất của ngươi.
Con bảo trư ngẩn người rồi nào tới ôm chặt lấy Hỏa lô. Đôi mắt chớp chớp như đang nói người nào dám đoạt, nó sẽ liều mạng với kẻ đó.
Hạ Nhất Minh hài lòng, gật đầu, nói:
- Ngươi ở đây canh giữ, đừng có đi ra ngoài.
Con bảo trư lại lầm bầm vài tiếng. Từ động tác của nó, người nào cũng có thể hiểu được nó muốn nói gì.
Hạ Nhất Minh cười hắc hắc, lộ ra cái đuôi hồ ly, nói:
- Khi người chơi đùa chán thì đưa nó cho ta.
Ánh mắt của con bảo trư cảnh giác nhìn hắn.
Hạ Nhất Minh ngượng ngùng, nói:
- Tiểu tử kia! Nói tóm lại là ngươi không thể mang thứ này đi tìm Bách huynh. Nếu ngươi muốn đến chỗ Bách huynh thì phải để nó lại. Nguồn: http://truyenfull.vn
Con bảo trư lại lúng túng, khổ sở suy nghĩ về điều đó.
Hạ Nhất Minh lắc lắc đầu, đứng lên không chú ý tới nó nữa. Tuy bây giờ, thần khí này ở trên tay hắn, nhưng chính thức tìm ra nó lại là cái con vật bé nhỏ kia. Hơn nữa, con Hỏa long bên trong Cửu Long lô rất thân thiết với nó. Ánh mắt của con Hỏa long có chút cưng chiều.
Hạ Nhất Minh cảm giác bản thân có thể dẫn được một ít lực lượng của Cửu Long lô có lẽ liên quan tới nó. Như thế, để cho nó và Cửu Long lô ở cùng một chỗ có thể là một ý hay.
Đối với một thứ thần khí thông linh như vậy, Hạ Nhất Minh cũng không dám coi thường.
Có điều, hắn cũng tự tin rằng ngoại trừ Bách Linh Bát, con bảo trư cũng chỉ hứng thú với những thứ khác chẳng quá được ba ngày. Cho dù Cửu Long lô là một thần khí thì Hạ Nhất Minh cũng khẳng định nhiều nhất là năm ngày nó sẽ chán rồi bỏ đi tìm Bách Linh Bát. Đến lúc đó, cái thần khí này lại trở về tay hắn.
Sau khi sắp xếp cho bảo trư xong, rồi sửa sang lại một chút đã tới sáng ngày thứ hai.
Hạ Nhất Minh đẩy cửa ra, hít một luồng không khí trong lành. Cảm giác thật là sảng khoái. Nghĩ tới cái mùi tối hôm đó đúng là khó chịu.
- Hạ huynh! Ngươi tham ngộ thế nào rồi? - Thanh âm của Kim Chiến Dịch từ ngoài vọng vào. Sau đó, cửa viện mở ra, hắn liền bước vào trong.
Hạ Nhất Minh mỉm cười, nói:
- Hiểu được một chút. Chưa thể nói lên được điều gì.
Hạ Nhất Minh quan sát nét mặt của hắn, cười nói:
- Nét mặt của Hạ huynh rất vui vẻ chứng tỏ tìm hiểu được rất nhiều.
Hạ Nhất Minh cũng chẳng phủ nhận. Hắn tủm tỉm gật đầu.
Thật ra tối hôm trước hắn làm gì hiểu được cái gì. Chỉ có việc được một thứ thần khí như Cửu Long lô chấp nhận cùng với việc dẫn đạo được một chút uy lực của nó, bằng thế cũng đủ vui rồi.
Kim Chiến Dịch đột nhiên nghiêm túc, nói:
- Hạ huynh! Vừa rồi Hác sư thúc truyền tin nói hy vọng chúng ta có thể cố gắng luyện công ở Linh Tiêu bảo điện. Hai, ba tháng nữa đi tới trung tâm của bình nguyên lại càng không thể sơ sẩy.
Hạ Nhất Minh cảm thấy trong lòng ấm áp, nói:
- Kim huynh! Thay ta đa tạ Hác tiền bối.
Kim Chiến Dịch cười hắc hắc, nói:
- Ngươi với Hác sư thúc mới gặp lần đầu mà đã thân thiết đến vậy. Cũng may, ngươi không phải đệ tử của Linh Tiêu bảo điện mà là môn hệ của Thiên Trì sơn. Nếu không, chắc chắn Hác sư thúc sẽ nhận ngươi làm môn hạ truyền cho luyện đan đạo.
Hạ Nhất Minh cười khổ, lắc lắc đầu. Trong lòng Kim Chiến Dịch ngoài võ đạo ra chẳng còn thứ gì khác. Nhưng trong thế giới này vẫn có nhiều thứ thú vị. Hơn nữa, Hạ Nhất Minh cũng phát hiện thuật luyện đan cùng với võ đạo có một chút liên quan.
Nếu có thể nắm chắc nó cho dù võ đạo không tăng lên thì cũng có được sự trợ giúp nhất định.
Nhưng những người hiểu được điều này không nhiều. Mà có thể thực hiện được điều đó là quá hiếm, may ra chỉ đếm được trên đầu ngón tay.
Kim Chiến Dịch đưa mắt nhìn dưới nách của Hạ Nhất Minh, nghiêm túc nói:
- Hạ huynh! Ta biết ý định của ngươi là ngưng luyện đủ ngũ hành chi hoa rồi mới tụ đỉnh. Bây giờ, ngươi đã ngưng tụ đủ tam hoa cũng có thế thử nghiệm được rồi.
Hạ Nhất Minh đỏ mặt, lí nhí nói:
- Kim huynh! Ta phải làm thế nào?
Kim Chiến Dịch giật mình, hỏi lại:
- Ngươi nói cái gì?
Hạ Nhất Minh nhếch miệng, thản nhiên nói:
- Ta hỏi là phải làm thế nào mới có thể tạo thế cho việc tụ đỉnh?
Kim Chiến Dịch trợn mắt, nói:
- Hạ huynh! Trưởng lão của quý phải chẳng lẽ chưa tìm truyền thụ hay sao?
Hạ Nhất Minh thầm tức giận. Hắn xuất thân từ Hoành Sơn nhất mạch. Ở đó, tu vi cao nhất cũng chỉ là Vu Kinh Lôi. Nhưng Vu Kinh Lôi mới chỉ ngưng tụ được nhị hoa làm sao biết được tạo thế cho đỉnh như thế nào.
Tuy trong mật thất trên Tổ sư từ đường có ghi chép lại, nhưng Hạ Nhất Minh vẫn tuân theo tổ huấn, trước khi đạt tới Tam hoa chưa hề giở ra xem. Mà lúc này, cho dù muốn mở ra cũng không được vì hắn không thể vượt qua được ngàn dặm mà trở lại Hoành Sơn.
Ho nhẹ một tiếng, Hạ Nhất Minh nói:
- Kim huynh! Tiểu đệ là truyền nhân của Hoành Sơn, nên...
Hai mắt hắn lóe lên, trong lòng xuất hiện vô số cảm xúc.
Kim Chiến Dịch cười khổ, cuống quýt nói:
- Được rồi! Ngươi xem cho kỹ.
Hắn vỗ nhẽ bên hông một cái, một vật gì đó liền vọt ra, hóa thành một thanh long thương dài ba thước. Mặc dù chiều dài của long thương không thể so sánh với đại khảm đao, nhưng sau khi quán nhập chân khí vào trong đó liền phát ra rất nhiều sát khí. Đặc biệt trên đầu thương tỏa ra hàn khí khiến cho Hạ Nhất Minh cũng phải dựng tóc gáy.
- Hạ huynh đệ! Ngươi có cảm giác được long thương của ta có gì khác biệt hay không? - Kim Chiến Dịch nghiêm nghị nói.
Hạ Nhất Minh do dự một chút rồi đưa tay sờ tới long thương. Đột nhiên, nét mặt hắn liền thay đổi.
Ngay khi bàn tay chạm vào long thương, liền có một nguồn năng lượng bắn ra. Nguồn năng lượng đó hắn hết sức quen thuộc, đó chính là chân khí của Kim Chiến Dịch.
Hắn còn tưởng Kim Chiến Dịch muốn bất ngờ đánh cho hắn một kích. Nhưng ngay lập tức, hắn nhận ra Kim Chiến Dịch chẳng hề ra tay mà chỉ đơn thuần là do long thương phản ứng lại.
Bàn tay hắn hơi đề tụ một chút chân khí. Giằng co một chút, cuối cùng chân khí trong long thương cũng bị Hạ Nhất Minh áp chế.
Trong mắt Hạ Nhất Minh có một chút kinh ngạc, nói:
- Chân khí của ngươi.
Kim Chiến Dịch gật đầu, nói:
- Đỉnh túc( tạo thế cho việc tụ đỉnh) cùng với tụ đỉnh là hai quá trình trái ngược nhau. Lúc tụ đỉnh thì làm cho thần binh lợi khí hóa thành sương mà hút vào trong cơ thể. Từ đó về sau dùng nó làm nhịp cầu để mà câu thông với thiên địa chi lực, chính thức nắm nó trong tay. Nhưng muốn biến thần binh lợi khí hóa thành sương dễ như vậy hay sao? Vì thế mà mới phân ra làm quá trình đỉnh túc.
Nói tới đây, hắn ngừng lại, cổ tay run lên một cái, long thương phát ra một tiếng long ngâm.
- Trước khi có thể hóa thần binh thành sương thì cần phải đưa chân khí của bản thân vào trong nó. Chỉ có khi binh khí đã tràn ngập tam hoa lực của bản thân thì ngươi mới có được lực lượng cùng với nó dung hợp. Từ đó mà tạo cho ngươi ba điểm chống đỡ tốt nhất. - Hắn hít một hơi thật sâu nhìn Hạ Nhất Minh, nói:
- Trên thế giới, có đủ ba điểm mới bắt đầu tạo ra được sự vững chắc. Nếu ngươi có thể tìm được ba điểm thuộc về ngươi thì đã chính thức tạo thế xong.
Hạ Nhất Minh im lặng. Hắn vừa như hiểu lại như chẳng hiểu gì hết.
Một lúc sau, chẳng biết Kim Chiến Dịch im lặng rời đi từ lúc nào. Hắn đã đem toàn bộ những điều mà mình lĩnh ngộ được nói ra, còn chẳng thèm để ý xem Hạ Nhất Minh có thể hiểu được hay không.