Vũ Thần

Chương 398: Uy lực của thần khí




Trong mắt của Hạ Nhất Minh chỉ còn duy nhất một màu đỏ. Hơi nóng xung quanh khiến cho da thịt hắn đau nhức. Quần áo trên người cũng biến thành tro bụi. Nếu hắn không mặc bộ giáp làm từ da Hồng Lang vương thì lúc này đã trở thành một kẻ trần truồng.
Ngay cả bộ giáp làm từ da của Hồng Lang vương cũng chực tan ra thành nước.
Hạ Nhất Minh nhắm hai mắt lại. Một lúc sau hắn mới từ từ mở ra, thừ người ngẩng đầu nhìn hỏa lô trong tay sau đó lại cúi xuống nhìn thân thể mình vào bảo trư dưới chân.
Một người, một trư đưa mắt nhìn nhau. Trước mặt họ chỉ còn lại một khoảng đất trống, chẳng còn thứ gì khác. Toàn bộ cây cối trên mặt đất hoàn toàn bốc hơi hết.
Một khoảng đất cháy đen từ trước mặt Hạ Nhất Minh hướng theo hình quạt kéo dài ra xa.
Trong vòng mười trượng, ngoại trừ mặt đất ra, chẳng còn thứ gì khác. Tiếp ra xa, trên mặt đất vẫn còn một số thứ bị đốt cháy. Chỉ có điều, đám tro của chúng bị lẫn vào trong đất nên Hạ Nhất Minh cũng không thể đoán được nó là cái gì. Tình trạng như vậy vẫn kéo dài ra tới hơn ba mươi trượng mới trở lại bình thường.
Có thể thấy được phía trước Hạ Nhất Minh khoảng mười trượng là nơi mà ngọn lửa có uy lực lớn nhất. Khi vượt qua phạm vị này nó từ từ yếu bớt. Và phải quá ba mươi trượng uy lực của ngọn lửa mới biến mất.
Hạ Nhất Minh hít một hơi thật sâu. Không khí xung quanh không còn sự mát mẻ trong lành mà chỉ toàn một mùi khét lẹt.
Cũng may chân khí của hắn hùng hậu nếu không cũng bị sặc mà chết.
Sợ hãi nhìn ra trước mặt, Hạ Nhất Minh hiểu rằng bản thân không thể chống lại được hỏa lực mạnh như thế. Nếu phải đứng trước ngọn lửa đó, cho dù hắn đã lĩnh ngộ được phong chi áo nghĩ, Toản Địa chi thuật, thậm chí còn ngưng tụ được Hỏa chi hoa thì vẫn bị bốc hơi như thường.
Tuy nói rằng sau khi ngưng tụ được Hỏa chi hoa có thể điều động được hỏa chi lực trong thiên địa. Nhưng nó vẫn có một mức giới hạn. Nếu vượt quá giới hạn đó thì hỏa chi hoa cũng không thể chống đỡ được. Thậm chí nó còn tự nổ khiến cho người sở hữu cùng chết theo.
Hạ Nhất Minh chợt nghĩ nếu một vị tôn giả đối mặt với ngọn lửa như thế này, không biết có còn sống được không?
Tuy nhiên, ý nghĩ đó cũng chỉ thoáng qua trong đầu. Hạ Nhất Minh vẫn còn chưa điên đến mức đi tìm một vị tôn giả để thử.
Hắn vẫn nhớ rõ con cự long kia mới chỉ thuận miệng phun ra một cái mà đã tạo ra ngọn lửa lớn như vậy.
Nếu cả chín con rồng cùng xuất hiện...
Hạ Nhất Minh cảm thấy lạnh toát cả người. Lúc này hắn đã tin truyền thuyết về tám trăm dặm hỏa sơn thêm một chút nữa.
Có lẽ, đó thật sự là kết quả của cao thủ thần đạo cầm Cửu Long lô đối chiến với thần thú.
Hắn cúi đầu, nhẹ nhàng xoa đầu con bảo trư, thì thào hỏi:
- Cái này là do ta tạo ra hay sao?
Con bảo trư như muốn đổ thêm tội cho hắn, liền liên tục gật đầu. Tuy nhiên, Hạ Nhất Minh cũng chẳng nhìn nó mà nhắm hai mắt lại, tự hỏi.
Hắn nhớ lại cảnh tượng vừa mới xảy ra chẳng khác nào mộng cảnh. Chỉ có điều khiến hắn kinh ngạc chính là bản thân dám công kích cả cự long. Đến giờ nhớ lại, hắn vẫn không biết tại sao mình lại lớn gan như vậy.
Đến giờ phút này có ngu ngốc đến mấy thì cũng có thể đoán được Hỏa lô trong tay hắn chính là thần khí Cửu Long lô trong truyền thuyết. Có điều, uy lực của nó cũng là một thứ rất khó giải quyết.
Hắn biết rằng nếu để lộ ra tung tích thì cho dù có trốn tới chân trời góc biến cũng sẽ có vô số người đuổi theo để cướp. Thậm chí còn giết chết hắn.
Vào lúc này, hắn liền quyết định cho dù thế nào cũng không thể để người khác biết được trong tay mình có một cái thần khí mạnh đến vậy. Có lẽ, đến khi thực lực của hắn đủ để tiếu ngạo thế gian thì mới có thể lấy ra, chứ không phải là lúc này.
Sực nhớ ra gì đó, Hạ Nhất Minh ngoái đầu nhìn con bảo trư, ngạc nhiên hỏi:
- Bảo trư! Vừa rồi ngươi làm thế nào đi vào đó?
Trong lúc đang liên lạc với Cửu Long lô, con bảo trư đột nhiên xuất hiện. Hơn nữa, con Hỏa long khủng bố trong đó lại có thái độ rất tốt đối với nó khiến cho hắn vô cùng ngạc nhiên.
Con bảo trư nghiêng đầu như đang nghĩ gì đó. Đôi mắt của nó ngơ ngác, không biết biểu đạt thế nào.
Hạ Nhất Minh cười khổ, vuốt đầu nó, nói:
- Thôi! Không cần phải nghĩ nữa.
Con bảo trư như trút được gánh nặng lại ngẩng đầu lên. Mặc dù không hiểu được nguyên nhân nhưng Hạ Nhất Minh cũng hiểu được con bảo trư này có lai lịch không phải bình thường.
Giơ Cửu Long lô lên trước ngực, Hạ Nhất Minh hơi do dự một chút.
Trải qua việc vừa rồi, Hạ Nhất Minh luôn có cảm giác bản thân cùng với Cửu Long lô đã nảy sinh một mối liên hệ nào đó.
Mối liên hệ đó cũng không phải thông qua chân khí mà chỉ đơn thuần là một mối liên hệ tinh thần.
Giống như thần đạo chi thư, chuyện xảy ra trong không gian đặc biệt đó làm cho hắn không thể quên được. Nhưng do đã được thế giới đó chấp nhận nên chân khí của hắn có thể tiến vào trong đó bất cứ lúc nào.
Cầm Cửu Long lô, Hạ Nhất Minh ngập ngừng rồi quyết định thử lại một lần nữa. Đưa nó lên đỉnh đầu, hai tay bắt đầu chuyển động rất nhanh.
Trên đầu ngón tay của hắn như có một nguồn lực lượng vô hình điều khiển Cửu Long lô. Hạ Nhất Minh nhanh chóng kết xuất thủ ấn không chế hỏa lực, truyền vào trong Cửu Long lô.
Hai mắt Hạ Nhất Minh sáng ngời, cảm giác được lúc này đã hoàn toàn khác trước.
Hắn có thể cảm nhận được năng lượng to lớn của Cửu Long lô. Nhưng nguồn năng lượng đó cũng không còn mang theo khí thế cao ngạo mà vẫn có thể giao tiếp một chút.
Thủ ấn của Hạ Nhất Minh tiếp tục huy vũ. Theo đó, nguồn năng lượng bên trong Cửu Long lô cũng bắt đầu trỗi dậy.
Từ từ, như được một mồi lửa đốt cháy, nguồn năng lượng trong Cửu Long lô tăng trưởng với tốc độ rất nhanh.
Trên mũi Hạ Nhất Minh đã xuất hiện một vài giọt mồ hôi. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.vn
Hắn không thể ngờ được điều khiển Cửu Long lô lại tốn nhiều chân khí và thời gian đến vậy.
Đầu ngón tay của hắn nặng ngàn cân, từng chút từng chút tiến tới.
Vào lúc này, hắn cũng chưa thể khống chế được hoàn toàn Cửu Long lô.
Chân khí của Hạ Nhất Minh tuôn ra ào ạt. Sau khi cố gắng đánh ra thủ ấn cuối cùng đưa lực lượng vào trong Cửu Long lô, chân khí trong cơ thể hắn cũng chẳng còn mấy.
Thở phào một cái, hai mắt Hạ Nhất Minh lóe một sự vui sướng.
Cuối cùng thì hắn cũng có thể sử dụng lực lượng của mình để dẫn dắt năng lượng của Cửu Long lô. Mặc dù vẫn chưa thể so sánh với nguồn năng lượng tiềm ẩn bên trong, nhưng so với thời điểm ban đầu đã tốt hơn rất nhiều.
Cảm nhận sự thay đổi bên trong Cửu Long lô cùng với nguồn năng lượng khổng lồ bên trong nó, Hạ Nhất Minh hiểu được hỏa lực của nó mạnh tới mức độ nào.
Hắn giơ tay, nhẹ nhàng mở nắp lô ra. Một nguồn năng lượng rất lớn trong chớp mắt tràn ra, không gian trước mặt hắn nhuộm toàn một màu hồng.
Uy lực của ngọn lửa cực lớn chẳng kém so với khi cự long thở ra. Có lẽ đây là ngọn lửa mạnh nhất mà Hạ Nhất Minh có thể dẫn dắt vào lúc này.
Một lúc sau, Hạ Nhất Minh cất tiếng cười to một cách sung sướng.
Cho dù bất cứ người nào có được thứ bảo bối như vậy, sau đó lại tìm được cách sử dụng nó cũng đều cảm thấy vui vẻ.
Hạ Nhất Minh chỉ muốn hét lên một tiếng thật to, phát tiết tất cả những nỗi niềm trong lòng.
Nhưng hắn chưa kịp mở miệng, hai mắt đã chợt vô cùng chăm chú. Trong ánh mắt của hắn xuất hiện hai đốm ánh sáng. Hai luồng sáng đó đang lao đến nhằm thẳng tới vị trí của hắn.
Không biết tại sao, nhưng Hạ Nhất Minh cảm thấy có điều gì đó không hay.
Hắn chẳng hề nghĩ ngợi, ôm Cửu Long lô và bảo trư vào lòng. Sau đó, một đám mây mù chợt xuất hiện bao phủ cả bảo trư vào bên trong.
Ngay khi mây mù hoàn toàn che phủ, Hạ Nhất Minh cũng chui vào trong lòng đất.
Cả quá trình diễn ra nhanh như chớp. Từ khi hắn phát hiện ra luồng sáng đến khi chui vào trong lòng đất chỉ trong khoảng một cái chớp mắt.
Hơn nữa, lúc này, mặt đất đã trở thành một mảnh tan hoang, nên chẳng người nào có thể phát hiện ra đã có người thi triển Toản Địa chi thuật.
Trên bầu trời, hai đốm sáng cũng không hề tăng tốc, mà vẫn giữ nguyên tốc độ bay xuống.
Đây cũng không phải người tu luyện phong hệ đạt được mà chính là phi hành giống như chim, khiến cho kẻ khác khó tin vào mắt.
Chỉ có điều, tốc độ của bọn họ cũng không nhanh hơn tốc độ của tôn giả là bao nhiêu. Giống như đối với nơi đây có chút kiêng kỵ.
Nhưng cho dù, hai luồng sáng có cố ý trì hoãn đến đâu, thì tốc độ cũng vẫn rất nhanh. Sau khi tới được vị trí mảnh đất bị tàn phá tan hoang liền xoay quanh đó hai vòng rồi giống như sao chổi, rơi xuống.