Vũ Thần

Chương 344: Kinh biến trong thành nhỏ




Đang là giữa mùa hạ, những đoá hoa màu đỏ màu tím nở khắp nơi khiến cho không khí tràn ngập hương thơm dịu nhẹ.
Hạ Nhất Minh theo đám người Trương Trọng Cẩn và Kim Chiến Dịch đi về phương Đông Đại Thân.
Nguyên bản Kim Chiến Dịch đi tới Tây Bắc Thiên Trì là hy vọng được giao thủ với những cường giả Nhất Đường Thiên, nhưng sau khi gặp trận chiến giữa Hạ Nhất Minh và Hùng Vô Cực, gã liền mất ý niệm này khỏi đầu. Cho dù là khi đông đảo cường giả Nhất Đường Thiên tề tụ trên Thiên Trì chủ phong, gã cũng không còn ý niệm khiêu chiến nữa.
Tất cả mọi người hiểu được, đó là gã đã chuyển mục tiêu sang, tập trung trên người Hạ Nhất Minh, đệ nhất nhân dưới cấp Tôn Giả vùng Tây Bắc.
Đã có nhân vật đứng đầu như vậy, lấy cá tính của Kim Chiến Dịch, đương nhiên sẽ không thể nhắm vào ai khác để tỉ đấu.
Chỉ có điều duy nhất khiến Hạ Nhất Minh cảm thấy kì quái chính là, bọn họ đồng hành đã 1 tháng nhưng Kim Chiến Dịch lại không hề lộ ra ý tứ muốn tỉ đấu. Điều này khiến Hạ Nhất Minh vốn có chuẩn bị sẵn lại không hiểu thế nào nữa.
Đi đường được 1 tháng, mọi người đã xuyên qua toàn bộ dãy nũi Tây Bắc, đi tới bình nguyên mênh mông bát ngát.
Ở đây có 1 toà thành nhỏ, xem như 1 mảnh đất không có ai quản lý.
Dân chúng ở đây rất chất phác nhưng cũng đặc biệt dũng mãnh. Tuy khi gặp đội ngũ hơn trăm người của Kim Chiến Dịch cho dù là kẻ hung hãn tới mức nào cũng không dám có ý khiêu khích.
Dù sao, những người này vẫn còn ánh mắt đánh giá cơ bản nhất. Tuy rằng ba vị Tiên Thiên Cường Giả ẩn nấp tu vi bản thân nhưng hơn 100 cao thủ hậu thiên có tu vi nội kình tầng 8, 9, 10 tụ tập lại 1 chỗ, đương nhiên là một lực lượng to lớn mà người thường không ai dám trêu chọc.
Đoàn người vừa tiến vào trong toà thành nhỏ, lập tức mọi người trong đó đều chú ý.
Đám người Trương Trọng Cẩn sành sỏi đi tới bên ngoài một phủ đệ rất lớn. Chỉ nhìn thoáng qua, Hạ Nhất Minh đã thấy kinh ngạc. Nếu chỉ nhìn đơn thuần tường vây chiếm đất, toà phủ đệ này thậm chí còn rộng hơn vài phần so với phủ đệ của Tạ Gia ở Hoả Ô Quốc.
Từ sau khi rời khỏi Thiên Trì, vốn vẫn sóng vai bước với Hạ Nhất Minh, Kim Chiến Dịch đột nhiên cười nói:
- Hạ Huynh, toà phủ đệ này tương đương khoảng 1/8 diện tích của 1 toà thành nhỏ. Ngày xưa lần đầu nhìn thấy Kim mỗ cũng hơi kinh ngạc.
Hạ Nhất Minh mỉm cười, cũng không nói j thêm, nhưng trong lòng cũng âm thầm nói:
Một toà phủ đệ chiếm cứ 1/8 diện tích của 1 toà thành nhỏ, không cần hỏi, nơi này khẳng định là thuộc về ngừơi quyền thế nhất trong thành, hơn nữa quyền thế trong tay hắn đủ để hắn có thể trở thành vua 1 cõi.
Đoàn người còn chưa đi tới bên ngoài phủ đệ, cửa lớn của công trình tráng lệ này đã mở ra, một đoàn người cung kính ra đón.
Người cầm đầu là một lão già chừng 60 tuổi, khi nhìn thấy Trương Trọng Cẩn và Kim Chiến Dịch, lập tức cúi đầu khom lưng, khúm núm giống như 1 người hầu. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Trương Trọng Cẩn và Kim Chiến Dịch cũng chỉ lơ đễnh, thậm chí căn bản còn không có hứng thú phản ứng với lão.
Sau khi vào phủ đệ, bọn họ không lập tức nghỉ ngơi mà đầu tiên là đi tới hậu viện. Lập tức có người dắt đến rất nhiều ngựa và xe ngựa xa hoa.
Việc một toà thành nhỏ thế này không ngờ có thể cung cấp nhiều ngựa như vậy khiến Hạ Nhất Minh cảm thấy cực kỳ tò mò, huống chi 2 cỗ xe ngựa to lớn vô cùng xa hoa. Bất kể theo góc độ nào, dương như 1 thành thị chỉ ở cấp độ trấn nhỏ không thể có được những thứ này.
Một con ngựa ô đột nhiên hí dài 1 tiếng, tránh khỏi người ở bên cạnh nó, phi về phía mọi người.
Kim Chiến Dịch cất tiếng cười to, chỉ 1 bước đã vọt tới phía trước, cũng không thấy gã có động tác j, đã ngồi trên lưng ngựa, phóng vụt trong sân hậu viện rộng như trường đua ngựa này.
Hạ Nhất Minh nhìn xem có chút hâm mộ, đồng thời nhớ tới Hồng Lăng Mã ở Hạ Gia Trang.
Tuy rằng con ngựa ô này của Kim Chiến Dịch vô cùng thần tuấn, nhưng Hạ Nhất Minh vẫn rất tự tin, nếu Hồng Lăng Mã ở đây khẳng định sẽ không hề yếu thế chút nào.
Trương Trọng Cẩn cẩn thận nhìn vừa lòng gật đầu, nói :
-Không tồi, Lập Đông Vinh, ngươi chăm sóc tốt lắm.
Đượng lão khích lệ, lão già Lập Đông Vinh hơn 60 tuổi kia dường như
xương cốt cũng nhẹ đi vài phần, nói :
-Sư thúc tổ, cứ cánh 10 năm, đệ tử mới có một cơ hội cống hiến sức lực cho Linh Tiêu Bảo Điện. Nếu không làm tốt 1 việc nhỏ này, cả nhà đệ tử cũng không cần phải ở đây nữa.
Nghe xong những lời này, Hạ Nhất Minh mới hiểu được, hoá ra những ngựa và xe này đều là của đám người Trương Trọng Cẩn lưu lại lúc trước.
Chính bởi vì tới Thiên Trì Chủ Mạch, cho nên mới tạm thời để chúng lại đây.
Hơn nữa Hạ Nhất Minh cũng biết, gia tộc của người này khẳng định là thuộc thế lực hoặc là phụ thuộc thế lực Linh Tiêu Bảo Điện, đồng thời ở đây có uy vọng không hề nhỏ. Nếu không, họ không thể chiếm cứ 1 trang viên lớn như thế này, cũng không quản lý đám tuấn mã và xe ngựa xa hoa như vậy.
Một cơn lốc đen lao tới, theo tiếng cười của Kim Chiến Dịch , con ngựa ô chợt dừng lại trước mặt họ. Cả người và ngựa cùng dựng đứng lên, mang theo 1 cơn gió ập tới.
Lập Đông Vinh lớn tiếng trầm trồ khen ngợi, dường như là lần đầu tiên nhìn thấy thuật cưỡi ngựa thần kỳ như thế, bốc cả Kim Chiến Dịch và con ngựa ô của hắn lên tận tầng trời.
Tuy rằng Hạ Nhất Minh ở một bên nghe vậy cũng phải đỏ mặt nhưng Kim Chiến Dịch lại không hề đổi sắc , hiển nhiên đã trải qua tình huống như vậy nhiều quá thành quen rồi.
Kim Chiến Dịch cười vang nói:
-Hạ huynh, những con ngựa ở đây của chúng ta đều được lựa chọn kỹ lưỡng từ khắp nơi. Người chọn lấy 1 con trong đó, chúng ta đua xem.
Nghe thấy lời Kim Chiến Dịch, sắc mặt Lập Đông Vinh khẽ biến.
Vừa rồi lão vẫn nghĩ Hạ Nhất Minh là một đệ tử bên người Kim Chiến Dịch, cũng chỉ nhìn thoáng qua mà không chú ý tới, nhưng không ngờ Kim Chiến Dịch lại xưng gọi huynh đệ với hắn, lập tức lão nhìn Hạ Nhất Minh tăng thêm vài phần kính trọng.
Tuy rằng trong toà thành nhỏ này, lão có thanh danh rất hiển hách, nhưng các đệ tử đến từ Linh Tiêu Bảo Điện lại căn bẳn chưa từng đặt vị thổ hoàng đế xa xôi này vào mắt.
Đừng nói là Tiên Thiên Cường Giả như Trương Trọng Cẩn, cho dù là một đệ tử nội kình tầng 10 bình thường, cũng đủ để hoàn toàn san bằng toàn bộ cơ nghiệp của lão trong 1 đêm.
Cho nên trước nhân vật cấp cao như Kim Chiến Dịch, lão căn bản là không dám nhiều lời.
Nếu không phải địa chủ ở đây, thậm chí lão còn không có cả tư cách chăn ngựa cho người ta.
Hạ Nhất Minh khẽ lắc đầu, nói :
-Kim huynh, ngươi và bảo mã này đã ăn ý, tiểu đệ cho dù lựa chọn lấy 1 con, trong thời gian ngắn hạn vẫn không phải là đối thủ của ngươi. Sau này nếu có cơ hội, tiểu đệ sẽ mang ngựa từ Thiên La quốc tới, chúng ta đua 1 phen.
Kim Chiến Dịch mắt sáng ngời, nói:
-Tốt, lần sau đi tới Tây Bắc, ta nhất định sẽ mang theo Đại Hắc cùng đi, đua với ngươi 1 trận.
Hắn nhảy xuống ngựa, cùng với mọi người tiến vào đại sảnh. Còn những con ngựa và xe ngựa xa hoa, đương nhiên là có người chuyên môn coi sóc.
Đêm đó dĩ nhiên là dừng chân trong toà thành nhỏ, sáng sớm hôm sau, toàn bộ mọi người đều dậy.
Sau khi ăn sáng, mọi người lần lượt đi tới hậu viện.
Ba người Trương Trọng Cẩn đương nhiên là đến cuối cùng. Khi bọn họ tới nơi, mọi người đã chờ sẵn từ lâu.
Nhìn hai cỗ xe ngựa xa hoa, Trương Trọng Cẩn cười nói:
-Ta cùng với Kim sư đệ ngồi chung 1 chiến xe ngựa, Hạ huynh ngồi 1 mình 1 chiếc, thế nào ?
Ở 1 bên, Lập Đông Vinh càng kinh ngạc hơn, không thể tưởng được sau Kim Chiến Dịch, đến lượt Trương Trọng Cẩn cũng lại đối đãi ngang hàng với Hạ Nhất Minh.
Lão nhìn khuôn mặt Hạ Nhất Minh thật sâu, vĩnh viễn ghi tạc vào trong lòng.
Nếu sau này có cơ hội gặp mặt, bất kể thế nào cũng phải nghĩ biện pháp nịnh bợ hắn mới được.
Hạ Nhất Minh khẽ gật đầu, hắn biết ở trường hợp này, bất kể như thế nào đều không thể từ chối.
Trương Trọng Cẩn và Kim Chiến Dịch vào trong 1 chiếc xe ngựa mà Hạ Nhất Minh đi tới chiếc xe ngựa xa hoa còn lại.
Tay hắn nhẹ nhàng đặt lên xe ngựa, nhưng đúng lúc đó, một tia hàn khí nổi lên trong lòng.
Tia hàn khí này cực kỳ đột ngột, căn bản là không hiểu ra sao.
Hắn khẻ cau mày, nhẹ nhàng sờ vào trước ngực mình.
Trước ngực hắn là 3 thứ đồ, thứ nhất tự nhiên là chiến nhẫn bạc không gian có 1 thế giới độc lập, thứ 2 chính là 1 khối năng lượng thạch, thứ 3 còn lại là 1 hòn đã nhỏ do Bách Linh Bát tặng.
Đây là thừ mà Bách Linh Bát lấy từ trên người xuống, gọi là truy tung khí. Sau khi Bách Linh Bát thừa nhận, liền quang minh chính đại đưa đến trước mặt Hạ Nhất Minh, mà Hạ Nhất Minh cũng bất đắc dĩ đeo lên trước cổ.
Đeo thứ này cùng 1 chỗ với chiếc nhẫn bạc, thuyết minh được địa vị của Bách Linh Bát trong lòng Hạ Nhất Minh.
Lúc này truy tung khí của Bách Linh Bát đang run rẩy theo 1 tần suất kỳ lạ. Hạ Nhất Minh hiểu được, đây là 1 tín hiệu nguy hiểm, thuyết minh ở khu vực phụ cận có nguy hiểm nhắm vào hắn.
Trong lòng hắn khẽ động, buông cánh tay đang đặt trên ngựa, hàn khí trong long nhỏ đi rất nhiều, đồng thời tần suất dao động của truy tung khí cũng yếu đi rất nhiều.
Đôi mắt Hạ Nhất Minh loé lên như ánh sao, ánh mắt tập trung gắt gao vào phía trước xe ngựa xa hoa, 2 lỗ tai hơi giật nhẹ vài cái, trong lúc mơ hồ, không ngờ hắn nghe được tiếng tim đập rất nhỏ.
Tuy rằng tiếng tim đập lần này nhẹ tới mức cực điểm, hơn nữa cũng không phát ra liên tục, nhưng nếu Hạ Nhất Minh có chuẩn bị, sao có thể trốn được hắn.
Động tác kỳ dị nay của Hạ Nhất Minh lập tức khiến mọi người chú ý.
Kim Chiến Dịch đầu tiên là ngẩn ra, sau đó sắc mặt khẽ biến, hiện ra 1 tia nổi giận, rất hiển nhiên, ngay sau Hạ Nhất Minh hắn cũng phát hiện ra sự bất thường trong xe.
Trương Trọng Cẩn không hiểu ra sao cả nhìn 2 người bọn họ, tuy rằng lão cũng là cường giả Nhất Đường Thiên hàng đầu, nhưng giờ khắc này, sự chênh lệch về thực lực giữa mấy người lập tức phân ra rõ ràng.
Kim Chiến Dịch tức giận hừ 1 tiếng, thân hình nhoáng lên, đã xuất hiện trước người Hạ Nhất Minh như ma quỷ.
Đám người Lập Đông Vinh chỉ cảm thấy hoa mắt, Kim Chiến Dịch đã biến mất hơn nữa xuất hiện ở 1 nơi khác. Tuy rằng đã sớm biết những cường giả này có thân thủ rất cao minh, không giống với nhân loại bình thường, nhưng khi bọn họ tận mắt nhìn thấy, liền có cảm giác kim tâm động phách.
Kim Chiến Dịch không nói 2 lời, vướn tay bốc màn xe lên.
Nhưng đúng lúc đó, một màn sương khói màu vàng rất lớn đột nhiên phát ra từ trong xe, hơn nữa chỉ trong giây lát đã tràn ngập ra khắp nơi.