Vũ Thần

Chương 221




Hạ Nhất Minh trên tay cầm hai chiếc hộp, trong lòng đã nghĩ tới việc dò hỏi xem hai kiện vật phẩm này rốt cuộc là vật gì. Nhưng càng nghĩ lại càng thấy không ổn nên rốt cuộc cũng không có hỏi ra miệng.
Hạ Nhất Minh trong lòng khẽ động. Mặc dù hắn không nhận ra nhưng Thủy Huyễn Cận cũng không hẳn cũng như vậy. Vừa nghĩ tới điều này, Hạ Nhất Minh đột nhiên nảy ra một ý định, hắn thử thăm dò một chút, hỏi:
- Mộc huynh. Nghe nói quý sư môn cũng không phải là đặt trong vùng Tây Bắc?
Mộc Tẫn Thiên mặc dù không hiểu vì sao Hạ Nhất Minh lại hỏi chuyện này nhưng cũng kiên nhẫn giải thích, nói:
- Không sai. Sư môn của ta ở tận Bắc Cương xa xôi.
Hạ Nhất Minh khẽ gật đầu, nói:
- Nghe nói tại vùng cực bắc có một loại kỳ vật có thể sinh trưởng trong băng giá, có tác dụng dưỡng nhan kỳ diệu?
- Đúng thật là có vật đó.
Mộc Tẫn Thiên dừng lại một chút, rồi nói:
- Vật ấy gọi là Băng chi quả. Ở nơi này mặc dù hiếm thấy, nhưng tại Bắc Cương cũng không tính là gì. Bất quá vật này chỉ có thể tồn tại ở Bắc cương, nếu rời khỏi đó trừ khi là được cất giữ trong Huyền Băng dung khí ( vật đựng làm bằng Huyền Băng ) hoặc là không gian giới hiếm có. Nếu không sẽ bị tiêu tán.
Hạ Nhất Minh trong lòng đại động. Đối với Huyền Băng Dung Khí đương nhiên hắn có biết một chút. Thứ đồ này cho dù có đặt trên miệng núi lửa cũng không bị nhiệt độ hòa tan. Chỉ là Huyền Băng khó cầu, còn muốn dùng chế thành dung khí dường như lại càng hiếm thấy.
Nhưng vậy điều Hạ Nhất Minh chưa từng nghe thấy đó là " không gian giới", đôi mắt tập trung, hắn hỏi:
- Mộc huynh. Huynh nói không gian giới là vật gì vậy?
Mộc Tẫn Thiên kinh ngạc nhìn Hạ Nhất Minh một cái, nói:
- Nghe nói Hạ huynh đệ là trưởng lão Hoành Sơn nhất mạch, chẳng lẽ ngay cả vật ấy cũng chưa nghe qua?
Hạ Nhất Minh vô cùng lúng túng. Hắn mặc dù là Hoành Sơn trưởng lão, nhưng thời gian sống tại Hoành Sơn cũng chưa tới một năm. Hơn nữa cũng không có ai nói loại chuyện này với hắn, dĩ nhiên là hắn hoàn toàn không biết gì cả.
Xấu hổ lắc đầu, Hạ Nhất Minh nghiêm mặt nói:
- Hạ mỗ quả thật không biết.
Mộc Tẫn Thiên mặc dù trong lòng có chút hoài nghi, nhưng vẫn như trước nói:
- Kỳ thực, không gian giới chính là một loại vật phẩm thần kỳ. Nghe nói có hình thái rất khác biệt, hơn nữa bên trong nó bao hàm cả một tiểu thế giới tồn tại độc lập.
Hạ Nhất Minh ánh mắt phát sáng. Trên thế giới vậy mà tồn tại một loại bảo vật như vậy, quả thực làm cho kẻ khác khó thể tin.
- Mộc huynh. Huynh đã từng nhìn tận mắt vật đó chưa?
Mộc Tẫn Thiên do dự một chút, nói:
- Đã từng gặp qua. Trong tay gia sư cũng có một bảo vật như vậy.
Hạ Nhất Minh than thở không ngớt nhưng cũng không có ý định cướp đoạt.
Nếu người ta đã đồng ý tiết lộ, hẳn chuyện này cũng không phải là việc gì bí mật.
Hơn nữa sư phụ của Mộc Tẫn Thiên, cũng chính là sư phụ của Trác Vạn Liên. Có thể bồi dưỡng ra hai đệ tử như vậy, còn xa một người như Hạ Nhất Minh hiện giờ có thể động vào.
Thở dài một tiếng, Hạ Nhất Minh nói:
- Mộc huynh. Nếu sau này Hạ mỗ có thể đi tới Bắc Cương. Lúc đó có thể hướng huynh xin một Băng chi quả hay không?
Mộc Tẫn Thiên không chút do dự gật đầu, nói:
- Đương nhiên có thể. Chỉ cần Hạ huynh chịu ra tay hỗ trợ tôn nhi. Như vậy cho dù thành công hay thất bại, chỉ cần ngày sau Hạ huynh tới Bắc Cương băng nguyên, Mộc mỗ nhất định sẽ chuẩn bị mười quả Băng chi quả cao cấp nhất hai tay dâng tặng.
Hạ Nhất Minh trong lòng mừng rỡ, nói:
- Mộc huynh sảng khoái như vậy, tiểu đệ còn gì có thể nói.
Hắn dừng lại một chút, nói:
- Tiểu đệ từ lâu nghe nói Khai Vanh quốc đất rộng người đông, cho nên muốn đi xung quanh xem xét một phen. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, hẳn sẽ dừng chân ở đây một năm. Nếu lệnh tôn có thể trong một năm đi tới Khai Vanh thủ đô. Như vậy tiểu đệ nhất định sẽ trợ giúp hắn một tay.
Mộc Tẫn Thiên trong mắt hiện lên vẻ vui mừng không hề che giấu. Lão cười dài một tiếng, nói:
- Tốt. Một lời đã định.
Đối với người bình thường mà nói, trong vòng một năm từ Khai Vanh quốc quay về Đồ Phiên quốc sau đó trở lại chỉ sợ có chút khó khăn. Nhưng với cao thủ bậc này mày nói, căn bản là không có vấn đề.
Điểm duy nhất không chắc chắn chính là Hạ Nhất Minh đi đây đó không biết lúc nào trở lại. Nhưng Mộc Tẫn thiên đã quyết định, để tôn nhi của lão nhanh chân chạy tới nơi này hơn nữa còn ở chỗ này chờ đợi.
Dù sao Mộc Tẫn Thiên tìm cả vùng Tây bắc cũng chỉ có một mình Hạ Nhất Minh có thể giúp đỡ cháu lão tiến giai tiên thiên cảnh giới. Nếu bỏ lỡ cơ hội này chỉ sợ thật sự sẽ không có lần thứ hai.
Hạ Nhất Minh cầm hai chiếc hộp trên tay đưa lại, nói:
- Mộc huynh. Chờ lệnh tôn tới nơi này, ta vì hắn hộ pháp gia trì kinh mạch. Sau đó chúng ta sẽ giao dịch đi.
Mộc Tẫn Thiên giật mình, lão cũng không có nhận lại hai chiếc hộp mà cười nói:
- Hạ huynh nói đùa rồi. Huynh đã nhận lời. Như vậy hai vật này đương nhiên là thuộc về huynh rồi.
Hạ Nhất Minh nghiêng đầu, nói:
- Huynh tin tưởng ta như vậy à?
Mộc Tẫn Thiên cười cười, nói:
- Nếu nhất đường thiên cường giả còn có thể không giữ lời hứa. Như vậy Mộc Tẫn Thiên ta coi như mù mắt, hai vật này coi như trả giá để mua một bài học là được.
Hạ Nhất Minh chăm chú nhìn lão. Sau đó thu lại hai chiếc hộp lại. Bất quá hắn cũng biết rõ trong lòng, đối phương tại sao lại có thể hào phóng như vậy mà không có chút cố kỵ.
Nếu bản thân Hạ Nhất Minh bỏ đi, Mộc Tẫn Thiên có lẽ cũng không dám chọc vào Hoành Sơn nhất mạch. Nhưng Hạ gia trang tuyệt đối sẽ nhận sự trả thù mãnh liệt nhất.
Hai người hẹn ngày gặp lại, sau đó đều trở về phòng giao dịch.
Ngoài dự liệu của Hạ Nhất Minh là trong phòng đông đảo các Tiên thiên đại sư tụ tập thành từng nhóm. Hơn nữa có rất nhiều người đã rời khỏi căn phòng ở bên ngoài trao đổi gì đó.
Bọn họ mặc dù hết sức hạ thấp giọng nói, nhưng cũng không có gì dấu giếm, nên Hạ Nhất Minh khẽ động đôi tai đã nghe được vài điều. Nhất thời hắn biết được, bọn họ đang trao đổi những vật phẩm còn cất giấu. Chỉ bất quá có vài người đã bắt đầu cạnh tranh giá cả rồi.
Hạ Nhất Minh cùng Mộc Tẫn Thiên trở lại cũng không có thu hút sự chú ý của những người còn lại. Trừ Thủy Huyễn Cận ra, những người còn lại đang bận rộn vì việc của chính mình. Ngay cả hai người Chiêm Thiên Phong cùng Trác Vạn Liêm cũng đã rời khỏi đây, xem ra đang ở cùng một chỗ mà thương lượng chuyện gì đó.
Đi tới cạnh Thủy Huyễn Cận, hai người ánh mắt trao đổi, sau đó cùng tiến ra phía ngoài.
Thủy Huyễn Cận sở dĩ không có trao đổi gì cũng bởi lão biết dương thọ của mình không còn. Đối với những vật ngoài thân lúc này quả thật lão không còn hứng thú quá lớn.`
Đi tới một chỗ không người, Hạ Nhất Minh đem yêu cầu của Mộc Tẫn Thiên nói ra, sau đó đem ra hai chiếc hộp khi nãy.
Thủy Huyễn Cận mở hai chiếc hộp ra, sắc mặt lão nhất thời có chút thay đổi, nói:
- Mộc Tẫn Thiên thực sự hào phóng quá hả. Lão vậy mà đem thứ tốt này cho đệ. Quả thật khó tin.
Hạ Nhất Minh mặc dù sớm đã đoán được hai vật này rất quý giá, nhưng sau khi thấy được vẻ mặt của Thủy Huyễn Cận, hắn mơ hồ cảm giác được, hai vật này giá trị chỉ sợ còn lớn hơn nhiều so với tưởng tượng của hắn.
- Thủy lão ca. Hai vật này có tác dụng ra sao?
Hạ Nhất Minh khiêm tốn hỏi.
Thủy Huyễn Cận giật mình, kinh ngạc hỏi:
- Đệ vậy mà không biết sao?
Hạ Nhất Minh mờ mịt gật đầu. Trước mắt Thủy Huyễn Cận hắn không cần phải giả bộ hiểu biết.
Nhìn vẻ mặt của Hạ Nhất Minh lúc này, Thủy Huyễn Cận dở khóc dở cười nói:
- Vận khí của đệ quả thật không tồi. Không biết đây là vật gì cũng dám nhận lời. Bất quá may là đệ đáp ứng, nếu không hẳn lúc này hối hận cũng không kịp.
Thủy Huyễn Cận vừa nói vừa cầm một vật trong hộp đưa lên, chính là vật màu trắng tỏa ra hàn khí mãnh liệt.
- Đây là đặc sản của Bắc Cương băng nguyên. Theo lý thuyết đem dược dung đề luyện ra, hơn nữa tưới lên thiên nhiên băng côn.
Thủy Huyễn Cận giải thích cặn kẽ, nói:
- Đem cất giữ loại băng côn này vào nơi lạnh giá, sau ngàn năm có thể thu được loại băng dịch này.
Hạ Nhất Minh khẽ nhắc lại danh từ này, tỉnh táo hỏi:
- Thiên niên băng dịch có tác dụng gì?
- Thứ này có tác dụng rất lớn. Làm một người bị nội thương nghiêm trọng hoặc bị kịch độc, chỉ cần đầu không bị đập nát, hơn nữa cũng không phải là đã chết, sử dụng Thiên niên băng dịch có thể khiến thân thể lâm vào trạng thái đóng băng. Chỉ cần trong vòng một năm tìm được phương pháp cứu chữa là có thể đem người bị thương cứu lại.
Hạ Nhất Minh nghe được điều này không khỏi cứng lưỡi. Không ngờ trên thế gian này còn có vật phẩm thần kỳ như vậy.
- Thứ này hẳn là hết sức quý giá. Mộc Tẫn Thiên vì sao thứ quý giá như vật cũng bỏ ra được nhỉ?
Hạ Nhất Minh chần chừ hỏi.
Thủy Huyễn Cận cười cười, nói:
- Thiên niên băng dịch trong mắt chúng ta dĩ nhiên là vô cùng quý giá. Nhưng trong Bắc Cương băng nguyên, đặc biệt là tại các môn phái ẩn thế lại có không ít.
Hạ Nhất Minh vô cùng thắc mắc, hỏi:
- Vì sao?
- Những môn phái ẩn thế tại Bắc Cương băng nguyên đều có lịch sử rất lâu đời. Trong đó ngàn năm, hay vài năm không phải là hiếm. Trong những môn phái này đều xuất hiện băng dịch như thế này.
Thủy Huyễn Cận dừng lại một chút, nói:
- Đương nhiên, muốn trong môn phái xuất hiện loại Thiên niên băng dịch này cũng không dễ dàng. Nhưng lấy thân phẩn của Mộc Tẫn Thiên đương nhiên sẽ không hẳn chỉ có một kiện.
Hạ Nhất Minh nhất thời rõ ràng. Hắn liếc về chiếc hộp còn lại có chứa khối đá tứ sắc. Nếu có thể cùng Thiên niên băng dịch cùng xuất ra, hẳn giá trị cũng không kém.
Thủy Huyễn Cận nhận ra suy nghĩ của Hạ Nhất Minh, liền cầm chiếc hộp còn lại đưa lên, nói:
- Trong hộp này có chứa một viên ngọc tứ sắc. Đây là vật phẩm đặc biệt xuất xứ từ Đồ Phiên quốc. Tứ sắc ngọc thạch giá trị cao gấp chục lần tam sắc. Nếu như đệ cầm vật này đi tới Bắc Cương trao đổi cùng người khác, tuyệt đối có thể đổi được hai kiện Thiên niên băng dịch.
Hạ Nhất Minh khẽ gật đầu nhưng trong lòng không khỏi rung động.
Vật phẩm đặc thù của mỗi địa phương khác nhau. Cho dù là giá trị tương đương nhưng nếu đi tới nơi xuất ra kiện vật phẩm đó đương nhiên giá trị của nó sẽ giảm đi nhiều.
- Vật này có tác dụng gì?
- Vật này dùng để chế luyện binh khí hoặc công cụ phòng hộ quan trọng.
Thủy Huyễn Cận nghiêm mặt nói:
- Cho dù là vũ khí hay công cụ phòng hộ, muốn luyện chế tới cấp bậc bảo khí nhất định là phải có đủ nguyên liệu tốt. Nhưng những tài liệu đó đôi khi có thuộc tính xung khắc nhau, nếu luyện chế chung một lò như vậy chỉ có thể thất bại.
Nói tới đây, Thủy Huyễn Cận đưa khối ngọc tứ sắc từ trong hộp lên, vẻ mặt hâm mộ nói:
- Nhưng nếu đem loại ngọc có đặc tính dung hợp này bỏ vào trong đó, như vậy có tác dụng dung hòa các đặc tính này. Khiến cho tất cả các công dụng đặc biệt của tài liệu có thể phát huy hoàn toàn tính chất vốn có.
Hạ Nhất Minh hai mắt như phát sáng. Hắn lập tức nghĩ tới Đại Khảm Đao trong tay mình. Thứ ngọc này chẳng phải đúng lúc cấp cho việc luyện chế sao.
Thủy Huyễn Cận nói tiếp:
- Dung hợp ngọc thạch cũng chia ra làm cấp bậc khác nhau. Đơn sắc ngọc thạch không có tác dụng gì. Nhị sắc ngọc thạch mặc dù có chút tác dụng nhưng chỉ có thẻ dung hợp hai loại thuộc tính đặc thù của tài liệu vì thế cũng chưa có người nào sử dụng. Mà tam sắc ngọc thạch chính là trân phẩm rồi. Nếu có thể thành công dung hợp ba loại tài liệu thuộc tính bất đồng, như vậy cho dù luyện ra vật gì đó tám chín phần mười đều là cấp bậc bảo khí rồi. Về phần tứ sắc ngọc thạch...
Lão dừng một chút, nói:
- Vật phẩm này đã thuộc trung cấp trân phẩm. Chỉ sợ là Mộc Tẫn Thiên trong tay cũng không có được vài khối rồi.
Hạ Nhất Minh khẽ gật đầu, hắn đường nhiên hiểu rõ hàm ý của lão nhân này.
Do dự trong chốc lát, Hạ Nhất Minh nói:
- Thủy lão ca. Mộc Tẫn Thiên vì việc tôn nhi của lão tấn giai tiên thiên vậy mà có thể trả một giá lớn như vậy. Huynh nghĩ lão rốt cuộc đang tính toán gì vậy?
Thủy Huyễn Cận cười khổ lắc đầu, nói:
- Ta cũng không nghĩ ra. Theo lẽ thường mà nói, mặc dù tôn nhi của hắn là tam hệ đồng tu. Nhưng nếu chỉ cầu tấn giai tiên thiên, như vậy chỉ cần mời một vị nhị hệ tiên thiên cường giả vì cháu hắn hộ pháp gia trì kinh mạch cũng đủ rồi. Vì sao lại phải cần tam hệ đồng thời tấn giai nhỉ?
Lão đưa tay day day trán, nói:
- Trong đó nhất định có lý do. Chỉ là lão ca kiến thức nông cạn không thể lý giải mà thôi.
Hạ Nhất Minh cũng cười khổ một tiếng. Thì ra ngay cả Thủy Huyễn Cận đã hơn hai trăm tuổi còn không biết được, như vậy hắn càng không thể đoán được.
Chỉ là, nếu không kiếm được lợi ích hẳn Mộc Tẫn Thiên tuyệt đối sẽ không trả một giá lớn như vậy mời Hạ Nhất Minh ra tay.
Hạ Nhất Minh thậm chí còn mơ hồ cảm giác được. Chính mình khi đánh chết Bộ Hãnh Thông cùng một vị Đại sư Đồ Phiên quốc, chuyện này có thể hóa giải được khẳng định cũng có liên quan chặt chẽ tới việc này.
Nếu như không phải như vậy, cho dù Hạ Nhất Minh trở thành nhất đường thiên cường giả, Đồ Phiên quốc e rằng cũng chưa chắc dễ dàng bỏ qua.
Hai người nhìn nhau một lúc lâu, Hạ Nhất Minh rốt cuộc nói:
- Thủy huynh. Ta viết một lá thư. Huynh giúp ta đưa tới Hạ gia trang được chứ?
Thủy Huyễn Cận kinh ngạc nói:
- Hạ gia trang có người có thể lý giải việc này sao?
Hạ Nhất Minh hắc hắc cười nói:
- Trong Hạ gia trang đương nhiên không có. Nhưng tại Hoành Sơn có lẽ sẽ có người biết được.
Thủy Huyễn Cận hai mắt nhất thời sáng lên, cười nói:
- Không sai. Có Hoành Sơn nhất mạch hậu thuẫn như đệ, quả thật nên dò hỏi qua.
Hoành Sơn nhất mạch đã có hơn ba ngàn năm truyền thừa. Càng chủ yếu hơn là trong Hoành Sơn không bao giờ không xuất hiện tiên thiên cường giả trong mỗi giai đoạn phát triển. Nếu ngay cả vấn đề này bọn họ cũng không có câu trả lời, như vậy thật sự không ai có thể biết được vấn đề này rồi.
Sau một canh giờ, giao dịch hội kết thúc thuận lợi.
Trong giao dịch hội lần này, đông đảo các Đại sư đề có thu hoạch, cho dù là Trác Vạn Liêm cùng Chiêm Thiên Phong hai người vẻ mặt cũng hết sức tươi tỉnh. Mặc dù mọi người không biết được hai vị nhất đường thiên cường giả này trao đổi vật gì. Nhưng nói có thể nói vật đó hẳn cũng là kỳ trân dị bảo trên thế giới rồi.
Cuối cùng, dưới sự dẫn dắt của Mao Liệt Quang, mọi người đều lần lượt rời đi.
Đám người Hạ Nhất Minh về tới quán khu. Sau đó Thủy Huyễn Cận cùng một số ít đại sư trong tiểu quốc liên minh rời đi. Còn lại Hạ Nhất Minh cùng đám người Đình Thế Quang vẫn như trước ở lại nơi này.
Lấy thân phận của bọn họ, chỉ cần không rời đi, cũng không có ngươi nào dám tới thúc giục rồi.
Đêm tới, tại một căn phòng lớn trong quán khu của Đồ Phiên quốc.
Mộc Tẫn Thiên cùng Trác Vạn Liêm đối mặt mà ngồi. Trước mặt bọn họ là loại trà cực phẩm tới từ Đại Thân quốc xa xôi, chính là Vân Vũ trà.
Nhẹ nhàng hớp một ngụm, Mộc Tẫn Thiên đặt lại tách trà lên bàn. Động tác của lão mặc dù đơn giản, nhưng có thể thấy một loại dung nhập thiên địa trong khoảng khắc đó, hơn nữa còn là một loại cảm giác không thể lý giải.
Trác Vạn Liêm thở dài một tiếng, nói:
- Sư đệ. Sư phụ từng nói qua, đệ với thiên địa chân khí có lĩnh ngộ cao nhất trong số mấy người chúng ta. Ngày sau thành tựu hẳn là không thể tính được. Trước kia ta còn có chút hoài nghi, hôm nay không thể không tin tưởng rồi.
Mộc Tẫn Thiên mỉm cười, nói:
- Sư huynh. Nếu nói không thể tính được, trong thiên hạ này chẳng lẽ còn có người có thể vượt qua hắn?
Mặc dù Mộc Tẫn Thiên không có nói " hắn" là ai, nhưng Trác Vạn Liêm ánh mắt đã hết sức tập trung.
- Hắn tu luyện như thế nào mà có thể đạt được thành tựu kinh người như vậy? Hơn nữa hắn cũng vừa mới tấn giai nhất đường thiên, cơ bản chưa có thời gian củng cố. Nhưng khi chúng ta giao thủ, chân khí ngay cả một tia yếu ớt cũng không có. Còn có..
Trác Vạn Liêm trên mặt hiện ra vẻ khó tin, nói:
- Chân khí của hắn truyền ra khắp đại thụ. Người này thiên phú Mộc hệ tuyệt đối mạnh nhất trong cuộc đời mà vi huynh từng gặp. Có lẽ thiên phú một hệ này của hắn so với thiên phú của sư phụ cũng không thua kém chút nào.
Mộc Tẫn Thiên thở dài một tiếng, nói:
- Sư huynh. Thiên phú hắn rốt cuộc đến bậc nào chúng ta không cần đánh giá. Chỉ cần đem chi tiết việc này bẩm báo lại cho sư phụ. Hẳn lão nhân gia sẽ có quyết định phù hợp.
Trác Vạn Liêm khẽ gật đầu. Lão hiển nhiên là rõ ràng quyết định này rốt cuộc là vì sao.
Sau một lát, Mộc Tẫn Thiên đột nhiên nói:
- Sư huynh. Sau khi trở về, tiểu đệ sẽ bế quan tu luyện. Về phần chuyện của Hào nhi, xin huynh hay để ý dùm ta.
Trác Vạn Liêm vỗ ngực, nói:
- Sư đệ cứ việc yên tâm. Hào nhi đích thực thiên phú kỳ tài, để hắn tam hệ đồng thời tấn giai tiên thiên, chúng ta đã trì hoãn suốt tám năm. Hôm nay xuất hiện một người như Hạ Nhất Minh, cho dù thế nào cũng phải tận dụng cơ hội làm cho Hào nhi tấn giai thành công.
Nói tới đây âm thanh Trác Vạn Liêm khẽ chuyển:
- Sư đệ. Ân oán của đệ với Hạ Nhất Minh, còn có Đồ Phiên quốc cùng hắn, thật sự vì chuyện này mà kết thúc?
Mộc Tẫn Thiên im lặng hồi lâu, lão nhẹ giọng nói:
- Chỉ cần Hào nhi có thể tam hệ công pháp đồng thời tấn giai thiên thiên. Như vậy chúng ta có trả giá lớn thế nào cũng đều đáng giá.
Trác Vạn Liêm do dự một chút, rốt cuộc chậm rãi gật đầu.
Mộc Tẫn Thiên ánh mắt lộ ra vẻ thiết tha, nói:
- Nếu Hào nhi thật sự thành công, như vậy ta có thể đem nó tiến vào sư môn, xin làm môn hạ của sư phụ.
Trác Vạn Liêm thần thái cũng sảng khoái, cười nói:
- Nếu sư phụ thấy được Hào nhi đã đạt tới tiên thiên cảnh giới, khẳng định sẽ không nhịn được đưa hắn làm nhập thất đệ tử.
Lão cười cười nhìn Mộc Tẫn Thiên nói:
- Đến lúc đó tổ tôn hai người đều bái sư phụ làm môn hạ, đây cũng là một giai thoại đáng nói rồi.
Mộc Tẫn Thiên khẽ thổi thổi tách trà, trong mắt không dấu được vẻ mong chờ.
Trác Vạn Liêm đột nhiên thở dài một hơi, nói:
- Không tốt.
Mộc Tẫn Thiên giật mình, hỏi:
- Sao vậy?
Trác Vạn Liêm nhíu mày, nói:
- Ta đột nhiên nhớ tới. Nếu sư phụ thật sự đem Hào nhi thu làm đệ tử. Như vậy đệ cùng Hào nhi khi gặp nhau, sẽ xưng hô thế nào? Hắn gọi đệ là sư huynh, hay gọi đệ là gia gia a?
Mộc Tẫn Thiên trừng mắt nhìn Trác Vạn Liêm một cái, đột nhiên lắc đầu thở dài nói:
- Đáng tiếc Hạ Nhất Minh đã là đệ tử của Hoành Sơn nhất mạch. Nếu hắn có thể bái sư phụ ta xin làm đệ tử, chúng ta Băng hồn nhất môn sẽ phát dương quang đại. Cho dù là tái hiện huy hoàng trước đây cũng chưa biết chừng.
Vẻ tươi cười của Trác Vạn Liêm nhất thời thu lại. Lão dường như lo lắng chuyện gì đó. Trong mắt xuất hiện chút khác thường. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.vn
Mộc Tẫn Thiên kinh ngạc ngẩng đầu nhìn. Trong trí nhớ của lão, đây là lần đầu tiên chứng kiến sư huynh nghiêm túc trong một khoảng thời gian như vậy, hẳn là vừa nghĩ tới chuyện gì đó.