Hạ Nhất Minh chậm rãi gật đầu, đáp án này kỳ thật mọi người cũng không xa lạ.
Tu vi võ đạo cùng cảnh giới chính là hai điều quyết định tu luyện giả có thể kích phát uy lực cường đại cỡ nào.
Muốn phát huy cực hạn bản thân nhất định phải nắm giữ tu vi võ đạo tương xứng, thậm chí cảnh giới phải cao hơn một bậc.
Một vị Nhất đường thiên khống chế lực lượng cấp Tiên thiên nếu giao chiến cùng một vị Tiên thiên cường giả, chắc chắn sẽ giành thắng lợi.
Trái lại nếu một vị Tiên thiên cường giả đột nhiên nắm giữ thực lực Nhất đường thiên nhưng để hắn giao chiến với một vị Nhất đường thiên cường giả, khả năng chiến thắng rất nhỏ.
Đạo lý này chỉ cần tu luyện giả bình thường cũng biết, nhưng sau khi Ngao Mẫn Hành thận trọng nói ra chuyện này, mọi người vẫn nghiêm túc lắng nghe, thậm chí ngay cả âm thanh hô hấp cũng như không có.
Âm thanh Ngao Mẫn Hành không nhấn mạnh nhưng lão chậm rãi nói từng chữ, thần thái vô cùng ngưng trọng, rõ ràng nói hết tâm ý.
- Muốn kích phát lực lượng cường đại nhất thiếu một trong hai thứ này đều không được. Hơn nữa...
Đôi mắt Ngao Bác Duệ lóe lên tinh quang, nói:
- Nếu chênh lệch giữa hai điều này vượt quá một cấp, uy lực càng mạnh mẽ hơn.
Hạ Nhất Minh ánh mắt ngưng lại, hắn trầm giọng nói:
- Ngài nói người cảnh giới võ đạo người kia đã vượt qua Hư thần cảnh?
Ngao Mẫn Hành không chút do dự gật đầu, nói:
- Không sai. Thực lực người này chỉ là Hư thần cảnh nhưng cảnh giới võ đạo của hắn thâm sâu khôn lường. Bởi thế tuy thực lực người này chỉ là Hư thần cảnh nhưng có thế chống lại năm người các ngươi không rơi xuống hạ phong. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Hạ Nhất Minh khóe miệng xuất hiện vẻ tươi cười khổ não.
Thì ra đây mới là đáp án chân chính.
Cũng như hai kỳ thủ chém giết, theo lý mà nói số quân cờ giống nhau trận đấu dĩ nhiên ngang bằng. Bất quá số quân cờ giống nhau nhưng hai kỳ thủ thực lực chênh lệch một trời một vực, hiển nhiên chiến thắng sẽ nghiêng về một bên.
Hạ Nhất Minh hiểu đạo lý này, chỉ là hắn tuyệt đối không nghĩ ra bản thân rơi vào tình huống này.
- Không đúng.
Bảo trư đột nhiên hét lên:
- Tu vi người nọ cho dù đạt tới Ngụy thần cảnh cũng không thể có chuyện này.
- Bảo trư không thể vô lễ.
Hạ Nhất Minh nhăn mặt trách mắng.
Tiểu tử kia đã khôi phục bộ dạng nhỏ bé, cuộn mình trong lòng Bách Linh Bát lắng nghe, lúc này mới có phản ứng.
Chỉ là sau khi Hạ Nhất Minh răn đe, nó nhìn Ngao Mẫn Hành cúi đầu, bộ dạng nhận lỗi.
Thật sự người đeo mặt nạ khi ra tay áp chế mọi người, đám người Mã Dự, Song Sí Bạch Hổ không thể ra tay. Tử Lỗ Li cùng Ngao Bác Duệ lo cho an nguy đám Tân Tôn giả cũng đồng dạng như vậy.
Trừ những người này, đám Thần đạo cường giả Đông phương không chút do dự xuất thủ, cho dù Ngao Mẫn Hành cũng không ngoại lệ.
Bởi thế lúc này Hạ Nhất Minh vô cùng cảm kích họ, hiển nhiên không thể để tiểu tử kia chỉ trích.
Dù trong đầu hắn có hoài nghi cũng tuyệt đối không thể hiện ra ngoài.
Ngao Mẫn Hành bị động tác của tiểu tử kia khiến dở khóc dở cười, lão cười khổ lắc đầu tựa hồ như do dự một lát, rốt cuộc cũng có quyết định:
- Bảo trư. Nếu cảnh giới người kia chỉ là Ngụy thần cảnh, hắn tuyệt đối không dám khiêu chiến lão phu.
Đôi mắt bảo trư tràn ngập mờ mịt, nhất thời chưa nghĩ ra hàm ý trong đó. Bất quá sắc mặt mọi người giờ phút này trở lên vô cùng khó coi.
Thật sự khi Ngao Mẫn Hành giảng giải, trừ tiểu tử bảo trư mọi người trong đầu đã sớm hoài nghi.
Nhưng thẳng tới lúc này khi Ngao Mẫn Hành không ngại mặt mũi nói ra những lời kia, mọi người mới xác định rõ đáp án trong lòng. Chẳng qua cũng chính vì thế mới khiến bọn họ cảm thấy khó tin.
Bảo trư chớp chớp mắt tựa hồ có chút nghi ngờ, theo sau nó dụng ý niệm trao đổi với Hạ Nhất Minh cùng Lôi điện đã lập tức sáng tỏ.
Nó há hốc miệng, vẻ mặt thừ ra nói:
- Không có khả năng. Người kia là Chân thân cảnh cường giả?
Ngao Mẫn Hành cười khổ một tiếng, nói:
- Ta cũng không biết. Bất quá tu vi võ đạo người này quả thật trên lão phu.
Thân thể bảo trư nhất thời hoàn rũ xuống. Khi nghĩ tới vừa rồi buông tay đại chiến với người kia, tiểu tử này có chút hãi hùng khiếp vía.
Người không biết không sợ. Danh ngôn được cổ nhân tổng kết qua vô số năm quả thật không sai.
Nếu lúc này người đeo mặt nạ kia lại xuất hiện trước mặt bảo trư, tiểu tử kia phi thường hoài nghi bản thân có còn dũng khí ra tay?
- Người này tới từ Thần đảo, Ngả Đức Văn cũng có được Chân thần truyền thừa từ đó.
Hạ Nhất Minh thấp giọng nói:
- Mặc dù ta không biết lai lịch người này nhưng có thể xác định, hắn khẳng định có liên quan tới Chân thần cảnh cường giả Quang Ám Thánh Tử khi xưa.
Mưu Tử Long lên tiếng phụ họa:
- Quang Ám Thánh Tử chính là vị Chân thần cảnh cường giả duy nhất của Tây phương. Có lẽ ngài dùng công phu đặc biệt nào đó mới có thể truyền thừa lại.
Nói tới đây Mưu Tử Long không tự chủ được ngưng lại.
Suy đoán này thật sự vô cùng mờ mịt, ngay cả bản thân lão cũng không quá tin tưởng, càng không cần nhắc tới những người khác.
- Các ngươi nói.
Bảo trư sau khi im lặng một lát, lần nữa mở miệng nói:
- Người kia có phải Quang Ám Thánh Tử?
Mọi người nhất loạt rùng mình, bất quá chỉ ngay sau đó Mã Dự lắc đầu quả quyết, nói:
- Điều này tuyệt đối không thể. Quang Ám Thánh Tử mặc dù là Chân thần cảnh cường giả nhưng niên đại đó cách đây đã vạn năm. Bất luận sinh vật nào cũng không thể sống lâu như vậy.
Bảo trư hừ một tiếng, nói:
- Không nhất định. Huyền quy có thể sống trên vạn năm.
Mã Dự tức giận liếc mắt nhìn tiểu tử kia, nói:
- Quang Ám Thánh Tử là nhân loại không phải Huyền quy. Hơn nữa Huyền quy có thể sống trên vạn năm bởi thân thể nắm giữ năng lực đặc biệt, có thể thu nạp thiên địa lực lượng kìm hãm lão hóa. Nhưng trong năm ngàn năm qua thiên địa lực lượng suy yếu, ngay cả Thần đạo cường giả cũng không xuất hiện, bởi vậy cho dù Quang Ám Thánh Tử có năng lực của Huyền quy cũng đừng mong thoát chết.
Ngao Mẫn Hành đồng ý, nói:
- Mã huynh nói không sai. Hơn nữa cho dù hắn có biện pháp bảo trì thân thể nhưng lực lượng linh hồn không thể duy trì lâu tới vậy. Ngàn năm thời gian cho dù hắn may mắn có được Linh phách thạch nhiều nhất cũng chỉ có thể bảo trụ lực lượng linh hồn, trí tuệ sẽ tiêu tán vĩnh viễn.
Mọi người không xa lạ Linh phách thạch, Đồ đằng nhất tộc có thể bảo trì lực lượng hồn phách Thần thú cũng bởi trong tay họ có một khỏa Linh phách thạch. Chỉ là thứ Linh phách thạch này cũng không hoàn mỹ, chỉ có thể bảo trì linh hồn bổn nguyên lực tinh túy nhất.
Nếu lực lượng hồn phách trộn lẫn chút tạp chất nào đó sẽ không thể tiến vào Linh phách thạch.
Nói cách khác sau khi Thần thú vẫn lạc, hồn phách bọn họ phải cam tâm tình nguyện bỏ qua trí nhớ mới có thể đưa lực lượng linh hồn vào Linh phách thạch.
Hết thảy đều là cam tâm tình nguyện, không thể miễn cưỡng cũng không thể lưu lại chút oán niệm.
Cũng bởi điều kiện ngặt nghèo này Đồ đằng nhất tộc truyền thừa mấy vạn năm cũng chỉ có hơn hai mươi đầu Thần thú ngưng kết Thú thần phách. Đương nhiên lực lượng cường đại này đã đủ ngạo thị thiên địa, cho dù Ngụy thần cảnh đỉnh phong như Ngao Mẫn Hành cũng không dám xâm nhập Đồ đằng nhất tộc khiêu khích.
Bảo trư miệng méo xệch có chút giận dỗi nói:
- Đây cũng không phải, kia cũng không phải. Mấy người các ngươi không phải cũng sống hơn năm ngàn năm sao?
Tất cả mọi người ngẩn ra, theo sau cùng nghĩ tới chuyện nào đó.
- Ngao huynh. Chúng ta chưa tới Ngoại hải Thần đảo bởi vậy không biết tình huống nơi đó.
Mã Dự thấp giọng nói:
- Ngươi nói nơi đó có thông đạo thông tới không gian khác?
Ngao Mẫn Hành khẽ lắc đầu, đôi mắt lão ánh lên vẻ mờ mịt, vô thức nói:
- Muốn mở thông đạo không gian năm đó chúng ta tập hợp tất cả lực lượng Thần đạo trong thiên hạ. Chân thần cảnh trong truyền thuyết mặc dù cường đại nhưng không thể chống lại tất cả Thần đạo cường giả trong thiên hạ. Huống hồ năm ngàn năm trước Thần đạo cường giả cường thịnh không phải khôi phục như lúc này.
Ngao Mẫn Hành vừa dứt lời, một đạo âm thanh như sấm động vang lên:
- Các ngươi không nên đoán lung tung. Người kia gây rối Đông Tây chi chiến, bởi thế đã bị ta đánh trọng thương, trong thời gian ngắn không thể xuất hiện. Về phần trên Thần đảo có thông đạo? Hừ. Trí tưởng tượng của các ngươi thật phong phú.
Âm thanh này trầm bổng lúc gần lúc xa, chậm rãi biến mất trong hải vực mênh mông. Mọi người nhất thời nhìn nhau cười khổ không thôi.
Trên chiếc thuyền lớn phía xa, Lô Khắc ánh mắt âm trầm nhìn một phương. Thiên địa lực lượng dao động khiến lão kinh hãi.
Bất quá chính thức khiến lão chấn động chính là âm thanh vừa truyền tới. Lão không xa lạ âm thanh này, một âm thanh vang lên suốt năm trăm năm chỉ e đến chết lão cũng không thể quên.
Chỉ là sau khi nghe nội dung âm thanh này mang tới, trong lòng lão trầm hẳn.
Trên boong thuyền trầm ngâm hồi lâu, Lô Khắc quay người phân phó vài tiếng. Theo sau thân thể nhoáng lên rời thuyền tiềm hành tiến về phương nào đó.