Quang mang như mặt trời soi rọi khiến người ta không thể mở mắt. Ánh sáng mặt trời vẫn chiếu lên cảnh vật nơi này, lên đảo nhỏ, lên từng con sóng ngoài đại dương bao la. Bất quá khi quang mang như mặt trời kia xuất hiện trên không, ánh sáng mặt trời như bị che lấp.
Trong nháy mắt cả thế giới này như chỉ còn lại Quang, không còn bất cứ màu sắc nào khác.
Ngay khi người đeo mặt nạ xuất hiện, Hạ Nhất Minh đã cảm nhận được một cỗ nguy hiểm trí mạng. Lôi điện tâm linh tương thông lập tức chạy tới bên hắn.
Huyền quy xác trên thân thể mở rộng bao phủ từ đầu tới chân Hạ Nhất Minh cùng Lôi điện. Hắn hành động như vậy không phải tính toán mà gần như bản năng.
Đặc biệt sau khi thấy người đeo mặt nạ chỉ điểm nhẹ cũng dứt Quang minh thánh kiếm ra khỏi Ngũ Hành Hoàn, Hạ Nhất Minh càng cảm nhận rõ khí tức tử vong.
Bởi thế hắn không chút do dự cùng Lôi điện chui vào Huyền quy xác.
Quả nhiên quang mang trong nháy mắt phóng tới.
Lực lượng trong Quang minh thánh kiếm được phát huy hoàn toàn, thậm chí càng cường đại hơn bao phủ hết thảy. Ngả Đức Văn đôi mắt đang mất đi sinh cơ cũng chậm rãi hồi phục.
Mà cơ hồ cùng lúc Quang minh lực lượng khuếch tán khắp không gian, từ hư vô một thân thể gần mười trượng của Ái Nhĩ Bá Lạp cũng lập tức xuất hiện.
Quang minh lực lượng do người đeo mặt nạ phóng xuất quả nhiên hiệu quả khác biệt.
Đối với Hạ Nhất Minh cùng Lôi điện, Quang minh lực lượng như vạn kiếm xuyên tâm, tựa hồ muốn đâm họ thành trăm ngàn mảnh, nhưng đối với Ngả Đức Văn giúp gã phục hồi sinh mạng, đối với Ái Nhĩ Bá Lạp trực tiếp kéo nó ra từ không gian thần bí. Trong tay người này, Quang minh lực lượng tựa hồ không gì không thể làm được.
Sóng nhiệt nóng bỏng tràn ngập không gian đối chọi cùng Quang minh lực lượng lúc này đã hoàn toàn biến mất. Liệt hỏa lúc này như tuyết tan biến vô tung vô ảnh. Trong mảnh quang minh này vật duy nhất tồn tại chính là Huyền quy xác.
Thành lũy cuối cùng này vững vàng bảo vệ Hạ Nhất Minh cùng Lôi điện, mặc cho quang mang vạn trượng vẫn bất động.
Mặc dù trốn trong Huyền quy xác nhưng Hạ Nhất Minh cùng Lôi điện rất rõ biến hóa bên ngoài. Bất luận sau khi cảm ứng lực lượng công kích Huyền quy xác hay tín tâm tới từ bảo trư cũng khiến Hạ Nhất Minh vô cùng kinh hãi. Người này cường đại tới độ khó tin. Bản thân hắn không phải đối thủ của người này. Ý nghĩ vừa xuất hiện trong đầu, người đeo mặt nạ đã thu hồi Quang minh thánh kiếm.
Trong nháy mắt không gian tràn ngập Quang minh lực lượng đột ngột biến mất giống như chưa từng xuất hiện. Bầu trời tựa hồ như chưa từng thay đổi, bất quá trong lòng Hạ Nhất Minh lúc này không khỏi cảm thấy khẩn trương.
Cảm giác nguy hiểm trong lòng hắn chưa biến mất, ngược lại càng thêm mãnh liệt. Hắn thậm chí cảm giác, Huyền quy xác khiến Ngụy thần cảnh cường giả bó tay cũng không thể làm khó người kia.
Khẽ vỗ lên cổ Lôi điện, bạch mã mặc dù cảm thấy không ổn nhưng cũng không phải đồ đần, lập tức biết rõ nếu không rời đi sẽ chết. Nó mở tốc độ, trong Huyền quy xác bao phủ chạy về phía xa.
Được Huyền quy xác chống đỡ, Quang minh lực lượng quả nhiên không thể gây thương tổn cho bạch mã, bất quá khi nó bắt đầu chạy cảm giác được xung quanh như không hề xuất hiện lực cản.
Chỉ là bạch mã vừa di chuyển trăm trượng tốc độ của nó mau chóng chậm lại. Mặc dù nó dốc toàn lực chạy trốn nhưng thân thể vẫn chậm rãi lui ngược ra sau. Hạ Nhất Minh trên mặt lộ rõ vẻ kinh hãi, cơ hồ không tin được vào điều đang xảy ra.
Người đeo mặt nạ sau khi thu lại Quang minh lực lượng, gã dùng Quang minh thánh kiếm tạo ra một vòng quang mang.
Trong nháy mắt vòng quang mang này trở lên xám xịt, không có bất cứ ánh sáng nào phát ra. Không những thế vòng tròn màu đen này tản ra hấp lực vững vàng giữ chặt Huyền quy xác đang bao phủ Hạ Nhất Minh cùng Lôi điện.
Chỉ cần liếc mắt Hạ Nhất Minh cũng biết, vòng tròn này chính là Hắc ám lực lượng, bất quá là Hắc ám lực lượng tinh thuần cực độ.
Hắn thậm chí mơ hồ cảm ứng được. Vòng tròn này như Hắc ám lĩnh vực, người đeo mặt nạ dùng Hắc ám lĩnh vực súc áp thành vòng tròn phát ra uy năng không thể tưởng tượng.
Đối mặt với Lĩnh vực này, cho dù bản thân hắn cùng Lôi điện liên thủ cũng có chút bất lực. Nguồn: http://truyenfull.vn
Bất quá càng khiến hắn cảm thấy khó tin hơn, người này dùng Quang minh thánh kiếm phóng thích Hắc ám lĩnh vực. Chuyện khiến người ta kinh hãi này tựa hồ nằm ngoài khả năng giải thích của hắn.
Hấp lực khổng lồ mỗi lúc một tăng cường, vòng tròn hắc ám kia như bàn tay vô hình nắm chặt Huyền quy xác, hơn nữa chậm rãi kéo lại.
Một tiếng hống lớn từ miệng bảo trư vang lên. Thân thể nó đột nhiên bành trướng khổng lồ. Nó há miệng gầm lên một tiếng công kích Hắc ám lĩnh vực.
Trên đảo, Mưu Tử Long cùng Bảo Nham Trúc sắc mặt đại biến. Bọn họ không chút nghĩ ngợi bay lên không trung. Trong nháy mắt phóng thích lực lượng công kích Hăc ám lĩnh vực.
Người đeo mặt nạ ánh mắt liếc qua, bị ba vị Thần đạo cường giả giáp công nhưng trong đôi mắt gã ánh lên vẻ trào phúng.
Khẽ phất tay áo, Ngả Đức Văn cùng Ái Nhĩ Bá Lạp đã bay về phía xa.
Đầu Thần long đáng thương không biết chuyện gì xảy ra, bất quá không ảnh hưởng tới sự phạn đoán của nó. Hơn nữa nó đã từng gặp qua người đeo mặt nạ, biết người này tới từ Thần đảo, bởi thế cũng không chống cự mà dùng cự trảo khéo Ngả Đức Văn rời xa chiến trường.
Nó mơ hồ cảm giác, cục diện lúc này bản thân đã không thể tham dự, bởi thế lựa chọn tốt nhất là mang theo Ngả Đức Văn rời đi.
Lý Áo Ba Đặc thân thể nhanh chóng bay tới, lập tức đỡ lấy Ngả Đức Văn từ cự trảo Ái Nhĩ Bá Lạp.
Sau khi dò xét thương thế trên người Ngả Đức Văn, sắc mặt lão xanh mét khiến người khác lạnh lẽo tới tận xương.
Mặc dù Ngả Đức Văn chưa chết nhưng da dẻ toàn thân không nơi nào hoàn hảo, xương cốt cũng chịu thương tổn thật lớn, quan trọng hơn khí tức sinh mạng hắn đã vô cùng mỏng manh. Nếu không phải vừa rồi người đeo mặt nạ chữa trị qua, e rằng hắn đã tuyệt khí.
Thương thế như vậy cho dù với thực lực Thần điện e rằng cũng cần thời gian dài mới khôi phục như cũ. Lão ngẩng đầu, ánh mắt gắt gao nhìn Huyền quy xác trên không, đôi mắt sát khí tràn ngập.
Tam đại Thần đạo cường giả đồng thời công kích khiến không trung biến hóa mãnh liệt, ngay cả Hắc ám lĩnh vực lúc này cũng suy yếu rất nhiều.
Hấp lực tựa hồ suy yếu hơn, Lôi điện phát lực lập tức Huyền quy xác tiến thêm mấy trượng.
Bất quá từ miệng người đeo mặt nạ vang lên âm thanh như tới từ địa ngục.
Theo tiếng cười này vang lên, trong không gian lại xuất hiện dao động. Hắc ám lĩnh vực chịu công kích mà suy yếu lúc này khôi phục nguyên trạng, áp lực trở lại mênh mông. Đồng thời người đeo mặt nạ huy vũ trường kiếm chỉ về phía ba người Mưu Tử Long, theo sau ba đạo quang mang phóng tới cùng họ giằng co.
Người này sau khi vây hãm Hạ Nhất Minh cùng Lôi điện không ngờ dư thừa lực lượng đối phó đồng thời ba vị Thần đạo cường giả liên thủ. Tu vi võ đạo bậc này tuyệt đối đáng sợ trong đáng sợ. Ngao Mẫn Hành thở dài một tiếng, cổ tay khẽ dảo, Ngũ sắc quang mang lóe lên.
Đột nhiên Lô Khắc tới trước mặt lão, nói:
- Ngao tiên sinh. Chuyện này ngài không nên nhúng tay.
Ngao Mẫn Hành bật cười nói:
- Ngươi đang uy hiếp ta hay nghĩ có thể ngăn cản ta?
Lô Khắc cuống quít lắc đầu, nói:
- Ngao tiên sinh nói đùa. Ta cũng không cho rằng trong Thần giả nhân loại còn ai có thể ngăn được ngươi.
Ngao Mẫn Hành bình tĩnh nói:
- Nếu đã vậy ngươi mau tránh ra.
Lô Khắc khẽ cười, nói:
- Ngao tiên sinh. Ta chỉ muốn nói một lời.
Lão dừng một chút, âm thanh nhỏ như dây đàn truyền vào tai Ngao Mẫn Hành:
- Nếu hôm nay Hạ Nhất Minh chết, Đệ nhất phương Đông sau này khẳng định là Ngũ Hành Môn.
Ngao Mẫn Hành ánh mắt khẽ ngưng lại, lão lạnh lùng nhìn đối phương. Lô Khắc mặt không biến sắc, tựa hồ câu nói vừa rồi không phải xuất phát từ miệng lão.
Sau hồi lâu, Ngao Mẫn Hành thở dài một tiếng, nói:
- Đa tạ ý tốt của Nghị trưởng các hạ. Bất quá hôm nay Hạ Nhất Minh đại diện phương Đông giao chiến.
Âm thanh lão chợt hung mãnh cực điểm:
- Ngũ Hành Môn ta dù sụp đổ cũng không làm chuyện qua sông đoạn cầu này.
Vẻ tươi cười trên mặt Lô Khắc nhất thời cứng ngắc.
Thân thể Ngao Mẫn Hành chậm rãi bay lên, ánh mắt nhìn Hắc ám nghị trưởng khiến lão xuất hiện suy nghĩ muốn bỏ chạy. Nhưng đột nhiên trong không trung truyền tới âm thanh bạo liệt.
Âm thanh này kinh thiên động địa, truyền thẳng vào lòng người.