Vũ Thần

Chương 1152: Tinh Thần Đảo




Lưu Ly Đảo là một địa phương tu luyện tốt, mặc dù Hạ Nhất Minh không nguyện ý thừa nhận nhưng hắn biết, Hạ gia trang không thể sánh bằng.
Nếu sau này muốn Hạ gia trang phát triển, nhất định phải bỏ qua cơ nghiệp hiện nay, tìm một nơi thiên địa chân khí nồng đậm. Đương nhiên đây là chuyện sau này mới tính.
Trong một tháng ở lại đây, Hạ Nhất Minh cùng Lôi điện tiềm tu tại một nơi hẻo lánh. Bọn họ tận lực làm quen với cách sử dụng Phích Lịch Thiên.
Hơn một tháng khổ tu này cũng không uổng phí, mặc dù bọn họ chưa thể nắm giữ không gian lôi điện kia trong tay, nhưng Sí nhiệt lĩnh vực của Hạ Nhất Minh kết hợp cùng lực lôi điện đã cường đại hơn trước. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Mặc dù đây chưa phải Lôi điện lĩnh vực nhưng cường độ lôi điện đạt tới độ này đã hoàn toàn đủ sức chống lại Lĩnh vực lực lượng khác. Cho dù lấy cứng đối cứng, lực lượng lôi điện cũng không kém hơn Sí nhiệt lĩnh vực.
Qua đó có thể thấy được, siêu cấp Thần khí Phích Lịch Thiên cường đại ra sao.
Toàn bộ tinh thần cùng thể xác đặt vào tu luyện khiến thời gian trôi qua rất nhanh.
Giao ước một năm đảo mắt đã tới.
Lúc này mặt biển sóng im gió lặng, ngay cả gió biển thổi qua cũng không khiến đại dương nổi sóng.
Một đội thuyền lớn nhất Nam Cương lúc này xuất phát về hướng Tinh Thần Đảo.
Bên ngoài Tinh Thần Đảo vẫn tồn tại không ít xoáy ngầm, chúng bố trí xung quanh đảo tựa hồ như bảo vệ hòn đảo nhỏ bé, không để người khác dễ dàng đặt chân lên.
Đám người Hạ Nhất Minh đã đi tới boong thuyền, bọn họ nhìn ra xa mơ hồ cảm nhận biến chuyển thật lớn.
Ước định lần này khác biệt, Tân Tôn giả luận võ chỉ là phụ, mọi người coi trọng nhất dĩ nhiên là trận chiến giữa Hạ Nhất Minh cùng Ngả Đức Văn. Mà quan khán trận chiến này dĩ nhiên là những vị Thần đạo cường giả. Bởi thế hai bên trước ngày ước định cũng không ai tiến lên đảo trước.
- Lưu Xương Cử Tông chủ các hạ...
Xa xa truyền tới âm thanh già nua.
Mặc dù khoảng cách khá xa nhưng âm thanh như trực tiếp vang bên tai mọi người, dĩ nhiên khiến người ta xuất hiện cảm giác quỷ dị.
Lưu Xương Cử ánh mắt ngưng lại, lão không ngờ đối phương trực tiếp mở miệng tìm mình mà không phải Hạ Nhất Minh hay Đệ nhất cường giả nhân loại Ngao Mẫn Hành.
Bất quá chỉ trong nháy mắt lão đã bình tĩnh trở lại, âm thanh từ miệng vang lên:
- Lô Khắc nghị trưởng các hạ. Ngài có gì phân phó?
Âm thanh lão đồng dạng hữu lực, mặc dù ít đi quỷ dị nhưng nhiều hơn lực lượng.
Lô Khắc hắc hắc cười, nói:
- Từ xưa tới nay Thần đạo chi chiến đều chọn Nam Bắc Cương bởi Nam Bắc Cương bảo trì trung lập. Không biết vì sao hiện nay Nam Cương Lưu Ly Đảo lại lựa chọn như vậy?
Lưu Xương Cử khẽ nhíu mày. Lời này của Lô Khắc rõ ràng có ý ly gián, bất quá lão không thể không đáp lại:
- Lô Khắc nghị trưởng các hạ. Ngài suy nghĩ quá nhiều. Lưu Ly Đảo chúng ta cũng không có ý nhúng tay vào Đông Tây chi chiến.
Hạ Nhất Minh trong lòng thầm than một tiếng, quay đầu nhìn lại nhưng vẻ mặt mọi người tựa hồ không có gì dị nghị.
- Nếu Nam Cương tiếp tục bảo trì trung lập, bỉ nhân cũng yên tâm.
Âm thanh Lô Khắc tràn đầy vui mưng tựa hồ không tin lời Lưu Xương Cử nói.
Ngao Mẫn Hành khẽ lắc đầu, khinh thường nói:
- Lô Khắc tới giờ vẫn còn cẩn thận như vậy, thật không biết hắn làm sao tu luyện tới Ngụy thần cảnh.
Mã Dự than nhẹ một tiếng, trong những người này lão tâm tư phức tạp nhất.
Tuy nói lúc này lão đã chính thức trở thành trưởng lão Nam Cương Lưu Ly Đảo nhưng cũng là người tới từ phương Đông. Bất quá lão biết, nếu đứng ở vị trí Lưu Xương Cử lão cũng chỉ có thể trả lời như vậy.
Bất luận tình cảm thâm sâu ra sao, trước loại phải trái rõ ràng như vậy không có bất cứ lựa chọn nào khác.
Đội thuyền phương xa chậm rãi dừng lại bên kia đảo nhỏ, đám Thần đạo cường giả lập tức bay vào nội đảo.
Trong đó khiến người ta chú ý nhất chính là một đầu Thần long dài chừng mười trượng. Khi nó dang đôi cánh, bầu trời tựa hồ bị che phủ.
Bảo trư cùng Song Sí Bạch Hổ bất mã gầm nhẹ. Theo sau hai đầu Thần thú liếc mắt nhìn nhau nhưng không phát ra âm thanh khiêu khích.
Trí tuệ của chúng rất cao, tuyệt đối không thua kém nhân loại, hiển nhiên rõ ràng đối thủ của cự long hôm nay là ai? Bởi thế cho dù bất mãn nó thế nào, cũng không thể không nhịn.
- Chúng ta đi thôi.
Lưu Xương Cử phân phó môn hạ vài câu, trầm giọng nói.
Mặc dù lão luôn mở miệng không giúp bên nào nhưng nhìn hành động cung cấp phương tiện cho phương Đông, hơn nữa yêu cầu họ ở lại Lưu Ly Đảo cũng biết Nam Cương hướng về bên nào.
Dù sao Mã Dự lúc này cũng là Thần đạo trưởng lão Lưu Ly Đảo, cho dù Lưu Xương Cử không muốn đắc tội với Tây phương cường giả nhưng cũng phải bận tâm tới cảm nhận của Mã Dự.
Mọi người trực tiếp bay tới nội đảo, những vòng xoáy bên dưới căn bản không ảnh hưởng tới họ.
Đương nhiên Kim Chiến Dịch, phụ tử Lệ Giang Phong cùng Kỳ Liên Song Ma đều được trưởng bối mang vào. Diện tính Tinh Thần Đảo mặc dù kém xa Lưu Ly Đảo nhưng tuyệt đối không nhỏ. Từ trên cao nhìn xuống gióng như một hòn ngọc khảm trên sóng.
Phía sau truyền tới tiếng kèn, Hạ Nhất Minh quay đầu nhìn lại đã thấy đội thuyền hộ tống bọn họ mau chóng rời xa. Đồng thời chiến thuyền của đối phương cũng vậy, tựa hồ phía sau có thứ gì đáng sợ đuổi theo khiến cả hai bên phát huy hết tốc độ.
Lưu Xương Cử trên không trung dừng lại một chút, theo sau thẳng tắp đáp xuống trước mặt đám Tây phương cường giả chừng mười trượng.
Ái Nhĩ Bá Lạp thân thể cao chừng mười trượng đột nhiên gầm lên giận dữ. Đôi mắt lớn gắt gao nhìn Hạ Nhất Minh cùng Lôi điện, không khí xung quanh nhất thời trở lên khẩn trương.
Bảo trư cũng không kiềm chế được, nếu đối phương là lão long Tát Ma Đức, nó có lẽ còn nhẫn nhịn. Nhưng Ái Nhĩ Bá Lạp dù sao cũng không phải đầu Thần thú Ngụy thần cảnh kia, bởi thế nó hiển nhiên không nhận thua.
Bốn vó vừa chạm đất bảo trư đã bắn mình lên không trung, theo sau thân thể nó nhanh chóng biến lớn. Chỉ một lát sau nó đã biến thành một đầu Đông phương Thần long chừng mười sáu trượng. Nếu xét phương diện hình thể, bảo trư cao lớn hơn đối phương phân nửa. Đuôi nó khẽ chạm mặt đất, cao cao nhìn Ái Nhĩ Bá Lạp phát tiếng cười lớn.
Đám người Lệ Giang Phong vô cùng hoảng sợ. Đây là lần đầu bọn họ chứng kiến bảo trư biến hóa, từ một đầu heo nhỏ biến thành một đầu Thần long kinh khủng, điều này rung động cỡ nào?
Ái Nhĩ Bá Lạp giận dữ, nó dang cánh như muốn giao chiến cùng bảo trư. Bất quá một đạo thân ảnh đột nhiên xuất hiện trên lưng nó. Ngả Đức Văn hai tay vuốt lên cổ, miệng thầm nói điều gì.
Sau một lát Ái Nhĩ Bá Lạp bình tĩnh lại, dĩ nhiên không nhìn bảo trư một lần.
Hạ Nhất Minh trong lòng chấn động. Đúng như Hắc Long nói, Ngả Đức Văn chẳng những trở thành Thần thánh Long kỵ sĩ hơn nữa bọn họ phối hợp không tồi. Nếu không Ngả Đức Văn sao có thể khuyên can Tây phương Long tộc nổi tiếng hung bạo.
Lưu Xương Cử vẻ mặt nhăn nhó, trầm giọng nói:
- Các vị. Lúc này còn chưa phải Thần đạo chi chiến.
Trong đám người phương Tây, tiền nhiệm giáo hoàng Lý Áo Ba Đặc chậm rãi bước ra, cười nói:
- Lưu Xương Cử Tông chủ các hạ nói đúng.
Lão nhìn Hạ Nhất Minh cùng Lôi điện theo sau nhanh chóng thu hồi ánh mắt, nói:
- Từ xưa tới nay sau khi Thiên Đường Địa Ngục cùng Sinh tử giới mở ra, tất cả Tân Tôn giả trên đại lục đều tới Nam Cương luận võ. Lúc này mặc dù tiến hành chậm trễ nhưng vẫn cần giải quyết triệt để. Xin mời các vị Tân Tôn giả cướp đoạt danh hiệu Đệ nhất Tân Tôn giả.
Hạ Nhất Minh mỉm cười nhìn Kim Chiến Dịch bật ngón cái đầy hàm ý, theo sau mang cùng bảo trư, Lôi điện lui lại.
Phảng phất như có ước định, Ngả Đức Văn cũng kéo Ái Nhĩ Bá Lạp lui ra sau.
Tôn giả luận võ mặc dù không quan trọng nhưng đồng dạng ảnh hưởng tới thể diện Đông Tây, bởi thế không được phép sơ sảy.
Kim Chiến Dịch, phụ tử Lệ Giang Phong cùng Kỳ Liên Song Ma đồng thời đi ra. Phía Tây phương cũng xuất hiện ba người, đi đầu là truyền nhân Hắc Ám nghị trưởng Cách Lâm Đốn. Lô Khắc ánh mắt khẽ chuyển, đột ngột nói:
- Bắc Cương cùng Tây Bắc vì sao chưa tới?
Lưu Xương Cử cười khổ một tiếng, nói:
- Lúc trước Sinh tử giới mở ra, Băng Đảo manh nha xuất hiện, bởi thế Bắc Cương Băng Tiếu Thiên không phái người tham gia. Mà Tây Bắc...
Lão cười như không cười, nhìn Hạ Nhất Minh nói:
- Ta nghĩ bọn họ không cần phải phái người tới.
Lô Khắc nhíu mày nói:
- Cũng tốt. Vậy chỉ có mấy người bọn họ.
Ngao Mẫn Hành đột nhiên mở miệng nói:
- Các vị hãy khoan. Lão phu có một đề nghị.
Lý Áo Ba Đặc vẻ tươi cười không đổi nói:
- Ngao tiên sinh, mời nói.
Ngao Mẫn Hành hiển nhiên đã sớm chuẩn bị, cao giọng nói:
- Kỳ thực các vị cũng biết, lúc này Tôn giả chi chiến chỉ vì Ngả Đức Văn cùng Hạ Nhất Minh đã mất đi ý nghĩa.
Mọi người ánh mắt giao nhau, đồng thời công nhân câu nói của lão.
Thiên hạ đều biết Tân Tôn giả chi chiến đại diện là những cường giả trẻ tuổi kiệt xuất nhất. Nếu trước đây dĩ nhiên mọi người chú ý tới điều này, bất quá lúc này khác biệt.
Ngao Mẫn Hành ánh mắt ngưng lại, nói:
- Chia ra đánh chỉ tốn thời gian. Không bằng dứt khoát gom lại để hai người bọn họ nhanh chóng giao chiến. Các ngươi nghĩ thế nào?
Trên mặt Lý Áo Ba Đặc xuất hiện vẻ cổ quái nói:
- Ngao tiên sinh. Đề nghị của ngài là để bọn họ hỗn chiến?
- Không phải.
Ngao Mẫn Hành khẽ lắc đầu, nói:
- Ta đề nghị đại biểu cho Động Thiên Phúc Địa chúng ta, Song Ma huynh đệ sẽ khiêu chiến những người còn lại.