Mỗi lần Hạ Nhất Minh trở về nhà đều là ngày hội lớn nhất của gia tộc.
Quy mô Hạ gia trang không ngừng khuếch trương, từ trên không nhìn xuống cả trang viên như đầu quái vật đang cắt nuốt mặt đất, khí thể tản ra vô cùng uy nghiêm khiến kẻ khác trong lòng phát sợ.
Nhìn gia tộc phát triển với tốc độ khó tin như vậy, trong lòng Hạ Nhất Minh cũng không biết cảm giác ra sao.
Mặc dù hắn không ngăn cản gia tộc phát triển nhưng hắn cũng biết, phát triển gia tộc có bao nhiêu khó khăn. Điều này cũng như tu luyện võ đạo, nhất định phải chậm rãi tiến lên mới có thể củng cố nền tàng. Nếu thăng tiến quá nhanh cho dù lập được đại nghiệp cuối cùng cũng bị sụp đổ.
Chỉ là nghĩ tới kinh nghiệm tu luyện của bản thân, Hạ Nhất Minh không khỏi cười khổ.
Sau khi chiếm được bổn nguyên lực, tốc độ tu luyện của hắn tăng vọt, cơ hồ chưa từng đình trệ. Cho dù lúc này tiến giai tới Thần đạo, cảm giác này vẫn chưa biến mất. Hắn có cảm giác, tu vi võ đạo của mình chắc chắn sẽ vươn tới đỉnh cao.
Nhìn mảnh trang viên rộng lớn dưới chân, Hạ Nhất Minh mơ hồ cảm giác, Hạ gia như cũng có được bổn nguyên lực. Tốc độ khuếch trương của Hạ gia trang cũng giống như tốc độ tu luyện võ đạo của hắn.
Hạ gia quật khởi thần kỳ căn bản không ai có thể bắt chước. Cũng như bản thân hắn nắm giữ bổn nguyên lực chính là độc nhất vô nhị.
Đột nhiên bảo trư gầm vang một tiếng khiến Hạ Nhất Minh trong suy tư bừng tỉnh.
Viên Lễ Huân tới cạnh hắn, nhẹ giọng hỏi:
- Nhất Minh. Chàng đang nghĩ gì vậy?
Hạ Nhất Minh cười cười nói:
- Ta đang nghĩ tới Hạ gia trang.
Hắn than nhẹ một tiếng, không chút dấu diếm suy nghĩ phức tạp:
- Ta cũng không biết tương lai Hạ gia trang sẽ ra sao?
Mưu Tử Long lắc đầu nói:
- Điều này có gì phiền não. Hạ huynh đệ. Không bằng ngươi học ta, vứt bỏ hết thảy, toàn tâm tu luyện võ đạo.
Hạ Nhất Minh dở khóc dở cười liếc mắt nhìn lão, nói:
- Trăm năm sau có lẽ ta sẽ làm như vậy. Nhưng tuyệt đối không phải bây giờ.
Tại hậu viện Hạ gia trang có một mảnh sân lớn. Nơi này do Hạ Vũ Đức ra lệnh kiến tạo sau lần bảo trư biến hóa khổng lồ đáp xuống.
Mảnh sân này dài rộng chừng ba mươi trượng, cho dù bảo trư lớn gấp đôi cũng thoải mái đáp xuống.
Mặc dù Hạ gia trang bởi sự xuất hiện của bảo trư mà trở lên sôi trào nhưng nơi hậu viện này không có bất luận ai dám tự tiện tiến vào.
Bởi Hạ Vũ Đức lão gia tử đã quy định, Hạ gia hậu viện chỉ có Tôn giả mới đủ tư cách tiến vào. Trừ những người này, cho dù bản thân Hạ Vũ Đức cũng không dễ dàng đặt chân tới đây.
Lão gia tử biết rõ lai lịch những vị cường giả trong hậu viện bởi vậy luôn giành cho họ sự tôn trọng.
Bảo trư sau khi đáp xuống, thân thể rất nhanh trở lại trạng thái bình thường.
Đám người Mưu Tử Long ánh mắt nhìn nó nhiều thêm vài phần hâm mộ. Nắm giữ năng lực biến hóa thần kỳ như vậy, ngay cả trong Thần thú cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay. Mà Thần thú nắm giữ năng lực này đều là những bá chủ uy danh hiển hách.
Hạ Nhất Minh hướng mọi người gật đầu, dẫn đầu rời khỏi hậu viện.
Khi hắn rời khỏi hậu viện nhất thời bị chìm trong vòng vây thân nhân.
Trước mặt cha mẹ cùng người thân của mình, Hạ Nhất Minh hoàn toàn thu liễm khí tức cường giả.
Trước mặt họ hắn như người bình thường, cảm nhận tình thân vây quanh, trong lòng dạt dào xúc động.
Ra ngoài lịch lãm có thể tăng kiến thức, trải qua nguy hiểm nhưng có thể thăng tiến tu vi bất quá chỉ trở về nhà hắn mới cảm nhận được tình thân ấm áp. Dường như có ước định từ trước, trừ Hạ Nhất Minh không ai rời khỏi hậu viện, tất cả đều ở lại nơi dành cho bọn họ.
Buổi tối, tiệc rượu kết thúc mọi người cũng theo nhau giải tán.
Hạ Thuyên Danh cùng Lâm Ôn Ngọc không rời đi mà cùng Hạ Nhất Minh tới phòng hắn.
Gần một năm mới trở về nhưng căn phòng của hắn vẫn không nhiễm một hạt bụi, trong phòng sớm đã đốt đàn hương bởi thế mùi hương thơm mát tràn ngập.
Hạ Nhất Minh hít mọt hơi thật sâu, nói:
- Phụ thân. Mẫu thân. Hài nhi hối hả ngược xuôi mấy năm nay chưa từng hầu hạ hai người, trong lòng vô cùng hổ thẹn.
Hạ Thuyên Danh khoát tay chặn lại, nói:
- Nhất Minh. Cục diện Hạ gia trang lúc này ngươi cũng thấy. Tất thảy đều do ngươi hối hả ngược xuôi đổi lại. Có thể khiến gia tộc hưng vượng như vậy, phụ thân còn cầu gì nữa?
Lão một tay vỗ lên vai Hạ Nhất Minh, nói:
- Cả đời phụ thân kiêu ngạo nhất chính là có được nhi tử như ngươi.
Ánh mắt Hạ Nhất Minh nhìn xuống, câu nói này khiến hắn vô cùng xúc động.
Trên cao nhìn xuống thấy Hạ gia trang như cự thú không ngừng khuếch trương khiến hắn không khỏi lo lắng.
Bất quá hắn đã suy nghĩ lại. Đúng như phụ thân nói, Hạ gia trang hưng vượng như vậy nguyên nhân bởi vì hắn.
Chỉ cần một ngày hắn chưa ngã xuống, Hạ gia trang sẽ tiếp tục hưng vượng. Hắn chính là trụ cột chống đỡ Hạ gia trang, cũng là hi vọng của mọi người.
Nhìn phụ thân khẽ gật đầu, Hạ Nhất Minh nói ra lời hứa của mình.
- Phụ thân. Người yên tâm. Chỉ cần một ngài hài nhi còn sống, Hạ gia trang sẽ không suy bại.
Hạ Thuyên Danh vuốt râu cười, nói:
- Gia gia ngươi còn đang tính dưỡng tại Hoành Sơn, nếu có thể nghe được những lời này hẳn rất vui mừng.
Lâm Ôn Ngọc đưa tay xoa đầu Hạ Nhất Minh.
Bất luận tu vi Hạ Nhất Minh đạt tới cảnh giới nào, trước mắt Lâm Ôn Ngọc, hắn vẫn là hài nhi của nàng.
- Nhất Minh. Tâm ý của ngươi tất cả mọi người đều biết. Sau này ngươi không cần liều mạng như vậy nữa.
Lâm Ôn Ngọc ôn nhu nói.
- Vâng. Mẫu thân.
Hạ Nhất Minh tủm tỉm cười, nói:
- Người yên tâm. Với tu vi võ đạo của hài nhi lúc này, không còn ai có thể uy hiếp hài nhi.
Hắn nói những lời này có chút khoa trương, mặc dù thực lực hắn vô cùng cường đại nhưng trên thế giới này vẫn còn những tồn tại khiến hắn phải nhìn lên.
Bất quá vì an ủi mẫu thân, hắn hiển nhiên cố ý phóng đại vài phần.
Lâm Ôn Ngọc mỉn cười gật đầu, trong mắt nàng tràn ngập kiêu ngạo. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Sau khi biết được ấn tượng về bảo trư trong lòng mọi người, Lâm Ôn Ngọc đã hoàn toàn tin tưởng lời nói của nhi tử không hề hoài nghi.
Hạ Thuyên Danh khẽ gật đầu. Địa vị Hạ Nhất Minh không ngừng tăng lên, địa vị phu phụ bọn họ trong Hạ gia trang cũng theo đó tăng lên.
Cơ bản trong Hạ gia, nữ nhân không có quyền quá lớn nhưng có nhi tử Hạ Nhất Minh, địa vị Lâm Ôn Ngọc không kém gì Hạ Vũ Đức lão gia tử.
Ngay cả Lão gia tử đối với Lâm Ôn Ngọc cũng vô cùng khách khí, đãi ngộ này ngay cả đại tẩu cùng tam đệ muội cũng không được hưởng.
Bất quá toàn thể Hạ gia trang không vì điều này mà oán hận.
Mẹ dựa vào con chính là đạo lý.
Lâm Ôn Ngọc kéo tay Hạ Nhất Minh, muốn nhi tử kể lại chuyện đặc sắc bên ngoài.
Hạ Nhất Minh đương nhiên chọn những chuyện có thể nói. Nghe hắn nói bản thân lịch lãm thuận buồm xuôi gió, vô tai vô nạn khiến Lâm Ôn Ngọc hoàn toàn yên tâm.
Đồng dạng bởi hắn đi qua nhiều nơi nên cũng biết nhiều phong tục lạ, lúc này nhất nhất kể ra khiến phu phụ Hạ Thuyên Danh nghe được hận không thể tận mắt chứng kiến.
Trừ những điều này, kinh nghiệm hung hiểm hắn không hề đề cập tới. Nếu có chuyện nguy hiểm khiến hai người lo lắng hắn đều cắn chặt răng nuốt vào, một chút cũng không tiết lộ.
Ra ngoài lịch lãm báo tin mừng không báo tin buồn, tới đây Hạ Nhất Minh mới cảm nhận sâu sắc hàm ý những lời này.
Bất quá Hạ Nhất Minh đột nhiên phát hiện trong đôi mắt phụ thân lóe lên vẻ khác thường. Hắn mơ hồ cảm nhận chuyện hắn dọc ngang thiên hạ, phụ thân điều biết chỉ là không nói ra mà thôi.
Sau hồi lâu Hạ Thuyên Danh đứng dậy nói:
- Nhất Minh. Ngươi vừa trở về cũng nên nghỉ ngơi sớm.
Lão dừng một chút, nói:
- Tin ngươi trở về đã lan tới Hoành Sơn, phỏng chừng ngày mai gia gia sẽ trở về.
Hạ Nhất Minh giật mình nói:
- Sao gia gia có thể trở về nhanh vậy?
Hạ Thuyên Danh mỉm cười nói:
- Đầu linh thú phi hành do Sở tiền bối nuôi dưỡng đã trưởng thành.
Hạ Nhất Minh nhất thời hiểu ra. Tiểu Hắc Ngột Thứu ngốn không ít linh đan, diệu dược tốc độ trưởng thành vượt bậc là điều đương nhiên. Chở hai người tới Hoành Sơn với nó không vấn đề.
Lâm Ôn Ngọc thấy trượng phu đứng dậy, nàng do dự một chút nói:
- Nhất Minh. Lúc này trở lại bao giờ sẽ đi tiếp?
Hạ Nhất Minh cười khổ nói:
- Mẫu thân. Hài nhi chỉ có thể ở nhà vài tháng. Chờ hài nhi giải quyết xong chuyện sẽ ở nhà với người.
Lâm Ôn Ngọc than nhẹ một tiếng, nói:
- Cũng được. Bất quá mẫu thân có một tâm nguyện.
- Mẫu thân. Người có việc gì cứ nói.
Hạ Nhất Minh vỗ ngực nói:
- Bất luận chuyện gì hài nhi cũng có thể làm cho người.
- Tốt. Ngươi ở nhà mấy tháng vậy thành hôn cùng Viên cô nương đi.
Lâm Ôn Ngọc khấp khởi mừng thầm nói:
- Các ngươi tuổi cũng không nhỏ, cũng nên lưu lại nòi giống đi.
Hạ Nhất Minh ngây ngốc, nhìn lại phụ thân, đã thấy Hạ Thuyên Danh chậm rãi gật đầu, đôi mắt ánh lên vẻ chờ mong.