Trong hải vực phương Đông có một hải đảo danh tiếng lẫy lừng.
Trên hải đảo này một tòa thành đổ nát đang được dựng lên. Nguồn truyện: Truyện FULL
Chỉ là tai nạn phát sinh chưa lâu nên không khí tòa thành vẫn tràn ngập vẻ bi thương.
Phía sau tòa thành chính là một trong hai đại phái trên đảo, Kiền Sơn Môn.
Trên sườn núi, Kiền Sơn Môn đương đại Tông chủ Triển Hồng Đồ đang nhìn xuống chân núi. Mái tóc trên đầu bạc lão quá nửa càng thể hiện khí thế yếu nhược.
Từ khi nhận Hoắc Hồng Vũ làm đệ tử, lão trăm phương ngàn kế thiết lập quan hệ với Hạ Nhất Minh. Kiền Sơn Môn uy danh đại chấn, ngay cả Linh Thức Cốc Chân Vãn Khanh xưng bá Đông Hải cũng phải nể mặt ba phần.
Có thể nói Kiền Sơn Môn không thẹn với xưng hào Đệ nhất bá chủ Bồng Lai Tiên Đảo, bất luận kẻ nào cũng không dám chọc tới. Nhưng sau khi Tây phương Thần long tập kích Kiền Sơn thành, điều này có chút thay đổi.
Không chỉ đông đảo đệ tử môn phái hoảng sợ, ngay cả Linh Thứu Cốc cầm đầu những môn phái yếu hơn cũng ngo ngoe muốn động.
Triển Hồng Đồ biết Chân Vãn Khanh có lẽ không muốn tham gia đám này nhưng trên Bồng Lai Tiên Đảo có hai đại phái, một khi có cơ hội quật khởi nàng tuyệt đối không khoanh tay đứng nhìn.
Thành thị bị phá có thể xay dựng lại, đệ tử đã chết có thể lần nữa bồi dưỡng nhưng nếu sĩ khí mất đi, Kiền Sơn Môn muốn quật khởi vô cùng khó.
Ngẩng đầu nhìn phía chân trời, trong lòng Triển Hồng Đồ thở dài không thôi.
Hạ Nhất Minh mặc dù đã thông qua Trương Hòa Thiết chuyển lời cho lão, sẽ báo thù ác long kia. Nhưng trong lòng Triển Hồng Đồ không có bất cứ hi vọng nào với lời này.
Đầu Thần thú đại khai sát giới với tòa thành không ngờ chính là Thần thú cường đại nhất Long tộc.
Hạ Nhất Minh mặc dù cũng là Thần đạo cường giả nhưng muốn đồ long, e rằng không có khả năng.
Lúc này hi vọng lớn nhất của lão không phải Hạ Nhất Minh báo thù thành công mà là bên trong Kiền Sơn thành có Thần đạo cường giả tọa trấn.
Chỉ cần Hạ Nhất Minh tọa trấn nơi này, Kiền Sơn Môn sẽ vĩnh viễn không ngã, căn cơ môn phái vĩnh viễn không thay đổi.
Nhưng đáng tiếc hành tung Thần đạo cường giả như Hạ Nhất Minh không phải lão có thể quyết định.
Hơn nữa điều khiến lão lo lắng nhất chính là nguyên nhân Hạ Nhất Minh giao chiến cùng Thần long. Chỉ cần nghĩ tới khỏa Long đản xuất hiện từ Kiền Sơn Môn, trong lòng Triển Hồng Đồ không khỏi phát lạnh.
Lần nữa hướng ánh mắt tới tòa thành đang xây dựng phía dưới, Triển Hồng Đồ đột nhiên cảm giác được ngay cả lão cũng không thấy được tương lai Kiền Sơn Môn.
Đột nhiên Trương Hòa Thiết chạy nhanh tới, theo sau cẩn trọng nói:
- Tông chủ đại nhân. Linh Thứu Cốc Chân Vãn Khanh tiền bối cùng các vị tiền bối khác đang đợi ở đại sảnh cầu kiến ngài.
Triển Hồng Đồ thở dài một tiếng, nói:
- Thứ gì tới rốt cuộc cũng sẽ tới.
Trương Hòa Thái cúi đầu nhưng không dám tiếp lời. Bất quá trong đôi mắt lão ánh lên vẻ phẫn nộ.
Trải qua một tháng này, cục diện Bồng Lai Tiên Đảo đã vô cùng hỗn loạn. Lúc này trên đảo xuất hiện lời đồn, Kiền Sơn Môn mất đi sự ủng hộ của Tây Bắc Hạ gia trang nên mới bị Thần thú tấn công.
Lời đồn này càng lúc càng truyền xa, ngay cả Kiền Sơn Môn đệ tử cũng cảm thấy bán tín bán nghi.
Lúc này đám người Chân Vãn Khanh tới chỉ cần nghĩ một chút cũng biết mục đích.
Triển Hồng Đồ đứng lên chậm rãi đi về phía đại sảnh. Theo cước bộ của lão, khí thế trên người cũng biến hóa thần kỳ.
Khi lão tới ngoài đại sảnh, cảm giác bi thương vừa rồi đã hoàn toàn biến mất. Lúc này tinh thần lão vô cùng sảng khoái, ánh mắt lấp lánh hữu thần, khôi phục hoàn toàn uy phong Tông chủ đệ nhất đại phái trên Bồng Lai Tiên đảo.
Trong đại sảnh có bốn người đang ngồi, trừ Chân Vãn Khanh còn có hai nam một nữa.
Sau khi Triển Hồng Đồ xuất hiện, bọn họ đồng thời đứng lên. Mặc dù thái độ bốn người này không giống nhau nhưng cũng cấp đủ tôn kính cho lão.
Triển Hồng Đồ đảo mắt một vòng, trong lòng cười lạnh không thôi.
Nhìn bọn họ khẽ gật đầu, lão cất cao giọng nói:
- Chân Tôn giả. Lâm Tôn giả. Đỗ Tôn giả. Hoa Tôn giả. Các vị từ xa tới Triển mỗ không kịp nghênh tiếp, xin thứ tội.
Chân Vãn Khanh khoát tay nói:
- Triển huynh khách khí.
Hai nam một nữ kia, vị tóc bạc trung niên tên Lâm Tằng Hà, người một thân hắc ý tên Đỗ Vĩnh Quý, trung niên mỹ phụ còn lại tên Hoa Linh Yến.
Linh Thứu Cốc Chân Vãn Khanh dĩ nhiên là bằng hữu chung hoạn nạn với lão. Hơn nữa nàng đã tận mắt chứng kiến thực lực cường đại của Hạ Nhất Minh cùng Sở Hao Châu bởi thế không dám làm chuyện quá phận.
Nhưng ba người này thì khác, bọn họ là những nhân vật mới tấn giai Tôn giả vài năm trở lại đây.
Phía sau mỗi người đều là những môn phái hạng trung, bọn họ đại biểu cho những thế lực chỉ thấp hơn Kiền Sơn Môn, Linh Thức Cốc trên Bồng Lai Tiên Đảo.
Chỉ là từ trước tới nay môn phái họ đều bị Kiền Sơn Môn cùng Linh Thứu Cốc hoàn toàn áp chế nên không thể phát triển.
Lúc này nghe được lời đồn về Kiền Sơn Môn, hơn nữa chính mắt thấy được thảm trạng tại Kiền Sơn thành, không thể trách bọn họ hành động lỗ mãng vì môn phái.
Nếu thật sự có thể lật đổ quái vật Kiền Sơn Môn, bọn họ là những người có lợi nhất.
Huống hồ nếu lời đồn là thật đây là thời điểm yếu nhược nhất của Kiền Sơn Môn. Bởi thế bọn họ không ngại chạm mặt Triển Hồng Đồ tìm kiếm sự thật.
Lâm Tằng Hà tiến lên một bước, mái tóc bạc tung bay lộ vẻ phong trần. Mặc dù mấy năm nay thiên địa lực lượng tăng vọt lão mới tiến giai Tôn giả nhưng uy thế mơ hồ có thể đối chọi cùng Triển Hồng Đồ.
- Triển huynh. Tiểu đệ nghe nói Kiền Sơn thành bị Tây phương ác long phá hủy, bên trong chết vô số người.
Lâm Tằng Hà dừng một chút, nói:
- Bồng Lai Tiên Đảo đồng khí tương liên. Ác long ra tay chính là khiêu khích tất cả môn phái trên đảo, chúng ta quyết không khoanh tay đứng nhìn.
Đỗ Vĩnh Quý cùng Hoa Linh Yến đồng loạt mở lời, chỉ Chân Vãn Khanh ánh mắt mơ hồ xem thường.
Chỉ bằng thực lực ba người bọn họ nếu thật sự đứng trước mặt Tây phương Thần long, tư cách nhét răng còn không đủ. Vẻ mặt Triển Hồng Đồ không đổi, mỉm cười nói lời cảm tạ, nhưng trong lòng lão mắng chửi không thôi.
Ba người kia miệng nói tai nghe, nếu thật sự muốn giúp đã phải chạy tới từ đầu.
Nhưng tới nay đã hơn một tháng, sau khi Tây phương Thần long biến mất bọn họ mới khoan thai tới. Đây căn bản không thể gọi đồng tâm hiệp lực mà cơ bản là khi yếu, sợ mạnh, ôm tâm tư cháy nhà hôi tới.
Mấy người nói chuyện phiếm hồi lâu, ba người Lâm Tằng Hà cố ý hướng đề tài về Thần long mà Triển Hồng Đồ không có hứng thú với vấn đề này.
Ba người Lâm Tằng Hà liếc mắt nhìn nhau, Hoa Linh Yến mỉm cười nói:
- Triển huynh. Nghe nói Hạ Nhất Minh Thần quân tháng trước đã ghé thăm Bồng Lai Tiên Đảo. Không biết lão nhân gia người lúc này ở đâu, có thể cho phép ta diện kiến.
Ánh mắt Chân Vãn Khanh thoáng ngưng lại, nàng tới đây không có ác ý gì nhưng nếu có thể thấy mặt Hạ Nhất Minh, chuyến đi này cũng không tệ.
Dù sao Hạ Nhất Minh so với trước đây đã cách biệt một trời một vực.
Trên mặt Triển Hồng Đồ xuất hiện vẻ tươi cười thản nhiên, nói:
- Hoa Tôn giả. Thật sự xin lỗi. Hạ Thần quân mấy ngày trước ra tay đánh bại ác long nhưng không nghĩ ác long kia vô cùng giảo hoạt, bất ngờ quay lại Kiền Sơn thành.
Lão dừng một chút, ánh mắt thâm ý nhìn mọi người trầm giọng nói:
- Sau khi Hạ thần quân biết đã truy kích nó.
Trên mặt Lâm Tằng Hà xuất hiện nụ cười, bất quá trong lòng lão không có bất cứ tiếu ý nào. Lão nhẹ giọng nói:
- Triển huynh. Mấy người chúng ta đã bàn qua. Đề phòng ác long kia tập kích, chúng ta nguyện ý ở lại Kiền Sơn thành một thời gian. Không biết ý Triển huynh thế nào?
Đỗ Vĩnh Quý lập tức tiếp lời:
- Lâm huynh nói không sai. Nếu Hạ Thần quân đã đuổi theo rất nhanh sẽ có tin tức truyền về. Chúng ta có thể chậm rãi chờ ở đây.
Hoa Linh Yến gật đầu, vẻ mặt đồng ý.
Triển Hồng Đồ bật cười, lão đương nhiên rõ ràng ý tứ ba người này.
Mời thần thì dễ, tiễn thần mới khó. Những người này ở lại là muốn xác định, Hạ Thần quân có thật sự bỏ rơi Kiền Sơn Môn? Nếu là thật, ba vị tân Tôn giả liên thủ mặc dù không thể san phẳng Kiền Sơn Môn nhưng cũng thu hoạch không tồi. Chí ít cũng không bị hai đại pháp chèn ép như trước.
- Chân Tôn giả. Ý kiến ngài ra sao?
Triển Hồng Đồ nhẹ giọng hỏi.
Chân Vãn Khanh dịu dàng cười, nói:
- Triển huynh. Chúng ta giao tình nhiều năm như vậy còn phải hỏi sao? Trong Kiền Sơn Môn của ngươi nên kiến tạo trang viên để lão thân ở lại.
Tâm trạng Triển Hồng Đồ nhất thời thả lỏng mà sắc mặt ba người Lâm Tằng Hà không tốt cho lắm.
Chân Vãn Khanh yêu cầu Kiền Sơn Môn kiến tạo trang viện mà không phải Kiền Sơn thành, đây chẳng phải có ý liên thủ cùng Triển Hồng Đồ?
Nhất thời không khí trong đại sảnh vô cùng khẩn trương.
Hai vị lão Tôn giả liếc mắt nhìn nhau, trong lòng không khỏi âm thầm thở dài.
Sau khi thiên địa biến hóa, môn phái họ không ai đột phá cực hạn, tiến giai Tôn giả. Ngược lại ba môn phái vô danh đồng thời có người tiến giai.
Trên Bồng Lai Tiên Đảo sự phát triển của mỗi môn phái đều dựa trên nền tảng vũ lực. Nếu Kiền Sơn Môn cùng Linh Thứu Cốc có thêm một vị Tôn giả tọa trấn, cục diện sẽ khác.
Lâm Tùng Hà sắc mặt khẽ biến lập tức khôi phục vẻ bình tĩnh. Lão cười ha hả nói:
- Nếu Triển huynh cùng Chân Tôn giả có quyết định như vậy ta cũng không tiện miễn cưỡng. Vậy chúng ta cùng đợi ở đây.
- Hống...
Lão vừa nói tới đây, từ xa truyền tới tiếng hống kinh thiên động địa trực tiếp cắt ngang câu nói.
Sắc mặt mọi người trong phòng nhất thời đại biến. Không biết từ đâu một cỗ hàn khí tràn ngập trong lòng mỗi ngươi.