Khí tức trên thân thể Đức Lai Đặc nhất thời biến hóa dữ dội, ngay cả Hồng Long Ái Nhĩ Bá Lạp cũng thế.
Những lời này của Lý Áo Ba Đặc như tảng đá ném xuống mặt nước, dao động vô cùng lớn.
- Lý Áo Ba Đặc các hạ. Ngài không nói đùa chứ?
Hồng Long Ái Nhĩ Bá Lạp ầm ầm nói.
Vẻ mặt Lý Áo Ba Đặc vô cùng ngưng trọng không có nửa ý đùa giỡn, chậm rãi nói:
- Ngả Đức Văn từng ra ngoại hải, thiên tân vạn khổ mới tìm được Thần đảo trong truyền thuyết. Hắn ở đó chừng một năm, sau khi trở lại từ một Tôn giả trực tiếp tiến giai Thần đạo.
Hai đầu Thần thú liếc mắt nhìn nhau, không hẹn cùng thấy được vẻ chấn động trong mắt đối phương.
Một vị Tôn giả nhân loại trong một năm ngắn ngủi tiến giai Thần đạo cảnh giới. Tốc độ này tuyệt đối khoa trương nhất từ xưa tới nay. Hơn nữa người này trở về từ Thần đảo trong truyền thuyết.
Hai đầu Thần thú đồng thời nhớ tới những truyền thuyết tồn tại trong Long tộc, ánh mắt chậm rãi buông lỏng.
- Ngả Đức Văn các hạ đã được Chân thần truyền thừa, trách không được dám ước chiến cùng Hạ Nhất Minh.
Đức Lai Đặc phát ra âm thanh như lôi đình, nói:
- Khi ta trao đổi cùng Tát Ma Đức đại nhân được biết, Lĩnh vực thần khí của Hạ Nhất Minh đã đại thành. Không biết Ngả Đức Văn các hạ có thể tự tin giao chiến?
Lý Áo Ba Đặc bật cười, nói:
- Long vương bệ hạ yên tâm. Ngả Đức Văn được Chân thần truyền thừa đồng thời được Quang Minh Thần kiếm chấp nhận. Hơn nữa được hưởng ký ức truyền thừa có được trọn vẹn Lĩnh vực Quang Minh Thần kiếm.
Gương mặt lão bừng sáng như đã tính trước:
- Đây chính là Lĩnh vực Chân thần ban ơn, uy lực cường đại không thua Lĩnh vực cường giả chân chính. Mặc dù Lĩnh vực thần khí của Hạ Nhất Minh có chút kỳ lạ, tựa hồ không phải Lĩnh vực thần khí thông thường nhưng ta cam đoan, Lĩnh vực quang minh của Ngả Đức Văn sẽ chiến thắng.
Đức Lai Đặc chậm rãi gật đầu, tựa hồ nó rất tin tưởng vào Chân thần truyền thưa kia.
- Long vương bệ hạ. Ta từng cùng Long phách Tát Ma Đức giao tiếp.
Lý Áo Ba Đặc thừa dịp sắt còn nóng, rèn tiếp:
- Tát Ma Đức đại nhân nguyện ý bỏ qua Long phách, tiến hành nghi thức truyền thừa Long tộc. Mà đối tượng thích hợp nhất chính là Ái Nhĩ Bá Lạp đại nhân.
Thân thể cao lớn của Hồng Long Ái Nhĩ Bá Lạp run lên, bất quá nó không nói gì, chỉ là trong ánh mắt biến hóa vô cùng phức tạp.
Hai hàng chân mày của Hạ Nhất Minh nhíu lại, rốt cuộc hắn cũng biết vì sao Lý Áo Ba Đặc tới Long cốc chậm hơn cả hắn. Thì ra sau khi có được Long châu nội đan, Lý Áo Ba Đặc không lập tức chạy tới Long cốc mà dùng mật thuận trao đổi cùng Tát Ma Đức.
Trong trường hợp này Hạ Nhất Minh cũng lựa chọn như vậy. Không nắm chắc mười phần, bất luận là ai cũng không có khả năng tới bản doanh Long tộc khiêu khích. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Đức Lai Đặc chậm rãi nghiêng đầu, tựa hồ suy tính vấn đề này.
Sau hồi lâu nó vung cự trảo, Long châu nội đan vừa biến mất đã lập tức xuất hiện.
Bất quá lúc này nó không tiến hành trao đổi cùng Long phách mà trực tiếp giao cho Hồng Long Ái Nhĩ Bá Lạp, đồng thời nói:
- Di nguyện Tát Ma Đức đại nhân quả thật như vậy. Ngươi có thể chất cùng thiên phú tương đồng với Tát Ma Đức đại nhân, đây coi như là vạn hạnh trong bất hạnh của Long tộc. Bởi thế Tát Ma Đức đại nhân truyền thừa, ngươi chính là lựa chọn thích hợp nhất.
Ái Nhĩ Bá Lạp cung kính hạ thấp thân thể cẩn trọng nhận lấy khỏa Long châu nội đan.
- Di nguyện của Tát Ma Đức đại nhân, hi vọng người truyền thừa có thể thay hắn báo thú.
Đức Lai Đặc khẽ nói:
- Với thực lực của ngươi chỉ e vĩnh viễn không thể tiêu diệt Hạ Nhất Minh. Bởi thế lúc này ngươi nên theo Lý Áo Ba Đặc các hạ tới Thần điện.
Lý Áo Ba Đặc nâng chiến đầu vĩ đại lên, nói:
- Bệ hạ. Nếu ác ma kia trở lại, Long cốc sẽ gặp nguy hiểm.
Lý Áo Ba Đặc nhìn hai đầu Thần thú khẽ gật đầu, nói:
- Ái Nhĩ Bá Lạp đại nhân xin yên tâm. Ta đã cảnh cáo Hạ Nhất Minh. Nếu hắn còn ở lại chính là khiêu khích thế giới phương Tây. Khi đó chúng ta có thể quang minh chính đại tiến tới Tây Bắc trả thù Hạ gia trang. Tới lúc đó bất luận Đông phương Thần đạo, Tây Bắc Thần đạo cũng không có khả năng ra mặt giúp Hạ Nhất Minh. Bởi thế...
Lý Áo Ba Đặc ngẩng cao Đầu, tự tin nói:
- Lúc này khẳng định Hạ Nhất Minh đã rời khỏi thế giới phương Tây. Hơn nữa trong thời gian ngắn sẽ không dám quay lại.
Đức Lai Đặc chậm rãi gật đầu, nói:
- Lý Áo Ba Đặc các hạ nói không sai. Ái Nhĩ Bá Lạp, ngươi cũng nên đi đi.
Hồng Long do dự một chút, rốt cuộc cũng tuân lệnh Long vương. Bất quá nó cũng lập tức tỏ vẻ khuất phục mà cao giọng nói:
- Lý Áo Ba Đặc các hạ. Long kỵ sĩ năm ngàn năm nay chưa từng xuất hiện, ta có thể nhận lời ngài thử kết bạn cùng Ngả Đức Văn. Nhưng nếu hắn không cách nào khiến ta chấp nhận, ta sẽ không trở thành tọa ky của hắn.
Đối với điều này Lý Áo Ba Đặc không hề phản cảm, lão cười nói:
- Mỗi thành viên trong Long tộc đều vô cùng cao quý. Bởi thế ngài yên tâm, quyền lựa chọn thuộc về ngài.
Lão khen tặng một câu khiến Ái Nhĩ Bá Lạp vô cùng hài lòng. Hồng Long giữ khỏa Long châu nội đan, nhìn Long vương gật đầu theo sau lập tức bay lên.
Lý Áo Ba Đặc nhìn Long vương khẽ gật đầu, nói:
- Long vương bệ hạ tôn kính. Ta tin tưởng mấy tháng sau Ngả Đức Văn cùng Ái Nhĩ Bá Lạp sẽ cho Hạ Nhất Minh một sự kinh hỉ.
Dứt lời lão chậm rãi bay lên không trung, cùng Ái Nhĩ Bá Lạp hóa thành hai đạo quang mang nháy mắt biến mất phía chân trời. Bảo trư ngẩng đầu nói nhỏ:
- Bọn chúng tìm mọi cách đối phó với ngươi. Đây là thời cơ tốt, có muốn huyết tẩy Long cốc không?
Tiểu tử kia không có nửa điểm hảo cám với Tây phương Thần long, hơn nữa lại tham lam bảo tàng vạn năm của Long tộc bởi thế tận lực muốn huyết tẩy Long cốc.
Hạ Nhất Minh trầm ngâm một chút, nếu nói trong lòng không hề rung động thuần túy là gạt người. Nhưng nghĩ tới lời Lý Áo Ba Đặc vừa nói, trái tim hắn không khỏi trầm xuống.
- Tạm thời tha cho chúng. Đợi khi thực lực chúng ta cường đại hơn.
Hạ Nhất Minh thì thào nói, phảng phất như đang lập lời thề:
- Ta sẽ để chúng vĩnh viễn nhớ kỹ giáo huấn này.
Bảo trư bất đắc dĩ nhún vai, nếu Hạ Nhất Minh cùng Bách Linh Bát ra tay áp chế Long vương Đức Lai Đặc, nó hiển nhiên sử dụng âm thanh công kích đám Thần long.
Nhưng muốn nó chủ động công kích Long vương Đức Lai Đặc, vậy nó tạ ơn không cần.
Cái mũi nhỏ khẽ chun lại, bảo trư tiếp tục chỉ điểm, cả bọn lập tức di chuyển.
Bất quá lúc này trong đầu Hạ Nhất Minh không ngừng hiện lên hình ảnh Lý Áo Ba Đặc cùng vẻ mặt kỳ dị của hai đầu Thần long.
Ngả Đức Văn sở dĩ có được tốc độ tiến giai khoa trương hơn cả Hạ Nhất Minh nguyên nhân bởi hắn đã tìm ra Thần đảo trong truyền thuyết.
Được lực lượng thần bí trên đảo trợ giúp nên hắn mới có thể tấn giai Thần đạo, hơn nữa nắm giữ Thần kiếm cùng Lĩnh vực thần khí.
Sau khi Ngả Đức Văn có được thực lực cường đại, Lý Áo Ba Đặc cho rằng chưa đủ, muốn Tây phương Thần long trở thành tọa kỵ của hắn.
Quyết định này cũng bởi Lý Áo Ba Đặc biết tọa kỵ của Hạ Nhất Minh chính là Lôi điện.
Từ đây Hạ Nhất Minh biết được vì sao Lý Áo Ba Đặc thiên tân vạn khổ bày ra kế giá họa. Nguyên nhân cũng chỉ vì muốn một đầu Thần long nguyện ý trở thành tọa kỵ của Ngả Đức Văn mà thôi.
Thực lực Ái Nhĩ Bá Lạp mặc dù cường đại nhưng thời gian nó tiến giai Thần đạo còn ít hơn Lôi điện. Hơn nữa bạch mã nắm giữ lực lượng lôi điện cường đại, bất luận thế nào cũng không thể rơi xuống hạ phong.
Về phần địch nhân thần bí Ngả Đức Văn kia, Hạ Nhất Minh cũng không dám coi thường.
Lần giao thủ trước có thể nói điểm tới là dừng, hai bên không có xuất toàn lực. Cuối cùng người nào dành chiến thắng, bất luận là ai cũng không dám nói bừa.
Những suy nghĩ này quẩn quanh trong đầu nhưng bước chân của hắn không chút nào rối loạn.
Dưới sự chỉ điểm của bảo trư, rốt cuộc bọn họ cũng đi tới động phủ thật lớn.
Thần long trú ngụ tại động phủ này khẳng định có thân hình vô cùng to lớn, ngay cả trong Long tộc cũng phải chiếm vị trí nhất nhì.
Động phủ này khiến người ta chú ý nhấn là đống tài bảo tản ra quang mang đủ mọi màu sắc.
Đôi mắt bảo trư nhất thời tỏa sáng.
Chỉ cần nhìn ánh mắt cũng biết nó muốn mang đi toàn bộ.
Khẽ lắc đầu, Hạ Nhất Minh nhẹ giọng nói:
- Bảo trư. Chúng ta chỉ lất Lôi chấn tử, tránh để chúng phát hiện.
Bảo trư không cam lòng nói:
- Tại sao không lấy toàn bộ. Chúng nó có hoài nghi cũng không đổ lên đầu chúng ta.
Khóe miệng Hạ Nhất Minh khẽ nhếch lên, lạnh nhạt nói:
- Bởi vì ta không muốn đánh rắn động cỏ. Ta không muốn chúng biết ta tới đây.
Hắn nói tới đây ánh mắt nhìn lại bức vách như hi vọng thấy được Thần điện xa xôi.
- Sẽ có ngày ta cho chúng biết, thế nào mới gọi là kinh hỉ ngoài ý muốn.
Nghe những lời này của Hạ Nhất Minh, thân thể bảo trư khẽ run lên, trong lòng mặc niệm cho Ngả Đức Văn cùng Ái Nhĩ Bá Lạp. Theo sau nó quay đầu chăm chú nhìn đám tài bảo sáng lấp lánh.
Chỉ giây lát, nó hưng phấn nói:
- Tìm được rồi.