Khung cảnh bên trong Thần Điện rất quen thuộc với Ngả Đức Văn, hắn chỉ liếc mắt một cái đã nhìn thấy một lão nhân có thân hình cao lớn. Khí tức sinh mệnh xung người lão nhân này thật sự đã khiến cho hắn phải rung động.
Song phương sau một lúc cảm thụ khí tức trên người của nhau, cuối cùng đã chấp nhận sự tồn tại của đối phương.
- Lý Áo Ba Đặc miện hạ tôn kính. - Ngả Đức Văn cung kính thật sâu, nói:
- Hoan nghênh ngài trở về.
Lý Áo Ba Đặc hơi khoát tay chặn lại nói:
- Ngươi lần này đi tìm Thần Chi Đảo ở ngoại hải sao?
- Vâng.
- Ngươi tấn chức thần đạo ở đó?
- Vâng.
Lý Áo Ba Đặc hơi chần chờ một chút, cuối cùng mở miệng nói:
- Ngươi ở đó đã gặp phải chuyện gì?
Bí mật về truyền thừa Thần Chi Đảo vẫn không được Thần Điện truyền ra ngoài, chỉ là mấy ngàn năm qua Ngả Đức Văn mới là người đầu tiên bước chân lên Thần Chi Đảo, cho nên ngay cả Lý Áo Ba Đặc cũng không thể tưởng tượng nổi hắn đã gặp được kỳ ngộ gì.
Nhưng hắn có thể từ một tân tôn giả tấn chức thần đạo, thì có thể thấy được hắn đã gặp được kỳ ngộ rất lớn.
- Miện hạ, ta ở trên đó đã gặp được một cường giả đeo mặt nạ màu vàng.
Ngả Đức Văn không chút do dự đem hết thảy mọi chuyện nói ra, hắn không có ý định giữ cái gì làm bí mật, thậm chí ngay cả bản thân đạt được tri thức, kinh nghiệm truyền thừa cũng không hề giấu diếm.
Cuối cùng, hắn lấy ra thần đạo bảo khí Lục Giác Lăng cung kính đưa cho Lý Áo Ba Đặc, ngoài ra còn đem cách sử dụng thần đạo bảo khí này để liên lạc với Bạch Kình nói ra.
Lý Áo Ba Đặc hài lòng gật đầu, nói:
- Ngươi vì sao lại tin tưởng ta như vậy?
- Bởi vì ở phương Đông ta cũng gặp được rất nhiều thần đạo cường giả. - Ngả Đức Văn đem chuyện hắn đến phương Đông để khiêu chiến Hạ Nhất Minh giảng thuật lại một lần, hơn nữa hắn cũng không chút nào che dấu nguyện vọng của người đeo mặt nạ màu vàng.
Sắc mặt Lý Áo Ba Đặc nhất thời trở nên ngưng trọng, đối với Hạ Nhất Minh hắn không hề cảm thấy xa lạ, thậm chí so với Ngả Đức Văn còn quen thuộc hơn vài phần.
Ở trong đầu hắn, dù là Ngả Đức Văn có cường đại hơn nữa nhưng muốn khiêu chiến và đánh thắng Hạ Nhất Minh thì tuyệt đối không phải là chuyện dễ dàng.
Trầm tư một lúc lâu, hắn chậm rãi nói:
- Nếu ngươi đã chủ động đưa lời khiêu chiến thì vô luận thế nào cũng phải dành được thắng lợi cuối cùng.
Hai hàng lông mày Ngả Đức Văn hơi nhíu lại, nói:
- Miện hạ tôn kính, Ngả Đức Văn nhất định sẽ toàn lực ứng phó, sẽ không tiếp tục để cho Thần Điện phải mất thể diện.
Lý Áo Ba Đặc hơi khoát tay, nói:
- Ngươi nói bên cạnh Hạ Nhất Minh còn có bạn sinh thần thú sao?
- Đúng. Đó là một đầu Bạch Mã một sừng, nó có thể thao khống lôi điện. - Ngả Đức Văn nghiêm mặt nói.
Lý Áo Ba Đặc trầm ngâm một lúc lâu, cười nói:
- Ta biết rồi. Ngươi hãy lui xuống nghỉ ngơi trước đi.
Hắn dừng lại một chút, nói:
- Có lẽ, ngươi cùng hắn giao thủ sẽ giành được thắng lợi.
Ngả Đức Văn hơi giật mình nhưng vẫn cũng kính lui xuống. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Lý Áo Ba Đặc thu hồi lại vẻ tươi cười của mình, hắn suy nghĩ trong chốc lát rồi khóe miệng hiện lên một tia mỉm cười quỷ dị. Từ từ đứng lên, hắn đi về phía phòng ở của Liệt Đắc giáo hoàng, cùng với vị giáo hoàng bệ hạ này thương nghị một hồi lâu. Mặc dù Liệt Đắc giáo hoàng có chút do dự không quyết nhưng dưới sự kiên trì của lão giáo hoàng thì cũng đành miễn cưỡng đồng ý.
Sau đó, hai đời giáo hoàng cùng nhau tiến vào sâu trong Thần Điện, đi xuyên qua lòng đất dưới cung điện, cuối cùng đến một nơi rất thần bí.
Có thể đến nơi này ở trong Thần Điện cũng chỉ có hai người, một là giáo hoàng đương đại, và người thứ hai là người được chỉ định thay thế cho giáo hoàng bệ hạ.
Trừ hai người đó ra, cho dù là thần thánh kỵ sĩ cũng không biết được bên dưới Thần Điện lại tồn tại một nơi như vậy.
Bọn họ tiến vào nơi này, chỉ thấy đây là một không gian kỳ dị rộng lớn. Ở nơi này, hết thảy mọi thứ tựa hồ như đều đứng yên. Bên trong một vùng ánh sáng ở nơi này, những vật ở đó dường như đã bị phong ấn lại.
Đối với những thứ đó, thời gian trôi đi tựa như đã mất tác dụng, bọn chúng được bảo toàn không một chút sứt mẻ, giống như lúc vừa mới được đưa vào nơi này.
Khi hai người từ bên trong đi ra, trong tay Lý Áo Ba Đặc đã xuất hiện thêm một cái trượng dài, bên trên đính một vật hình tròn.
Nhìn vật phẩm trong tay đã bị phong ấn sáu ngàn năm, trên mặt hắn nhất thời lộ ra một nụ cười âm trầm.
Thần thú sao?
Phương Tây Thần Điện chúng ta cũng có....
*****
Thời gian hai tháng chỉ thoáng cái là trôi qua, mấy tháng nay Hạ Nhất Minh dù vẫn ở trong Động Thiên Phúc Địa nhưng hắn cũng không có cắt đứt liên lạc với bên ngoài. Kim Chiến Dịch đã đại biểu cho Linh Tiêu Bảo Điện đến Động Thiên Phúc Địa thăm Hạ Nhất Minh.
Khi biết được tình hình của Hạ Nhất Minh, đám người Mưu Tử Long và Bảo Nham Trúc mới cảm thấy yên tâm.
Hai tháng sau, Ngao Mẫn Hành cùng Ngao Bác Duệ đã tới yêu cầu đám người Hạ Nhất Minh bắt đầu xuất phát, còn Vi Cẩm Thuận vẫn lưu lại ở trong môn phái.
Tuy nói thần thụ của Động Thiên Phúc Địa nhờ thiên địa chi lực khôi phục mà đã đạt tới tình trạng tốt nhất, thậm chí còn gần đột phá. Nhưng với địa vị của Ngũ Hành Môn thì trong môn phái vẫn cần có một vị thần đạo cường giả tọa trấn.
Ở bên trong Vạn Thụ Cốc của Động Thiên Phúc Địa, gương mặt Ngao Bác Duệ tuy nhìn thì thấy rất tỉnh táo, nhưng Hạ Nhất Minh có thể từ trong ánh mắt của hắn nhìn ra được một tia kính động. Ngay cả với thân phận và định lực của hắn giờ phút này cũng không thể che dấu được toàn bộ tâm tình kích động.
Trong lòng Hạ Nhất Minh không khỏi cảm thấy hâm mộ, hắn đương nhiên hiểu được lúc này Ngao Bác Duệ đang suy nghĩ gì. Thần dược Tiên Dịch đối với Ngụy Thần cảnh không còn tác dụng, như vậy người có thu hoạch lớn nhất trong chuyện này chính là vị Hư Thần cảnh còn lại của Ngũ Hành Môn.
Nếu đã ở trường hợp tương tự, Hạ Nhất Minh chỉ sợ bản thân cũng vô cùng kích động, làm sao hắn có thể bình tĩnh như bây giờ chứ.
- Hạ huynh, chúng ta xuất phát thôi. - Ngao Mẫn Hành quay sang phía đám người Hạ Nhất Minh nhẹ nhàng gật đầu, hắn vung tay áo lên cùng Ngao Bác Duệ bay lên cao.
Bảo Trư kêu lên vài tiếng, thân hình của nó đột nhiên lớn lên, mãi cho tới khi dài hơn mười sáu trượng mới thôi.
Từ khi tấn chức thần thú tới nay đã hai năm, Bảo Trư mặc dù lười biến nhưng thực lực của nó vẫn tăng trưởng rất nhanh, cứ mỗi khi thực lực của nó tăng trưởng một bước dài thì thân thể lại lớn ra hơn một trượng.
Đây chính là chỗ tốt của thần thú, bọn chúng dù suốt ngày ngủ cũng có thể so sánh được với nhân loại phải ngày đêm tu luyện.
Bảo Trư cũng là một trong số đó.
Hạ Nhất Minh, Bạch Mã Lôi Điện cùng Bách Linh Bát đều tiến lên lưng Bảo Trư, nó gầm lên một tiếng giận dữ, cả thân hình nó bay lên cao đuổi theo hai người Ngao Mẫn Hành.
Ở trong Động Thiên Phúc Địa, vô số người đưa ánh mắt nhìn cảnh này, trong lòng bọn họ rất hoảng sợ, thật lâu sau mới lấy lại được bình tĩnh.
Nếu nói về thực lực thì Bảo Trư không thể so sánh được với Ngụy Thần cảnh cường giả, nhưng khi mọi người thấy bộ dạng thần thú của nó thì chấn động còn hơn xa khi thấy thần đạo cường giả của nhân loại.
Cho nên tất cả các môn phái đều hao tổn trăm phương ngàn kế để có được một đầu thần thú về làm hộ pháp, dù là không có được thần thú thì cũng phải kiếm được một đầu thánh thú đỉnh phong.
Bảo Trư sau khi biến thành Trư Long, tốc độ phi hành của nó trở nên cực nhanh, hơn xa so với thần đạo nhân loại. Nếu ở trên bầu trời phi hành thì cho dù là Bạch Mã Lôi Điện cũng không thể so sánh được tốc độ với nó.
Chỉ trong chốc lát, Bảo Trư đã có thể đuổi kịp hai người Ngao Mẫn Hành.
Nhìn thấy Trư Long uy phong lẫm liệt như vậy, hai amwts Ngao Mẫn Hành không hề che dấu được sự hâm mộ, khát khao.
Hạ Nhất Minh nghĩ, nếu như bản thân hắn dùng Bảo Trư làm điều kiện trao đổi lấy thần dược Tiên Dịch, chỉ sợ Ngao Mẫn Hành sẽ không hề suy nghĩ mà lập tức đồng ý. Đương nhiên, Bảo Trư ở trong lòng Hạ Nhất Minh có địa vị như một thân nhân, vô luận là điều kiện gì hắn cũng không bao giờ trao đổi.
- Ngao huynh, cùng lên đây đi. - Hạ Nhất Minh cười nói.
Ngao Mẫn Hành hơi chần chờ một chút, nói:
- Bảo Trư, huynh có đồng ý không?
Bảo Trư quay đầu sang, nó quơ quơ hai cái chân trước, nói:
- Cho ta một thần quả để ăn là được.
Nó khẽ quẫy chiếc đuôi, nói tiếp:
- Tốc độ của các ngươi quá chậm.
Nét mặt già nua của Ngao Mẫn Hành hơi đỏ lên, bất quá điều này cũng không thể tránh được, thần đạo nhân loại mặc dù có thể phi hành nhưng nếu nói về tốc độ thì không thể so sánh được với thần thú.
Sau khi được Bảo Trư đáp ứng, hai người Ngao Mẫn Hành lập tức đáp xuống lưng của thần thú, cảm thụ tốc độ bay của chúng nó, trong lòng bọn họ vô cùng cảm khái.
Dưới sự chỉ dẫn của Ngao Mẫn Hành, tốc độ cảu Bảo Trư trở nên nhanh hơn, chỉ sau hai canh giờ bọn họ đã rời khỏi đại lục tiến vào trong vùng biển mênh mông bát ngát.
Khi tới nơi đây, Ngao Mẫn Hành chỉ đường cũng dần chậm hơn trước.
Thời gian trôi qua tiếp hai canh giờ, mọi người đã tiến ra ngoài ngoại hải, hai mắt Ngao Mẫn Hành chợt sáng lên, hắn vội vàng bảo dừng lại.
Hạ Nhất Minh đưa mắt nhìn xuống dưới, ở bên dưới bọn họ chỉ có một hòn đảo.
Hòn đảo này cũng không tính là lớn, cả hòn đảo tính ra cũng không vượt quá mười mẫu. (1 mẫu = 666 mét vuông.)
Dưới ánh mắt hồ nghi của Hạ Nhất Minh, bọn họ dần đáp xuống hòn đảo này.
Ngao Mẫn Hành hơi gật đầu, hắn ở trung tâm hòn đảo tìm một địa phương bằng phẳng, sau đó lấy ở trong người ra một ít vật phẩm.
Ngao Bác Duệ giơ hai tay lên, thiên địa chi lực theo sự khống chế của hắn như biến thành một chiếc chổi lớn, đem những thứ xung quanh dọn đi.
Chỉ lát sau, nơi này đã biến thành một vùng đất bằng phẳng.
Tiếp theo đó, hai người Ngao Mẫn Hành bắt đầu hành động, động tác của bọn họ tương đối thuần thục, rõ ràng đã trải qua quá trình diễn luyện vô số lần.
Suốt hai canh giờ sau, hai người Ngao Mẫn Hành cuối cùng cũng hoàn thành công việc của mình.
Khi bọn hắn đi ra, thì ở trên không trung hòn đảo nhỏ này đã xuất hiện một cái trận đồ huyền ảo.
Hạ Nhất Minh trợn tròn hai mắt nhìn chằm chằm vào cái trận đồ, tựa hồ như muốn đem tất cả mọi thứ thu vào trong trí nhớ.
Nhưng hắn lại biết, nếu như không có thần đạo chi thư tương ứng, thì dù hắn có đem toàn bộ các bước nhớ kỹ cũng không thể giải thích được ảo diệu trong đó.
Hít sâu một hơi, Hạ Nhất Minh nói:
- Ngao huynh, đây có phải là thần đạo truyền tống trận đồ trong truyền thuyết không?
Ngao Mẫn Hành cười ha hả vài tiếng, ánh mắt của hắn hiện lên một tia hãnh diện không nói nên lời.
Cho dù là trong niên đại thần đạo, số người hiểu được về trận pháp cũng rất ít ỏi, hôm nay thời gian đã trôi qua năm ngàn năm, thần đạo cường giả đã ít lại còn ít hơn. Chỉ sợ lúc này cũng chỉ có hắn mới có thể bày ra được trận đồ cao thâm mức này.
- Nhãn lực của Hạ huynh thật là tốt, đây chính là thần đạo truyền tống trận đồ.