Vu Thần Kỷ

Chương 998: Thái Cực chi đạo




Bàn Cổ thế giới thiên ngoại thiên, trong hỗn độn không biết năm tháng.

Trong Đại Xích thiên, Linh Lung Bảo Tháp ở đỉnh đầu Đại Xích đạo nhân thả ra vô lượng minh quang, huyền hoàng khí tràn ngập hư không, hắn đỉnh đầu một đoàn khánh vân lơ lửng, lão, trong, thanh ba vị đạo nhân ngồi xếp bằng ở khánh vân đỉnh, sau đầu một vòng minh chiếu sáng diệu hư không, khó có thể ngôn dụ nói vận di thiên cực, nhét đầy toàn bộ.

Thời gian không gian, cho Đại Xích đạo nhân vô lượng thần thông trong hoàn toàn đọng lại.

Bắn ra chỉ, là vì vĩnh hằng.

Cơ Hạo thân thể cùng Đại Xích thiên thời gian, không gian giống nhau hoàn toàn đông lại, chỉ có hắn thái dương đạo chủng kịch liệt chấn động.

Đại Xích đạo nhân hai mắt chăm chú nhìn Cơ Hạo hai mắt, vô cùng vô tận đại đạo áo nghĩa ngay tại hai người tứ mắt bên trong lui tới lưu chuyển, kéo dài không dứt như nhau Thái Cực xoay tròn. Đại Xích đạo nhân nói rất cao thâm, Thái Huyền diệu, Cơ Hạo hầu như là một chút nói ý bóng dáng đều bắt giữ không đến.

Khác với đạo của Thanh Vi đạo nhân, đạo của Đại Xích đạo nhân uyên bác mà tinh diệu, như trên đại dương mênh mông có vô số hoa quỳnh nở rộ, đạo lý vạn vật sinh hóa ngay tại trong cánh hoa quỳnh gầy còm run rẩy kia.

Cũng khác với đạo của Vũ Dư đạo nhân, đạo của Vũ Dư đạo nhân liếc một cái có thể thấy được, như trong mây đen đầy trời một đạo điện quang gào thét mà đến, xé rách hư không, chiếu rọi đêm tối, hào quang nháy mắt đó thắp sáng vĩnh hằng.

Đạo của Đại Xích đạo nhân, không thể nói, không cách nào nói, so với Thanh Vi đạo nhân và Vũ Dư đạo nhân, Cơ Hạo mơ hồ cảm thấy, Đại Xích đạo nhân đã bước vào một cảnh giới cao hơn. Cái gọi là đại đạo vô hình, có lẽ có thể sử dụng để hình dung Đại Xích đạo nhân.

Vô cùng vô tận đạo ý từ hai mắt Đại Xích đạo nhân trào ra, không ngừng rót vào đôi mắt Cơ Hạo, theo cánh cửa đôi mắt hắn, rót vào hắn thái dương đạo chủng, dung nhập toàn thân hắn. Thân thể Cơ Hạo khẽ run, hắn căn bản không thể lý giải đạo của Đại Xích đạo nhân, nhưng Đại Xích đạo nhân không tiếc hao tổn đạo hạnh của mình, mạnh mẽ đem đạo của mình dung nhập toàn thân Cơ Hạo.

Cơ Hạo cảm thấy mình chính là một con lợn ngu xuẩn vô cùng, Đại Xích đạo nhân lại là đại nho uyên bác, đang vắt hết óc dạy mình con lợn dại dột không cách nào hình dung này học tập viết chữ. Lợn không thể học được viết chữ, nhưng Đại Xích đạo nhân mạnh mẽ xách móng lợn, từng lần một lướt qua ở trên đất bùn ẩm, một lần, hai lần, ba bốn lần. Năm lần, sáu lần, bảy tám lần...

Như thế, sau trăm ngàn vạn ức lần, Cơ Hạo con lợn này rốt cuộc học được viết ‘Nhất’!

Toàn bộ bảo bối có thể xuất hiện trước người ngoài trên thân Cơ Hạo đều bị lấy ra. Vũ Dư đạo nhân và Thanh Vi đạo nhân mang theo các bảo bối đó tới phía sau đạo cung của Đại Xích đạo nhân, cùng Cơ Hạo còn có Đại Xích đạo nhân chỉ cách một bức tường gỗ mỏng manh.

Tường gỗ nét cổ loang lổ, bên trên có vô số hoa văn kỳ dị, mỗi một đường hoa văn đều tựa như đang trình bày tất cả đạo lý hằng cổ không thay đổi của Bàn Cổ thế giới.

Ngay phía sau tường gỗ, có khí tức so với trên người Đại Xích đạo nhân càng thêm nồng đậm, càng thêm thâm thúy, càng thêm không thể biết, càng thêm không thể biết mơ hồ khuếch tán ra, loại cảm giác đó... Nếu nói Đại Xích đạo nhân là một mảng tinh không mênh mông không lường được, như vậy tồn tại kia sau tường gỗ, chính là vũ trụ bao dung một mảng tinh không này.

Cơ Hạo đại khái đã biết tồn tại này là ai, nhưng hắn không dám nói, không thể nói, không dám nghĩ, không thể nghĩ!

Hắn chỉ nhìn chằm chằm Đại Xích đạo nhân, gắt gao theo dõi hắn, theo dõi đôi mắt hắn, mặc cho đại đạo tinh nghĩa của hắn chậm rãi thấm vào toàn thân.

Toàn bộ bảo bối trên người hắn, trừ Thiên Địa Kim Kiều còn ở trên người, cái khác như Bàn Hi Thần Kính, Cửu Dương Đãng Ma Kiếm, Cửu Dương Qua, Cửu Dương Vô Cấu Y, Hỗn Nguyên Thái Dương Phiên, Thái Âm Hồn Đỉnh, Tiên Thiên Lục Nhâm Bình, Huyền Âm Tụ Sát Kỳ... Thậm chí Ma Hầu pháp trượng vân vân bảo bối từ các nơi cướp được, đoạt được, không biết lịch thế nào thu vào tay, các loại phẩm giai...

Tiên thiên chí bảo, tiên thiên linh bảo, hậu thiên thần khí, thiên địa thần binh, tiếp đó đến vu bảo Vu Đế, vu bảo Vu Vương, thậm chí là vu khí của Đại Vu, thậm chí các vật cổ quái dị tộc sản xuất.

Thứ Cơ Hạo áp đáy hòm, bao gồm vu tinh bình thường nhất cũng bị Thanh Vi đạo nhân và Vũ Dư đạo nhân vơ vét sạch sẽ.

Chỉ có cái đỉnh nhỏ ba chân trong bụng Cơ Hạo được ngọn lửa năm màu bao lấy, ba người Đại Xích đạo nhân, Thanh Vi đạo nhân, Vũ Dư đạo nhân liên thủ, cũng chưa thể phát hiện Cơ Hạo giấu trong bụng bảo bối này.

Cơ Hạo không biết Thanh Vi đạo nhân và Vũ Dư đạo nhân mang theo các bảo bối phòng thân của mình đi làm gì, dù sao hắn chỉ có thể cảm nhận được, ở phía sau tường gỗ mỏng manh, có dao động hùng hồn không thể nói bằng lời không ngừng truyền đến, như lò lửa thiên địa đang kịch liệt sôi sục.

Dần dần, Cơ Hạo đột nhiên cảm thấy toàn thân nhẹ bẫng.

Ở dưới Đại Xích đạo nhân không tiếc vốn gốc quán đỉnh, thái dương đạo chủng của Cơ Hạo đã xảy ra biến hóa kỳ dị. Thái dương pháp tắc ngưng kết ở quanh đạo chủng biến thành xiềng xích lần lượt hòa tan, hóa thành các luồng hào quang màu đỏ ấm mềm dung nhập thái dương đạo chủng.

Thể tích thái dương đạo chủng trở nên càng lúc càng lớn, màu sắc càng lúc càng ảm đạm, từ màu vàng dần dần hướng màu đỏ chuyển hóa.

Ở ngoài thái dương đạo vận thuần dương thuần cương, các luồng thái âm chi ý chí âm chí nhu lặng lẽ sinh ra, âm dương hòa hợp, thủy hỏa đan xen, khí tức cuồng dã bá đạo do Cơ Hạo mấy ngày nay thái dương đại đạo sau khi tu luyện đến cảnh giới nào đó đem tới cho người ta dần dần thu liễm vào.

“Cơ Hạo, việc hạ giới, ngươi hết sức thì thôi, không nên cưỡng cầu!” Thanh âm Đại Xích đạo nhân đột nhiên vang lên ở trong thần hồn không gian của Cơ Hạo: “Thuận lợi, thì tùy tâm sở dục, không thuận, thì giữ lại đường lui... Đại đạo diệu dụng, tự tại một lòng, ngươi nhớ lấy!”

Đại Xích đạo nhân chậm rãi vươn một ngón tay, nhẹ nhàng bắn ra ở mi tâm Cơ Hạo.

Vang lên ‘Ông’ một tiếng, đỉnh đầu Cơ Hạo liên tục chạy ra chín đám mây trong suốt như nước, chín đám mây hội tụ thành một đám, trên đó nâng lên một mặt trời đỏ to cả mẫu. Trơn bóng linh động, không thấy chút hào quang chói mắt, vầng mặt trời đỏ to cả mẫu này so với thái dương đạo chủng càng thêm vạn phần thần dị.

Cơ Hạo rõ ràng cảm giác được, nguyên thần mình đã xảy ra sự lột xác nào đó trên bản chất.

Phía sau Đại Xích đạo nhân, trong đại điện đạo cung cách một bức tường truyền đến tiếng ngân lên rất nhỏ, rất nhanh vài luồng sáng bay nhanh ra, nhanh chóng quay quanh Cơ Hạo vô cùng thân thiết xoay tròn.

Một món hộ thân pháp y như khói như sương, chia màu đen trắng, tên gọi Thái Cực Pháp Y.

Một thanh trường kiếm tám thước như quang như điện, lúc ẩn lúc hiện, là Thái Cực Thần Phong.

Một cái đỉnh lớn bốn chân dày nặng như núi, phun mây nhả mù, là Thái Cực Tạo Hóa.

Một tấm thần kính dày nặng thần quang đốt cả bầu trời, chiếu rọi vạn dặm, là Thái Cực Càn Khôn.

Pháp y nhẹ nhàng rơi ở trên thân, liền hóa thành một cái áo dài nhìn như bình thường, chạm vào mềm nhẹ như không có gì.

Trường kiếm tám thước rơi vào trong tay, khi thì mát mẻ thấu xương, khi thì nóng cháy không chịu nổi, khi vào tay nhẹ như lông hồng, lúc vung lên nặng tựa Thái Sơn.

Đại đỉnh lơ lửng bên trái mặt trời đỏ trên đỉnh đầu, mây mù phun ra nuốt vào, chất chứa vô số huyền cơ, huyền bí trong đó còn chờ đợi Cơ Hạo tự khai quật.

Thần kính nhoáng lên một cái thì có tinh tú khắp trời lóe lên, vô số hoa văn sông núi nhoáng lên một cái, bản thể của nó rõ ràng là Bàn Hi Thần Kính, nhưng bỗng dưng lại tăng thêm mấy lần uy năng, thậm chí bốn mươi chín đạo Hồng Mông bảo cấm bên trong cũng như Thiên Địa Kim Kiều biến thành năm mươi đạo!

“Thái Cực đại đạo, đều ở tâm ngươi... đi đi, trọng kiếp lần này, lại có ngươi làm vì thiên địa.” Thanh âm Đại Xích đạo nhân, Thanh Vi đạo nhân, Vũ Dư đạo nhân đồng thời vang lên, một lực lượng nhu hòa ập tới, đem Cơ Hạo đẩy ra khỏi Đại Xích thiên.

Trong quá trình đó, Cơ Hạo vẫn cảm thấy, có một ánh mắt càng thêm cao thâm khó lường luôn luôn nhìn chăm chú vào hắn, thẳng đến lúc hắn rời khỏi Đại Xích thiên.

Mới ra Đại Xích thiên, một cái ngọc phù trong tay áo Cơ Hạo liền kịch liệt chấn động lên.