Nghệ Thiên tùy tay đẩy, đầu năm ngón tay tay tạo nên một mảng lôi quang chói mắt, tiếng sấm sét chói tai chấn động làm người ta không đứng vững. Trong ánh điện lượn lờ, bàn tay phải của hắn biến thành dạng trong suốt quái dị màu xanh tím, giống như một khối thủy tinh sấm sét dòng điện ngưng tụ thành.
Trong phạm vi trăm trượng, trong không khí đột nhiên tràn ngập vô số tia lửa điện nhỏ bé. Mái tóc dài của Man Man, Thiếu Ti, Da Ma Sam Gia đột nhiên dựng thẳng lên từng sợi, ngọn tóc kéo ra các luồng điện màu tím dài cả tấc, cảm giác tê dại mãnh liệt khiến tốc độ phản ứng của các nàng chậm hơn bình thường không chỉ mấy lần.
‘Nha’ một tiếng, Man Man không ngờ Nghệ Thiên hoàn toàn không dựa theo quy củ Nam Hoang mà làm. Cướp cô dâu mà, sao có thể một câu nói trường hợp cũng không nói, trực tiếp động thủ ngay?
Một mảng lớn ánh lửa từ trong cơ thể Man Man phun ra, mi tâm của nàng có một hỏa diễm thần văn sáng lên, thần văn màu đỏ vàng cấp tốc hướng bốn phía khuếch tán, trên làn da Man Man không ngừng hiện ra hoa văn màu đỏ vàng phức tạp mà tinh mỹ, thân thể của nàng đang thiêu đốt, như một ngọn núi lửa vận sức chờ phát động tản mát ra nhiệt lượng khủng bố làm người ta tuyệt vọng.
“Không uống rượu, thì không có tư cách cướp cô dâu!” Man Man rít gào một tiếng trầm thấp, một quyền hướng bàn tay của Nghệ Thiên đánh tới.
Nắm tay phải của Man Man bị lửa vờn quanh, nắm tay nho nhỏ trong suốt như đá quý màu đỏ, từng vòng lửa từ trong nắm tay của nàng phun ra, như sao băng từ trên trời giáng xuống, hung hăng nện ở lòng bàn tay Nghệ Thiên.
Nổ vang một tiếng, một vòng hồ quang, một vòng lửa cháy dây dưa lẫn nhau, không ngừng va chạm, không ngừng phát ra tiếng nổ nặng nề hướng bốn phương tám hướng khuếch tán ra. Mặt đất cửa hành cung Đồ Sơn thị sụp đổ, quảng trường lát bạch ngọc bị nổ nát bét.
Mấy trăm thị nữ đứng ở trên quảng trường đón khách khàn giọng kinh hô, bị dòng khí cuồng bạo hất không đứng vững, giống như con lật đật lăn lung tung đầy đất.
Bàn tay nhỏ của Man Man kịch liệt run một cái, thân thể nhỏ nhắn lảo đảo liên tục lui, lửa trên người chợt ảm đạm, mấy luồng điện quang chói mắt xuyên thấu qua bàn tay nàng đánh vào thân thể nàng, giật nàng đến mức toàn thân không ngừng run run.
Thân thể Nghệ Thiên hơi nhoáng lên một cái, điện quang ở năm ngón tay phải hơi ảm đạm một phen, sau đó chợt sáng lên. Năm luồng điện quang dài cả thước ở đầu ngón tay hắn lóe lên bất định, không ngừng phát ra tiếng vang ‘Xẹt xẹt’.
Trong con ngươi dài nhỏ phun ra mấy ánh điện, Nghệ Thiên mang theo một tia dữ tợn hướng Man Man hung hăng trừng mắt nhìn một cái: “Cút!”
Man Man còn chưa đứng vững, Nghệ Thiên lại một chưởng hướng đầu Man Man vỗ xuống. Một lần này hắn không phải muốn đả thương người, mà là muốn giết người. Hắn không chút giữ lại vỗ xuống một chưởng, lôi kình khủng bố dẫn tới mây đen trên trời cao vờn quanh, đột nhiên có mấy chục tia sét từ trên trời giáng xuống dung nhập bàn tay hắn, càng gia tăng uy thế một chưởng này của hắn.
Một bàn tay Thiếu Ti đặt lên trên vai Man Man, một bàn tay khác nắm bàn tay nhỏ của Da Ma Sam Gia, thân thể nhoáng lên một cái, lặng yên không một tiếng động dịch chuyển mấy trăm trượng, từ cửa chính hành cung Đồ Sơn thị một mực lui đến cửa đại điện chỗ đám người Tự Văn Mệnh.
Vũ Mục hét to một tiếng, vung lên cái nồi sắt to đeo sau lưng, hung hăng vỗ về phía bàn tay to của Nghệ Thiên.
‘Xẹt xẹt ~ bốp ~’!
Vô số luồng điện quang phun ra ở trên cái nồi sắt to. Thân thể Vũ Mục bị dòng điện xuyên qua, thân thể hắn như cây đuốc sáng lên, dòng điện đáng sợ tàn sát bừa bãi ở trong cơ thể hắn, xuyên thấu qua thân thể bán trong suốt của hắn, có thể nhìn thấy rõ ràng lục phủ ngũ tạng cùng xương khớp toàn thân hắn.
“Đau!” Vũ Mục điên cuồng gào thét một tiếng, há mồm phun ra một làn sương mù màu xanh lục về phía Nghệ Thiên: “Man Man... Ngươi chơi ta, ngươi nói cướp cô dâu... lại không nói sẽ hạ độc thủ đối với thân thuộc nhà gái!”
‘Oành’ một tiếng, điện quang trên thân Vũ Mục chợt nổ tung, Vũ Mục mang theo khói đen đầy người cấp tốc lui. Thân thể tròn vo của hắn hiển nhiên gầy đi một vòng lớn, rõ ràng là mỡ trên người cũng đã bị dòng điện đáng sợ luyện hóa mất không ít.
Khói độc màu xanh lục bao phủ Nghệ Thiên, nhưng một ánh điện chói mắt từ ngoài cơ thể Nghệ Thiên bốc lên, hóa thành điện trường giống như lửa đem hắn bảo hộ ở chính giữa. Khói độc khẽ chạm đến ánh điện ngoài thân hắn, liền không ngừng thiêu đốt, hoá khí, biến thành các làn khói vô sắc vô vị tan rã.
Trong tiếng ‘Thùng thùng’, Vũ Mục liên tục lui mấy chục bước. Cuối cùng hắn không trụ được thân thể, chật vật đặt mông ngồi xuống đất.
“Chết!” Nghệ Thiên hướng về Vũ Mục khàn giọng rống giận: “Đồ Sơn nữ, là của ta! Ai dám tranh, thì phải chết!”
Tay phải chỉ, trên ngón tay Nghệ Thiên phun ra điện quang, nhanh chóng ngưng tụ thành một mũi tên trong suốt màu tím, theo một tiếng sét đáng sợ, mũi tên do dòng điện ngưng tụ thành cấp tốc phun ra, mang theo một tiếng xé gió chói tai trong chớp mắt đã tới trước mi tâm Vũ Mục.
Một bàn tay tái nhợt bán trong suốt đột ngột xuất hiện ở trước mi tâm Vũ Mục, Thái Ti giống như vong linh toàn thân không có một chút hương vị con người, quanh thân thể mơ hồ có gợn sóng kỳ dị ẩn hiện, cả người như không ở thế giới này dùng tay chặn mũi tên đó của gã.
Mũi tên ngưng tụ từ lôi quang vừa mới chạm tới Thái Ti bàn tay liền lặng yên biến mất, như từ trước tới giờ chưa từng xuất hiện.
Thái Ti trừng lớn đôi mắt trắng bệch không có bất cứ sắc thái nào khác, trợn trắng mắt mặt không biểu cảm nhìn Nghệ Thiên: “Văn Mệnh a thúc đẹp trai hơn ngươi... Ngươi tới nơi này làm loạn để làm gì?”
Tự Văn Mệnh vừa mới lao ra khỏi đại điện ngẩn ngơ, dùng sức sờ sờ khuôn mặt vuông kiên cường, nghiêm túc của mình. Hắn lớn như vậy, có người khen hắn bộ dạng uy nghiêm, có người khen hắn bộ dạng ổn trọng, còn có người nói hắn bộ dạng tuổi trẻ mà lão thành, thậm chí có người khen hắn rất có phong thái tổ tiên đế Hiên Viên của hắn...
Nhưng lớn như vậy, lần đầu tiên có người khen Tự Văn Mệnh hắn bộ dạng đẹp trai!
Tự Văn Mệnh không biết nên khóc hay cười lắc đầu, cao giọng quát: “Thái Ti, ngươi không am hiểu cận chiến, lui ra phía sau đi!”
Thái Ti túm lấy bả vai Vũ Mục, bàn tay trắng bệch lạnh như băng không có một chút nhiệt độ. Vũ Mục rùng mình, thịt béo toàn thân kịch liệt run lên. Thân thể Thái Ti nhoáng lên một cái, nhoáng lên một cái, giống như u linh bay đi, nhẹ nhàng mang theo Vũ Mục lui đến bên người Thiếu Ti, Man Man.
Nghệ Thiên ngẩng đầu lên, đôi mắt tỏa lôi quang nhìn chằm chằm Tự Văn Mệnh.
“Tự Văn Mệnh! Đồ Sơn nữ là của ta! Ta từ nhỏ một mảng tình si đối với nàng! Số mệnh định sẵn nàng là nữ nhân của ta!”
“Ta biết Sùng Bá Tự Hi lập công lớn cho nhân tộc, Tự Văn Mệnh ngươi cũng bởi vậy thanh danh đại chấn, nhưng công lao không thể thay thế được cảm tình, ta và Đồ Sơn nữ mới là thật lòng! Đem Đồ Sơn nữ trả lại cho ta, trả lại cho ta!”
Nghệ Thiên lớn tiếng thét dài, thân thể nhoáng lên một cái, sau lưng một đôi cánh chim màu tím ngưng tụ từ sấm sét mở ra, toàn thân hắn hóa thành một luồng điện đáng sợ, gào thét hướng đại điện lao đi. Trong lôi quang, mơ hồ có thể thấy được một con Lôi Bằng hình thể thật lớn như ẩn như hiện. Nghệ Thiên vô cùng càn rỡ, vô cùng hung hăng rống lớn: “Ai cản ta thì chết! Ta chỉ lấy một mình Đồ Sơn nữ!”
Ở chéo một bên, tiếng kêu của Phong Hành từ xa xa truyền đến, đứng ở trên một gò đất nhỏ ngoài mấy chục dặm, Phong Hành đem cây cung thần kia của hắn kéo căng tròn.
‘Phật’ một tiếng vang lớn, cung thần kịch liệt bắn, một tia sáng màu vàng xé rách hư không, hung hăng hướng cổ Nghệ Thiên bắn tới.