“Không!” Đám người Diêu Mãnh sợ hãi, toàn thân bọn họ lạnh như băng, cứng ngắc nhìn Tự Văn Mệnh trên ngực đã trúng một kiếm, trong đầu trống rỗng, hoàn toàn không biết nên làm cái gì, nên nói cái gì.
“Thân thể Vu Đế nhân tộc rất cứng rắn? Ừm hừ? Thậm chí nói, theo tu vi các ngươi sâu sắc hơn, cường độ thân thể nhân tộc Vu Đế bắt đầu đuổi kịp thậm chí vượt qua thân thể dũng sĩ Già tộc cùng cấp?”
Da Ma Thiên ghé đến bên tai Tự Văn Mệnh, cố ý phóng đại thanh âm cười trào phúng.
“Bọn họ còn nói cho ta biết, nói đỉnh phong Vu Đế nhân tộc thật sự cường đại, bọn họ đao thương bất nhập, nước lửa bất xâm, tay nắm long xà, quyền nát tinh tú, là một đám quái vật đánh không chết, đập không nát?”
Tự Văn Mệnh mặt không biểu cảm cúi đầu nhìn ngực, cảm thụ được trong mũi kiếm lạnh như băng chất chứa một nhiệt lực kỳ dị xuyên thấu trái tim mình mang đến cảm giác mới lạ. Mũi kiếm cắm ở trong trái tim, mỗi một lần tim đập đều làm Tự Văn Mệnh đau đớn không chịu nổi, loại đau đớn này khiến Tự Văn Mệnh dần dần cười lên, loại đau đớn này khiến hắn có một loại cảm giác chân thật mình rõ ràng còn sống!
“Nhưng, cái các ngươi gọi là cơ thể Vu Đế, ở dưới kiếm của ta chỉ là một câu chuyện cười!”
Da Ma Thiên đắc ý vặn vẹo chuôi kiếm, mũi kiếm cắt thân thể Tự Văn Mệnh, phát ra tiếng ‘Xẹt xẹt’ khe khẽ.
“Đây là vị phụ thân đại nhân lạm tình nơi nơi, nhưng địa vị tôn quý đó của ta, tự tay đúc cho ta bản mạng thần binh. Vì cây Ám Phệ kiếm này, hắn tự tay phá hủy một tiểu thế giới thuộc tính là hắc ám, cắn nuốt, dùng thế giới di hạch tiểu thế giới đó sau khi sụp đổ co rút lại hình thành làm tài liệu chủ yếu, giúp ta rèn cây binh khí đẹp đẽ mà thần kỳ này!”
“Nó không đâu không phá, hơn nữa có thể cắn nuốt vạn vật, nó cắn nuốt máu thịt với linh hồn càng nhiều, uy lực của nó sẽ càng cường đại hơn.”
Như một đứa nhỏ vừa mới có được món đồ chơi mới, Da Ma Thiên đắc ý khoe ra bản mạng thần binh Ám Phệ kiếm của hắn.
“Đế Thích Sát từ bên người phụ thân quay về, mang đến cho ta Ám Phệ kiếm. Ta luôn bị Da Ma La Gia nữ nhân chết tiệt đó ước thúc ở pháo đài Ám Nhật. Không cho ta ra ngoài, cho nên ta mãi không tìm được mục tiêu thích hợp khai phong cho nó!”
“Nhưng hôm nay ta đã tìm được nhân tuyển thích hợp nhất! Có người nói cho ta biết ngươi là Tự Văn Mệnh, chính là Tự Văn Mệnh kia ở Xích Phản sơn làm quý tộc Ngu tộc tôn quý chúng ta chảy vô số máu? Ngươi ở nhân tộc hẳn tính là một anh hùng?
“Dùng máu anh hùng khai phong cho Ám Phệ kiếm của ta, ta cảm thấy đây là một dấu hiệu phi thường tốt, quý tộc Ngu tộc chúng ta từ trong xương tủy là khá mê tín, tuy lực lượng của chúng ta có thể chinh phục tất cả mê tín. Nhưng trong xương tủy chúng ta vẫn khá tin tưởng một số thứ huyền ảo vô cùng không thể giải thích, ngươi cảm thấy thế nào?”
Tự Văn Mệnh chỉ cười khẽ ‘Ha ha’, không nói một lời. Hắn nheo mắt, rất hưởng thụ loại cảm xúc kỳ dị trường kiếm vào cơ thể, xuyên qua trái tim này.
“Cười? Ngươi thế mà còn có thể cười?” Sắc mặt Da Ma Thiên trở nên cực kỳ khó coi, gương mặt hắn vặn vẹo thành một dúm: “Ngươi nên khóc chứ, kêu chứ, cầu xin chứ, van lạy chứ, ngươi nên quỳ gối dưới chân ta, liếm giày ta xin ta tha cho ngươi một mạng!”
Da Ma Thiên khàn cả giọng thét chói tai: “Các thị nữ bị ta tự tay giết chết, họ không phải đều là như thế sao? Họ khóc lóc, họ cầu xin, họ quỳ gối dưới chân ta, họ dùng toàn bộ phương thức họ có thể nghĩ đến lấy lòng ta, xin ta tha cho họ!”
“Cho dù chết, dũng sĩ nhân tộc chúng ta cũng tuyệt đối sẽ không hướng một tên dị tộc mở miệng cầu xin tha thứ!” Tự Văn Mệnh rốt cuộc mở miệng. Ngữ khí của hắn trước sau như một ôn hoà hiền hậu mà ổn trọng: “Hơn nữa, ngươi xác định ngươi có thể giết ta?”
‘Ai’?
Da Ma Thiên kêu một tiếng quái dị. Trong nháy mắt tiếp theo trước mắt hắn tối sầm, Tự Văn Mệnh cực kỳ bá đạo xoay người tại chỗ, mặc cho lưỡi Ám Phệ kiếm xé rách nửa người hắn, giơ lên khuỷu tay tay trái, hung hăng nện một cùi trỏ ở trên mặt Da Ma Thiên.
Nổ vang một tiếng, giáp trụ vảy rồng, mũ giáp da rồng trên thân Da Ma Thiên đồng thời bộc phát ra hào quang chói mắt.
Cộng Công Thị vì để Da Ma Thiên giả mạo thân phận chiến sĩ Bắc Hoang đến Bạch Long giang xem náo nhiệt, ghép cho hắn đều là giáp trụ cực phẩm nhất của Bắc Hoang. Nhưng những giáp trụ dùng da giao long thuộc chế thành này đối mặt một đòn dốc sức của Tự Văn Mệnh lại yếu ớt như vậy.
Trong tiếng vang lớn, giáp trụ, mũ giáp trên thân Da Ma Thiên đồng thời nổ thành vô số mảnh vỡ nhỏ bé, một trọng lực đáng sợ đè ở trên thân Da Ma Thiên, ước chừng là trọng áp khủng bố gấp trăm vạn lần trọng lực bình thường của Bàn Cổ thế giới túm Da Ma Thiên, làm hắn như sao băng rơi xuống hung hăng nện xuống đất.
Mười mấy cái ngọc phù đen sì, tạo hình quái dị trên người Da Ma Thiên đồng thời nổ tung, tầng tầng u quang màu đen bao lấy hắn nhiều vòng, thay hắn chặn lực lượng có tính hủy diệt chất chứa trong một phát giật cùi trỏ khủng bố này của Tự Văn Mệnh.
Tối tăm mặt mũi nằm dưới đất, toàn bộ ngọc phù chủ động phòng ngự trên người Da Ma Thiên tiêu hao hết, hắn mù mịt ngẩng đầu, trợn mắt há hốc mồm nhìn Tự Văn Mệnh trên người không còn một tia vết thương, làn da trơn nhẵn không thấy bất cứ dấu vết nào.
“Không... Sao có thể chứ? Ám Phệ kiếm của ta!”
Da Ma Thiên không biết làm sao giơ Ám Phệ kiếm trong tay, theo bản năng nói: “Ta từng dùng mấy con chim hoàng yến Da Ma Sam Gia nuôi vụng trộm thử, chỉ là một kiếm, những con chim hoàng yến đó đã bị hút khô tinh huyết cùng linh hồn, ngươi không nên ngoại lệ!”
Tự Văn Mệnh vỗ ngực trái không mất một cọng lông, nhìn Da Ma Thiên thản nhiên cười nói: “Nói như vậy, thanh kiếm này của ngươi đã từng khai phong kiến huyết? Dùng chim hoàng yến khai phong, xem ra về sau Ám Phệ kiếm của ngươi cũng chỉ có thể đi giết gà con mèo nhỏ linh tinh.”
Da Ma Thiên chợt biến sắc, hắn chỉ vào Tự Văn Mệnh rống lớn: “Nói hươu nói vượn, bản mạng thần binh của ta, đương nhiên cần dùng máu của một anh hùng mới có thể khai phong, chính là ngươi, chính là Tự Văn Mệnh ngươi, không sai!”
Cố nén mê muội trong đầu, Da Ma Thiên nhảy lên, trường kiếm tạo hình tinh xảo trong tay kéo theo một đạo lưu quang màu đen, một lần nữa hướng yếu hại ở ngực Tự Văn Mệnh đâm tới.
Tự Văn Mệnh không trốn tránh, càng không dùng trường kiếm trong tay chống đỡ, hắn mặc cho trường kiếm của Da Ma Thiên đâm xuyên qua ngực mình, trong lòng rất cả kinh vì độ ăn sắc bén đáng sợ của thanh kiếm này.
Lấy nội tình hùng hồn của Tự Văn Mệnh, hắn chủ tu lại là đại địa vu lực, thân thể hắn mạnh hơn xa Vu Đế nhân tộc khác một mảng lớn. Lấy cường độ thân thể hắn, thế mà không ngăn được trường kiếm trong tay Da Ma Thiên nhẹ nhàng đâm một cái, thanh kiếm này rất hiển nhiên sẽ thành uy hiếp trí mạng cho chiến sĩ nhân tộc.
Trường kiếm nhập vào cơ thể, Da Ma Thiên đắc ý cười to, hắn lập tức thúc dục lực lượng cắn nuốt của trường kiếm.
Nhưng Ám Phệ kiếm không thể cắn nuốt được bất cứ thứ gì, thân thể Tự Văn Mệnh giống như một đống gân trâu dinh dính bán hòa tan, mặc cho Ám Phệ kiếm cắn nuốt như thế nào, tinh huyết cùng linh hồn toàn thân hắn đều nối liền một thể, Ám Phệ kiếm căn bản không rút được nửa điểm tinh khí của Tự Văn Mệnh.
Da Ma Thiên không tin tà rút ra trường kiếm, sau đó một lần nữa đâm xuyên qua thân thể Tự Văn Mệnh.
Nhưng sự tình như cũ, Ám Phệ kiếm có thể đánh bị thương Tự Văn Mệnh, lại không cách nào tổn hại hắn mảy may.
Trường kiếm rút ra, thân thể Tự Văn Mệnh liền khôi phục như lúc ban đầu.
Cười nhạt, Tự Văn Mệnh nhẹ nhàng nói: “Thân thể Vu Đế của ta, hao phí một khối Tức Nhưỡng cuối cùng trong tộc cất chứa hòa hợp một thể với ta. Thân thể của ta là Tức Nhưỡng thánh thể, một giọt tinh huyết cũng sẽ không tiết ra ngoài, ngươi sao có thể cắn nuốt được ta?”
Vung tay trái, một bàn tay của Tự Văn Mệnh hung hăng tát ở trên mặt Da Ma Thiên.