Bên Bạch Long giang, Cơ Hạo lúc ở dưới giang nhãn động thủ với Bạch Long giang thần, mặt sông kịch liệt chấn động, từng ngọn sóng giống như nổi điên vỗ thân núi hai bờ sông, phát ra tiếng vang lớn như trời sụp đất nứt.
Đám người Tự Văn Mệnh ngồi ở trong núi rừng nghỉ ngơi nhảy dựng lên, bước vài cái lao tới bờ sông, kinh ngạc vạn phần hướng nước sông xao động nhìn qua. Tự Văn Mệnh thất thanh kinh hô: “Sự tình thế nào?”
Mấy chiến sĩ nhân tộc luôn luôn ở đỉnh núi phụ trách quan sát động tĩnh đều lắc đầu, bọn họ chưa nhìn thấy mười tám ngọn núi lơ lửng trên giang nhãn có bất cứ dị động nào, bọn thủy tộc tiểu yêu cũng là bị ngọn sóng đột nhiên nhấc lên trên mặt sông kinh động, rất nhiều tiểu yêu từ trong giấc ngủ bừng tỉnh, đang đứng ở trên núi chỉ vào mặt sông sôi trào hô to gọi nhỏ.
Chợt một tiếng nổ truyền đến, trong giang nhãn một cột nước cao trăm trượng lao lên, cột nước va ở trên một ngọn núi lơ lửng, ngọn núi bị va đập kịch liệt loạng choạng, tiểu yêu trên núi ngã sấp xuống một mảng lớn.
Mấy cự yêu hình thù kỳ quái, hung ác dị thường đạp mây nước bay lên trời, chỉ trỏ vào mặt sông gào rống. Bọn hắn sử dụng là ngôn ngữ đặc hữu của yêu tộc, thấp giọng rít gào hàm hồ mà trầm thấp, không có ai nghe hiểu bọn hắn rốt cuộc đang nói cái gì.
Qua không bao lâu, trên mặt sông cả dòng Bạch Long giang một luồng thủy quang trong suốt dị thường hiện lên, mọi người đều có một loại ảo giác, đó là Bạch Long giang kéo dài ức vạn dặm, tinh hoa của cả dòng sông lớn đột nhiên bị rút vào Bạch Long giang nhãn, nước cả dòng sông cũng trở nên có chút mất sắc thái.
Lại là một tiếng trầm thấp truyện tới, nhưng một lần này trên mặt sông không có chút động tĩnh nào.
Bọn Tự Văn Mệnh tự nhiên không biết, Cơ Hạo ngưng tụ khỏa thuỷ lôi thứ hai bị Thái Âm Hồn Đỉnh cắn nuốt, lôi quang phát nổ, lại chưa thể tạo thành bất cứ thương tổn nào đối với Thái Âm Hồn Đỉnh, uy lực lôi kình cũng không giống quả đầu tiên truyền tới trên mặt sông.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Cơ Hạo gặp nạn rồi sao?” Tự Văn Mệnh hít một hơi thật sâu, thật sâu, trong cơ thể hắn truyền đến tiếng vang nặng nề hùng hậu như núi lớn va chạm. Xương khớp toàn thân cất cao từng đoạn, trong chớp mắt thân thể hắn đã cất cao đến khoảng ba trượng.
Lật tay rút ra trường kiếm giấu ở trong vỏ kiếm da thú, Tự Văn Mệnh hung hăng đâm một kiếm vào trên đỉnh núi, chợt nghe ngọn núi nhẹ nhàng chấn động, đại địa lực ở bốn phương tám hướng hóa thành cự long màu vàng mắt thường có thể thấy được, gào thét hướng trường kiếm hội tụ tới.
Chỉ là thời gian ba năm hơi thở, một thanh kiếm sắt bình thường trong tay Tự Văn Mệnh đã hấp thụ thổ nguyên chi lực khổng lồ không thể đo lường, thổ nguyên chi lực hùng hậu tinh thuần bám vào ở mặt ngoài kiếm sắt, biến thành một thanh cự kiếm màu vàng dài hai trượng có thừa, lớn như ván cửa, toàn thân long lanh trong suốt.
Từng đạo đại địa thần phù to bằng nắm tay ở trong cự kiếm trong suốt sáng tối bất định. Tự Văn Mệnh nhẹ nhàng vung trường kiếm, mặt đất xung quanh hơi rung động, mấy trăm ngọn núi lớn nhỏ như đồng thời sống lại, trong thân núi không ngừng phát ra tiếng nổ ‘Ù ù’, như người khổng lồ ngủ say thức tỉnh, lúc nào cũng có thể bộc phát ra biến hóa không lường được.
Tự Văn Mệnh nháy mắt xé rách áo dài vải thô trên người, để lộ ngực, sải bước hướng Bạch Long giang nhãn tới gần.
“Thủy yêu các ngươi, được thiên địa ân đức, khai linh trí, được pháp lực, hưởng trường thọ, thoát ly nỗi khổ bị nấu nướng, cũng không dễ dàng gì. Nhân tộc ta thông cảm thiên địa ân đức, không mảy may tơ hào thủy tộc ngươi, nhân tộc ta trồng trọt trên đại địa, các ngươi tiêu dao giữa sơn thủy.”
Tự Văn Mệnh vừa đi nhanh về phía trước, vừa lớn tiếng rống giận.
Trong thanh âm của hắn tràn ngập một loại sức hút khó có thể hình dung. Ngọn núi xung quanh đồng thời chấn động, phát ra tiếng vang lớn như sấm, phụ họa tiếng rống của hắn. Nơi Tự Văn Mệnh đi qua, từng ngọn núi đều bộc phát ra hào quang màu vàng loá mắt, không ngừng có ánh sáng màu vàng xé gió mà đến rót vào thân thể hắn.
“Nhưng, các ngươi thiên tính ti tiện. Đương lúc nhân tộc ta tai kiếp, gây sóng gió, đẩy sóng làm gió, hãm con dân nhân tộc ta ở tuyệt cảnh... tội các ngươi không thể tha, tội này đáng giết!”
Lo lắng sự an toàn của Cơ Hạo ở dưới giang nhãn, Tự Văn Mệnh tức giận ngập trời rít gào một phen. Không rảnh thương lượng nhiều với bọn thủy yêu, giơ trường kiếm hung hăng bổ xuống một kiếm.
Đỉnh đầu hắn vọt lên một luồng khí màu vàng, hóa thành đám mây vàng to lớn bao phủ toàn thân, trong mây vàng mơ hồ có thể thấy được những viên bản mạng vu tinh to bằng vại nước dày nặng dị thường như ẩn như hiện, nhưng trong đó lại có mấy viên bản mạng vu tinh toàn thân màu tím, tản mát ra tử ý nhuộm khiến bản mạng vu tinh khác cũng bỗng dưng có được một loại cao quý cùng thần bí khó có thể hình dung.
Diêu Mãnh bọn mấy bá hậu nhân tộc kinh hãi mở to mắt, bọn họ nhìn mấy viên bản mạng vu tinh màu tím tản mát ra vô thượng uy nghiêm cùng cao quý kia, một bá hậu trẻ tuổi khí thịnh, tính cách thô thấp giọng kinh hô: “Đó là tử...”
“Tử con mẹ ngươi, câm miệng!” Diêu Mãnh bịt kín mồm bá hậu trẻ tuổi đó, đè thấp thanh âm thấp giọng cười nói: “Tốt, tốt, tốt nếu là Tự Văn Mệnh đại nhân, chúng ta đều là tâm phục khẩu phục. Hắc, tranh đi tranh lại, gây ra nhiều sóng gió như vậy, cuối cùng vẫn là...”
Một đám bá hậu cười cười với nhau, đồng thời gật gật đầu.
Tự Văn Mệnh và Cơ Hạo giao hảo, mà các bá hậu Diêu Mãnh cầm đầu, trong lần nạn mưa lần này kề vai chiến đấu với Cơ Hạo, kết tình nghĩa chiến hữu thâm hậu. Không hai lời mà nói, về sau bọn họ tự nhiên sẽ thuộc trận doanh Tự Văn Mệnh.
Đối với Diêu Mãnh loại bá hậu nhân tộc hoàn toàn dựa vào nắm tay đánh ra một mảng thiên địa, sau lưng cũng không có thế lực đại bộ tộc chống lưng mà nói, có thể ở lúc này kéo giao tình với Tự Văn Mệnh, vậy thật sự coi như một bước lên trời.
Đoàn người đồng thời hét to một tiếng, cũng không triệu tập quân đội, lần lượt thi triển vu pháp thần thông, đem thân hình biến hóa đến cực hạn vu lực của mình có thể thừa nhận, đem bản mạng vu tinh ùn ùn phát ra, địa thủy hỏa phong các dị tượng đầy đủ mọi thứ, đều đạp cuồng phong liệt hỏa hướng mười tám ngọn núi lơ lửng ép tới.
“Kẻ địch! Bắn chết hắn cho ta!”
Trên một ngọn núi bay, một cự yêu khàn cả giọng chỉ vào Tự Văn Mệnh rống lên một tiếng.
Bọn họ không biết Tự Văn Mệnh là ai, nhưng khí tức trên người Tự Văn Mệnh quá mức khủng bố, tạo thành áp lực tâm lý thật lớn cho toàn bộ thủy yêu. Bọn tiểu yêu đã sớm xao động bất an đồng thời giơ lên cung mạnh nỏ cứng, lớn tiếng mắng hướng Tự Văn Mệnh bắn ra một đợt mũi tên.
“Phá!” Tự Văn Mệnh ngạo nghễ cười lạnh, tay trái hướng hư không nhấn một cái, mũi tên kim loại lấy trăm vạn để tính đồng thời lơ lửng ở giữa không trung.
Thuộc tính bản mạng vu lực của hắn là đại địa lực, đại địa nguyên từ lực bởi vậy diễn sinh ra có thể khống chế toàn bộ kim loại trên thế gian, toàn bộ binh khí áo giáp ở trước mặt Tự Văn Mệnh hầu như chính là đồ chơi.
Những mũi tên đó đối với người thường lực sát thương cực lớn, nhưng đối với Tự Văn Mệnh mà nói, vẻn vẹn trăm vạn mũi tên kim loại cũng chỉ là món đồ chơi mà thôi.
Tay trái nắm chặt, chợt nghe tiếng ‘Phành phành’ không dứt bên tai, vô số mũi tên đều vặn vẹo, phù văn trên đầu mũi tên không ngừng nổ tung, nổ thành khói lửa đầy trời quả nhiên là đẹp không sao tả xiết.
Tự Văn Mệnh giơ trường kiếm, hướng về phía bọn tiểu yêu trên mười tám tòa ngọn núi bay bị dọa trợn mắt há hốc mồm đang muốn bổ xuống một kiếm, một bóng người đột ngột từ phía sau hắn lóe ra, Da Ma Thiên khàn giọng cười điên cuồng, rút ra một thanh kiếm thủy tinh toàn thân đen nhánh bán trong suốt hung hăng hướng lưng Tự Văn Mệnh đâm tới.
‘Phập’ một tiếng, trường kiếm vào cơ thể, từ trước ngực Tự Văn Mệnh chui ra.
“Thú vị, thú vị, ngươi tựa như là cao thủ đứng đầu trong nhân tộc nhỉ? Có thể giết chết ngươi, thật sự là quá thú vị!”
Tiếng cười của Da Ma Thiên như con cú kêu chói tai, ở trong trời đêm truyền ra thật xa.