Cơ Hạo và các bá hậu nhân tộc đều động viên hẳn lên, các đại bộ tộc dốc sức điều động quân đội, kiến tạo Vạn Long Phong Thủy Đại Trận, đàn áp càn quét thủy yêu đại quân nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, quét sạch thủy phủ các nơi gây sóng gió.
Từng tòa Vạn Long Phong Thủy Đại Trận dần dần hoàn thành, hơi nước trên trời dần dần tiêu tán. Không còn thủy yêu gây sóng gió, mặt trời ở trời cao tái hiện, ánh mặt trời ấm áp chiếu vào trên núi lớn, trên đồi gò, chiếu sáng khe núi với rừng cây, xua tan sự lạnh lẽo do đại thủy mang đến.
Nước lũ lan tràn dần dần rút lui, con dân các bộ tộc trốn ở trong huyệt động núi cao, bám vào ở trên cành cổ thụ, hoặc đóng thuyền, làm bè gỗ theo sóng trôi nổi nơm nớp lo sợ rời khỏi nơi mình ẩn thân, tiếng khóc rung trời trở về chỗ nhà mình.
Phòng ốc bị rửa trôi, ruộng tốt bị phá hủy, đại gia súc không kịp mang theo cũng bị đại thủy làm chết đuối, nơi ở của bộ tộc vốn ấm áp an toàn biến thành một mảnh đất trống, trừ một chút đồ ăn khi chạy nạn mang theo bên mình, toàn bộ lương thực tồn đọng của bộ tộc đều bị nước quét đi rồi.
“Ông trời ơi!”
Tiếng la khóc lúc trầm lúc bổng vang lên ở Trung Lục thế giới các nơi, vô số lão nhân từng trải qua sóng gió hiểm trở giơ hai tay quỳ trên mặt đất, ngửa mặt nhìn bầu trời xanh thẳm, phát ra tiếng rên rỉ tuyệt vọng.
Quá khứ, lúc thiếu đồ ăn, các lão nhân này có thể vì bộ tộc hy sinh bản thân, bọn họ sẽ dựa theo truyền thống nhiều thế hệ, trốn vào trong núi rừng, tìm cái hõm núi tàng phong tụ khí lẳng lặng đói chết ở nơi đó, tiết kiệm đồ ăn cho người trẻ khỏe của bộ tộc.
Nhưng một lần này, là một chút hi vọng cũng chẳng có.
Đồ ăn mang theo bên mình sắp bị ăn hết rồi, lương thực tồn đọng trong kho của bộ tộc bị rửa trôi sạch sẽ, hoa màu trên đất bị rửa trôi không còn thấy bóng dáng tăm hơi, quả dại có thể dùng ăn trong núi rừng cũng đều bởi vì nước lũ không còn sót lại chút gì.
“Lão thiên gia, ngươi là một chút đường sống cũng không cho chúng ta nha!”
Tiếng rên rỉ nổi lên bốn phía, ngay cả các chiến sĩ cường đại trong bộ tộc cũng mờ mịt, hoàn toàn không biết nên làm thế nào mới tốt. Không còn lương thực, cho dù bọn họ có lực lượng hàng long phục hổ, con người sắt đá đói ba năm ngày cả người cũng sẽ đói nhũn ra!
Làm người ta càng thêm tuyệt vọng là, nước lũ qua đi, các độc xà mãnh thú cũng bụng đói kêu vang trong núi rừng đều chạy ra khỏi núi rừng.
Bọn độc xà mãnh thú đó năng lực sinh tồn trong đại thủy so với nhân loại thì mạnh hơn rất nhiều, nhân tộc cũng có thể từ trong đại thủy giãy dụa sống sót, bọn độc trùng mãnh thú kia càng không cần phải nói. Đám độc trùng mãnh thú đói sắp nổi điên đi tuần tra khắp nơi, bọn nó thông minh tránh được dã thú hung mãnh cũng đói sắp phát điên, đem ánh mắt ném về phía con dân nhân tộc yếu đuối vô lực.
Các nơi đều đã bạo phát thú triều, vô số thôn trang, thôn trấn bị độc trùng mãnh thú điên cuồng tấn công.
“Lão thiên gia! Ngươi đây là muốn chúng ta đoạn tử tuyệt tôn sao?”
Trên một chỗ gò đất đơn sơ, một Đại Vu nhân tộc cao một trượng hai điên cuồng tru lên, vung một cây rìu thép đem một con cọp răng kiếm vồ lên chém một nhát thành hai mảnh. Còn chưa chờ hắn thu chiến lợi phẩm, hai con báo nanh rắn màu đen lao lên, nhanh như tia chớp vượt ở trước hắn đem hai mảnh xác của cọp răng kiếm cướp đi, lui thật xa sau đó ngoác mồm cào xé.
Lượng lớn máu thịt vào bụng, hai con Xà Nha Báo dần dần khôi phục sức lực. Khí tức bọn nó nhanh chóng tăng vọt, trong con ngươi màu xanh lục lóng lánh hào quang hung tàn, hung tợn nhìn chằm chằm Đại Vu nhân tộc đứng ở trên gò đất, tay chân có chút phát run.
Mấy chục con mãnh thú thực lực có thể so với Đại Vu vòng quanh ụ đất khẩn cấp đắp lên này, trên trời có mấy trăm con ác điểu lượn lờ, thỉnh thoảng phát ra tiếng kêu bén nhọn. Nơi xa hơn, một ổ rắn độc toàn thân đỏ đậm thè lưỡi rắn, khóe miệng không ngừng chảy ra nước dãi kịch độc, tham lam nhìn mấy vạn con dân nhân tộc trong vòng đất.
Thôn xóm nhân tộc này thực lực không mạnh, trong mấy vạn con dân chỉ có không đến mười Đại Vu, bọn họ đứng ở trên vòng đất, mặt không biểu cảm nhìn hung cầm mãnh thú xung quanh. Bọn họ ướt đẫm mồ hôi, hơi nóng không ngừng từ trên thân bọn họ trào ra, mỗi một luồng hơi nóng đều mang đi một chút lực lượng cuối cùng trong cơ thể bọn họ.
“Tử chiến!” Một Đại Vu giơ lên thuần cương trường mâu trong tay hét to một tiếng, sau đó hát lên chiến ca phong cách cổ xưa thê lương.
“Tử chiến!” Mấy Đại Vu lần lượt giơ binh khí, theo đồng bạn hát lên chiến ca tổ tiên lưu truyền qua từng thế hệ tới nay. Phong cách cổ xưa thê lương, lộ ra vô tận tuyệt vọng. Đó là một loại ca dao người bên bờ cái chết, không còn bất cứ hy vọng nào nữa mới sẽ xướng tụng.
Thời đại hồng hoang, tổ tiên nhân tộc khi đối mặt vô số hồng hoang cự thú cắn nuốt săn giết, bọn họ ngẩng đầu ưỡn ngực, hát bài ca này khẳng khái chịu chết.
Lúc núi lửa bùng nổ, động đất sơn hỏa. Cùng là bài ca tổ tiên nhân tộc hát, dùng thân thể yếu ớt của mình ngăn cản thiên tai, yểm hộ tộc nhân rút lui.
Khi ôn dịch lan tràn, xác chết đầy đất, càng có vu tế nhân tộc hát ca dao như vậy, xâm nhập núi rừng nhấm nháp bách thảo, vô số vu tế bị dược thảo kịch độc độc chết, nhưng bọn họ cũng đã tìm được thuốc chữa bệnh.
Thời điểm dị tộc đến từ ngoài bầu trời, giết chóc vô số, đem nhân tộc biến thành heo chó nô lệ, đế Hiên Viên giơ cao bảo kiếm trong tay, mang theo chiến sĩ nhân tộc từ bốn phương tám hướng của đại địa tới hội hợp, mọi người hát ca dao tương tự, mặc da thú thô sơ, cầm khiên gỗ đơn sơ, ngẩng đầu ưỡn ngực đón đầu đao thương sắc bén của dị tộc.
Bài chiến ca này từ thời đại hồng hoang truyền thừa mãi đến nay, chỉ có thời điểm một bộ tộc hoàn toàn không còn hy vọng, sắp triệt để diệt sạch, các chiến sĩ nhân tộc có truyền thừa xa xưa sẽ hát lên bài chiến ca này tử chiến với địch!
Hoặc là kẻ địch chết hết ở chỗ này, hoặc là bọn họ chết toàn bộ ở chỗ này.
Trong tường đất, con dân bộ tộc đói đến mức tay chân bủn rủn nghiến răng, run rẩy đứng lên. Bọn họ xách binh khí, chậm rãi leo lên tường đất, thở hổn hển, toát mồ hôi nhìn mãnh thú hung cầm bốn phía.
Tiếng chiến ca càng lúc càng vang dội, tử ý lạnh lẽo càng lúc càng nồng đậm.
Bọn hung cầm mãnh thú bất an rít gào, hò hét, bọn nó từ trên thân đám nhân tộc gầy yếu này đã cảm nhận được nguy hiểm mãnh liệt. Cảm giác đói khát với nguy hiểm kích thích bọn độc trùng mãnh thú càng thêm hung bạo bất an.
Ngay tại lúc một đám mãnh thú muốn xông lên tường đất, nhiều điểm sáng màu vàng từ không trung hạ xuống.
Mỗi một điểm sáng màu vàng rơi xuống đất, đều nhanh chóng hóa thành một đóa hoa sen màu vàng đón gió lay động, sen vàng nở rộ ra, trong mỗi một đóa hoa sen vàng đều có một nam tử đạo trang dung mạo tuấn mỹ ngồi xếp bằng tụng kinh.
Một khí tức làm tâm cảnh người ta bình thản lan ra, hung cầm trên trời ùn ùn hạ xuống, thu nanh vuốt dán sát đất, mãnh thú trên mặt đất cúi đầu, hướng các nam tử đạo trang trong hoa sen vàng quỳ lạy, toàn bộ rắn độc đều cuộn mình, không còn có bộ dáng hung ác vừa rồi.
Hai nam tử tuấn mỹ mặc đạo bào màu trắng lắc lư từ xa xa đi tới, một bước của bọn họ đã bước ra ba năm dặm, thân hình lóe lên nhanh chóng tới phía trước tường đất.
Một nam tử tuấn mỹ mỉm cười, hướng con dân bộ tộc trên tường đất trợn mắt há hốc mồm cười nói: “Tổ sư nhà ta từ bi, biết rõ con dân phương này gặp nạn, phái chúng ta đến hàng phục mãnh thú, giải trừ khổ nạn của các ngươi.”
Hắn lấy ra một bức tranh mở ra, trên quyển trục dài rộng ba thước chính là hình ảnh Mộc đạo nhân và Hoa đạo nhân sóng vai đứng thẳng.
“Vào môn ta, ngày đêm đọc pháp danh tổ sư nhà ta, các ngươi đều có thể ăn no mặc ấm, cơm no áo ấm, ngoại ma cũng không cách nào gây hại các ngươi nữa!”