Vu Thần Kỷ

Chương 957: Kịch chiến Hà Bá




Trường kiếm trong tay Cơ Hạo hất ngang, ánh sáng vàng bốc lên, chắn trước hắc cương kiếm.

Trong tiếng ‘Xẹt xẹt’, trên thân hắc cương kiếm bốc lên một mảng lớn khí lạnh, ánh sáng trắng khí lạnh lóa mắt người ta, đổi làm người thường hai mắt sớm đã như mù không thể nhìn được, nhưng trong ba con mắt của Cơ Hạo phun ánh sáng vàng, xuyên thấu ánh sáng trắng với khí lạnh, thấy rõ mặt mũi Tứ Thủy Hà Bá.

‘Đinh đương’ một tiếng, hai thanh trường kiếm va chạm mạnh với nhau.

Trên lưỡi Cửu Dương Đãng Ma Kiếm từng tầng ánh sáng vàng dập dờn như sóng nước, không ngừng hướng trên thân hắc cương kiếm ăn mòn. Trên thân hắc cương kiếm cũng là từng mảng khí lạnh màu trắng như tuyết rơi ùn ùn hạ xuống, không ngừng va chạm với ánh sáng vàng.

Khí lạnh ánh sáng vàng ma sát va chạm lẫn nhau, tiếng ‘Xẹt xẹt’ không dứt bên tai.

Trong nháy mắt tiếp theo một lực lượng khổng lồ ập tới, cổ tay Cơ Hạo chấn động một trận, thân hình chớp lên, không chịu khống chế lui về phía sau mấy chục bước.

Tứ Thủy Hà Bá mặt trắng không râu, mặt gầy gầy, thân thể cao gầy bọc một tầng hơi nước mờ mờ màu đen, tay phải nhoáng lên một cái, nắm một thanh hắc cương phủ (rìu thép đen) tạo hình kỳ dị, hai tay dang ra như một con quạ đen lướt qua hư không, vô thanh vô tức hướng Cơ Hạo đánh tới.

Kiếm ở tay trái điểm, đâm, bổ, tước, kéo theo tầng tầng lớp lớp hàn quang như tuyết lớn tung bay, rìu tay phải bổ chém, từng cơn sóng đục màu đen gào thét ập tới. Tứ Thủy Hà Bá chiến kỹ thuần thục, kỹ xảo tinh xảo, thân hình như gió vây quanh Cơ Hạo cấp tốc xoay, trong mỗi một nháy mắt đều có mấy ngàn đạo hàn quang đâm về phía chỗ trí mạng yếu hại ở toàn thân Cơ Hạo.

Cơ Hạo chân đạp Bắc Đẩu Thất Tinh Bộ, Cửu Dương Đãng Ma Kiếm trong tay không nhanh không chậm che trái chắn phải. Động tác của hắn nhìn như thong thả, lại chất chứa thiên cơ huyền diệu, mặc cho Tứ Thủy Hà Bá công kích như bão tố không ngừng ập tới, trường kiếm trong tay Cơ Hạo luôn có thể vừa vặn ngăn trở đối phương công kích.

Làm Cơ Hạo chấn động là, Tứ Thủy Hà Bá lực lượng cực mạnh, thậm chí so với Cơ Hạo bây giờ còn mạnh hơn một phần. Mỗi lần binh khí trong tay bọn họ va chạm lẫn nhau, luôn có thể chấn động làm xương khớp toàn thân Cơ Hạo chấn động bủn rủn, mười phần khí lực nhiều nhất có thể sử dụng ra bảy tám phần.

“Tứ Thủy Hà Bá, ngươi cũng là thiên địa chính thần, vì sao cùng nhau làm loạn với bọn thủy yêu kia?” Cơ Hạo vừa ngăn cản Tứ Thủy Hà Bá công kích, vừa quát lớn.

“Thiên địa chính thần? Thiên đình cũng đã suy bại, thiên địa chính thần do thiên đình sắc phong còn giá trị gì?” Trong đôi mắt Tứ Thủy Hà Bá thủy quang dâng trào, thần quang màu đen hóa thành từng cây chùy băng không ngừng hướng toàn thân Cơ Hạo đánh xuống. Hắn lớn tiếng quát: “Cộng Công đại nhân nếu thành thiên đế, ức vạn sinh linh đều là con dân của hắn, ta Tứ Thủy Hà Bá này, hắc hắc!”

Cửu Dương Vô Cấu Y phát ra một mảng lớn ánh sáng vàng, băng trùy trong mắt Tứ Thủy Hà Bá phun ra bị nhiệt lực của ánh sáng vàng làm tan rã, hóa thành một chút hơi nước theo gió tiêu tán. Nghe xong hắn nói, nhìn thấy trong mắt hắn không chút nào che dấu ngọn lửa dã tâm, Cơ Hạo không nói một lời, yên lặng bắt đầu tích tụ lực lượng.

Xa xa, Diêu Mãnh nhìn Tứ Thủy Hà Bá lớn tiếng hét giận dữ: “Tứ Thủy Hà Bá, ngươi nói, ngươi nói, ngươi cùng thành Tứ Thủy của ta nhiều thế hệ giao hảo...”

Tứ Thủy Hà Bá hướng về Cơ Hạo mãnh công mấy chục chiêu, liếc xéo Diêu Mãnh một cái, lạnh nhạt nói: “Ta chính là Tứ Thủy Hà Bá, thời thượng cổ, toàn bộ nhân tộc quanh Tứ Thủy mặc cho ta ra roi, mỗi người đều không khác gì nô lệ của ta.”

“Thiên đình suy bại, nhân tộc các ngươi quật khởi, bốn mùa thời tiết không còn cung phụng. Năm mới luân phiên không còn cung phụng, ngày thường rượu ngon huyết thực cũng không còn cung phụng.”

“Nếu trời hạn hán, thành Tứ Thủy ngươi một phần công văn xuống, ta cần gọi mây làm mưa, giảm bớt nạn hạn hán cho các ngươi.”

“Nếu là nước lũ, thành Tứ Thủy ngươi đưa tới một phần dụ lệnh, ta phải mở cống, tiêu trừ nước lũ cho các ngươi.”

“Ta đường đường Tứ Thủy Hà Bá, thời thượng cổ đối với nhân tộc các ngươi muốn gì được nấy. Hiện nay, ta lại thành nô bộc của nhân tộc các ngươi! Nhiều thế hệ giao hảo? Chẳng qua là ta bị các đời Tứ Bá của thành Tứ Thủy các ngươi nô dịch ra roi mà thôi.”

“Diêu Mãnh. Ta đã tự mình dẫn người, diệt cả thành Tứ Thủy của ngươi!” Tứ Thủy Hà Bá lạnh lùng nói: “Diệt thành Tứ Thủy ngươi, oán hận của ta những năm qua mới ít nhiều tiêu tán một chút, ngươi đừng nói với ta những lời ngu xuẩn nhiều thế hệ giao hảo!”

Thân thể Diêu Mãnh loạng choạng, hai con mắt biến thành một mảng đỏ bừng tức giận nhìn Tứ Thủy Hà Bá.

Thằng cha này, thật sự đã diệt thành Tứ Thủy?

Lúc con cua to lớn kia kêu gào như vậy, Diêu Mãnh còn ôm ý tưởng vạn nhất, nhưng hiện tại Tứ Thủy Hà Bá thế mà cũng nói như vậy!

Cư trú trong thành Tứ Thủy, đều là tộc nhân thân quyến của Diêu Mãnh, là huyết mạch thân tộc phụ tộc cùng mẫu tộc của Diêu Mãnh, thúc bá di nương của hắn, huynh đệ tỷ muội của hắn, toàn bộ thân quyến của hắn đều ở trong thành Tứ Thủy.

“Tứ Thủy Hà Bá, ta giết ngươi!” Diêu Mãnh hét một tiếng giận dữ, hắn vung Phá Lãng Phủ, chân đạp một đám mây trôi hướng Cơ Hạo bên này điên cuồng lao tới.

Nhưng Diêu Mãnh vừa mới bay ra mười mấy dặm, trong nước lũ phía dưới hai cái xúc tu to lớn dài đến nghìn trượng gào thét cuốn ra, như hai cái roi dài hung hăng hướng Diêu Mãnh đập tới. Diêu Mãnh không kịp né tránh, bị hai cái xúc tu đó một đòn đánh bay, tiếng gãy xương đáng sợ không dứt bên tai, Diêu Mãnh bị đánh cho hộc đầy máu.

Một con bạch tuộc to lớn dài hơn ba ngàn trượng vung xúc tu thật dài, phun hơi nước từ trong nước lũ chậm rãi thò đầu ra.

Con bạch tuộc to lớn này khí tức khổng lồ kinh người, nó vừa xuất hiện đã có một mảng lớn mây nước ngưng tụ ở đỉnh đầu nó, càng có lôi quang dày đặc không ngừng từ trong mây nước phun ra. Thực lực đại gia hỏa này, so với con cua to lớn vừa nãy còn mạnh hơn mấy lần!

Hơn nữa trong yêu tộc, thể tích lớn nhỏ thường thường đại biểu cho lực lượng bản thể của bọn chúng, bạch tuộc to lớn dài ba ngàn trượng, lực lượng thân thể hắn tuyệt đối không phải chiến sĩ nhân tộc cấp Vu Đế có thể đánh đồng!

“Nghiêu Bá Cơ Hạo, ăn của ta một chiêu nữa!”

Lực chú ý của Cơ Hạo cũng bị con bạch tuộc to lớn này hấp dẫn, không khỏi mất tập trung một chút.

Tứ Thủy Hà Bá bắt lấy cơ hội này, đột nhiên hét to một tiếng, hắn tay trái hắc cương kiếm, tay phải hắc cương phủ đột nhiên rời tay bay ra, cả mảng lớn khí lạnh ngưng tụ thành lưỡi đao giống như tuyết rơi hướng Cơ Hạo chém hỗn loạn xuống. Tứ Thủy Hà Bá vung đôi tay lên, một cây roi dài tối như mực đột ngột xuất hiện ở trong tay hắn, hai tay hắn run lên, cây roi ban đầu dài một trượng hai thước gào thét kéo dài tới mấy ngàn trượng, kéo theo sóng nước ngập trời hướng vào đầu Cơ Hạo nện xuống.

Cơ Hạo kêu một tiếng quái dị, thân thể nhoáng lên một cái muốn né tránh, nhưng cái roi dài kia kéo theo sóng nước giống như đá nam châm, để lại trong hư không vô số lốc xoáy vô hình hấp thụ thân thể hắn. Thời gian thân thể Cơ Hạo bị kiềm hãm, cây roi dài đã hung hăng bổ vào trên thân hắn.

Bàn Hi Thần Kính vang lên ‘Ông’ một tiếng, một mảng thần quang âm u màu đen vòng quanh thân thể Cơ Hạo lóe lên.

Cái roi dài màu đen chợt từ đỉnh đầu Cơ Hạo biến mất, trong nháy mắt tiếp theo chợt nghe con bạch tuộc quái to lớn kia trên mặt nước rú thảm một tiếng, cây roi dài của Tứ Thủy Hà Bá hung hăng vụt ở trên đầu con bạch tuộc to lớn, bạch tuộc to lớn không kịp trở tay đầu bị bổ ra một vết nứt dài trăm trượng, sâu mười mấy trượng.

Lượng lớn huyết tương màu xanh thẳm không ngừng từ vết thương trên đầu phun ra, con bạch tuộc lớn đau đến mức kêu ‘Ngao ngao’ thảm thiết, đột nhiên điên cuồng tru lên:

“Tứ Thủy Hà Bá, ta – đệch – mẹ - ngươi! Ngươi là cố ý! Ngươi nhất định là cố ý! Ta chỉ là ở thành Tứ Thủy ăn mấy người! Ngươi cố ý hạ độc thủ đối với ta! Ta muốn đi tìm Hà Bá phân biệt đúng sai!”

Tứ Thủy Hà Bá ngẩn ngơ, hắn nhìn nhìn Cơ Hạo nét cười đầy trên mặt, hổn hển quát to một tiếng.