Nước lũ sôi trào, trong không khí phiêu đãng một hương vị ngon dị thường.
Thủy tộc tiểu yêu đếm không xuể bị Man Man đun chín, thủy tộc lấy ngàn vạn để tính hóa thành một nồi canh đậm đà, hương vị đó làm Vũ Mục cách đó không xa chảy nước miếng. Cơ Hạo xa xa liếc hắn một cái, thằng cha này hai mắt xám ngắt, nhìn chằm chằm một mảng nước sôi kia, tròng mắt cũng không thể nhúc nhích nữa.
Con cua to lớn kia liên tục gào hét giận dữ. Man Man ra tay cực ác, tiểu yêu dưới trướng hắn trừ các thủy tộc cấp bậc Đại Vu trở lên, kẻ khác đều bị đun nát bét, điều này làm hắn phẫn nộ đến cực điểm.
“Chết!” Cách mấy chục dặm, con cua to lớn hung hăng vung lên hai cái càng to, hai thanh đại chuỳ mang theo các đạo lôi quang hướng Cơ Hạo đập xuống.
Cơ Hạo hừ lạnh một tiếng, chân đạp kim quang lao ra, tay phải Cửu Dương Đãng Ma Kiếm, tay trái Cửu Dương Qua, hai kiện chí bảo kéo theo hai cột sáng màu vàng, hung hăng bổ vào trên hai thanh đại chuỳ.
Con cua lớn này khí tức mạnh mẽ, thực lực rất mạnh, thậm chí mơ hồ vượt qua tiêu chuẩn Vu Đế đỉnh phong, nhưng hai thanh đại chuỳ này của hắn lại chỉ là ngũ kim hợp kim bình thường, dùng phương pháp không biết tên trộn bừa với nhau chế thành.
Thần thức Cơ Hạo đảo qua hai thanh đại chuỳ đường kính mấy trượng này, trong đầu chùy khắp nơi đều là bọt khí cùng khe hở, còn có rất nhiều vỏ sò, cát… các tạp chất chưa khu trừ sạch sẽ. Tuy trên chùy cũng thêm vào một ít yêu văn phù lục cường đại, ở trong mắt Cơ Hạo, hai thanh đại chuỳ này cũng không khác gì rác rưởi.
‘Thùng thùng’ hai tiếng nổ vang, hai thanh đại chuỳ bị chấn vỡ, vô số mảnh sắt nhỏ bé phun ra, từng đạo lôi quang từ trên đầu chùy bắn ra, đập bừa bổ loạn vào trên người Cơ Hạo.
Cửu Dương Vô Cấu Y nổi lên các tia sáng vàng, lôi quang còn chưa thể tới gần Cơ Hạo mảy may, đã bị ánh sáng vàng hóa thành hư ảo.
Con cua to lớn rất rõ ràng đã ngẩn ngơ, hai con mắt dạng cây gậy phập phồng lên xuống một trận, hắn đột nhiên hú lên quái dị, há mồm bắn vút ra một mũi tên nước màu bạc trắng.
Tiếng ‘Xẹt xẹt’ không dứt bên tai. Món đồ chơi nhìn như mũi tên nước, thế mà lại là điện quang cực kỳ tinh thuần biến thành. Con cua to lớn này thiên phú thần thông rất bất phàm, hắn đem thiên lôi tinh luyện thành điện tương sền sệt như nước, tích trữ ở trong cơ thể.
Giờ phút này điện tương phun ra, Cơ Hạo cũng không trốn tránh, mặc cho điện tương đó hắt đầy đầu đầy mặt mình.
Vô số điện quang nhảy nhót hỗn loạn ở trên người Cơ Hạo. Nhưng chín vầng mặt trời chói chang của Cửu Dương Vô Cấu Y đảo qua, ánh vàng huy hoàng hướng bốn phía càn quét, toàn bộ dòng điện nháy mắt biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi. Tay trái Cơ Hạo dùng hết toàn lực vung về phía trước, Cửu Dương Qua kéo theo một ánh vàng lao vút ra ngoài.
Con cua lớn rít lên liên tục, hai cái càng to liên tục vung, một lại một bức tường nước dày cả dặm từ trong nước lũ trồi lên, hơi nước quay cuồng chắn trước Cửu Dương Qua. Nhưng Cửu Dương Qua uy lực cỡ nào, từng bức tường nước không ngừng bị phá vỡ, Cửu Dương Qua không ngừng hướng con cua to lớn tới gần.
Mắt thấy Cửu Dương Qua cách con cua to lớn còn có khoảng cách không đến trăm trượng, trong một mảng lớn sóng nước sôi trào phía sau con cua to lớn lóe ra ánh đỏ, một trăm lẻ tám viên Hỏa Long Châu Man Man đánh ra nối đuôi nhau bay ra, mang theo tiếng xé gió chói tai hung hăng nện ở trên mai của con cua to lớn.
Một chuỗi tiếng đánh dày đặc truyền đến, Hỏa Long Châu dựa vào thế lửa đốt người, bản thân thì lại không nặng nề thế nào, lực đạo nện xuống cũng không mạnh mẽ thế nào. Một trăm lẻ tám viên Hỏa Long Châu nối liền nện xuống, cũng chỉ khiến thân thể con cua to lớn loạng choạng.
Nhưng mỗi một viên Hỏa Long Châu đều đem một đạo địa hỏa độc diễm đáng sợ rót vào trong cơ thể con cua lớn, con cua lớn mở mồm ra, trong mồm hắn không phun bong bóng nữa, mà là không ngừng phun ra các ánh lửa màu đỏ.
Trong không khí bắt đầu có một hương vị cua nấu cực kỳ ngon tản ra.
Con cua to lớn đau đến mức ngửa mặt lên trời rít chói tai, nhưng trong mồm nó không ngừng phun ra mảng lớn ánh lửa, lại một chút thanh âm cũng không truyền ra được.
Cửu Dương Qua kéo theo một tiếng xé gió chói tai, hung hăng từ chính giữa thân thể con cua to lớn xuyên qua. Cơ Hạo kịp thời đánh một cái pháp ấn, quát một tiếng trầm thấp ‘Bạo’. Cửu Dương Qua ở trong cơ thể con cua to xác chợt bùng nổ. Từng mảng thái dương tinh hỏa sền sệt phun ra, vô số ánh lửa từ trong khe hở mai con cua to lớn phun ra, các dải lửa màu vàng bám vào trên thân con cua to lớn, đem nó bao bọc hết ở bên trong.
Con cua to xác này thực lực cực kỳ kinh người, một thân giáp xác cũng không biết đã rèn luyện bao nhiêu năm, quả nhiên chắc chắn dị thường.
Ngắn ngủn thời gian mười mấy nhịp thở, máu thịt trong mai con cua to xác đều bị thái dương tinh hỏa đốt sạch sẽ, chỉ có một thân giáp xác này của nó bảo lưu lại đầy đủ. Hơn nữa bởi vì thái dương tinh hỏa nung khô, giáp xác của con cua to lớn này trở nên long lanh trong suốt, quả thực như dùng lưu ly màu đồng cổ đúc thành.
Nhưng thái dương tinh hỏa dù sao cũng là thái dương tinh hỏa, lửa màu vàng sền sệt bám vào trên giáp xác con cua to lớn không ngừng thiêu đốt, mắt thấy mép giáp xác đã có dấu hiệu hòa tan. Cơ Hạo chỉ tay, đem Cửu Dương Qua cùng thái dương tinh hỏa thu hết về.
“Bảo bối tốt!” Cơ Hạo còn chưa kịp thu hồi mai con cua thật lớn này, Vũ Mục đã chảy nước miếng chạy vội tới, một tay đem xác con cua này thu lại: “Bảo bối này mùi vị thơm đậm đà, về sau lấy để nấu canh loãng, đó là tài liệu không còn gì tốt hơn.”
Cơ Hạo ngẩn ngơ, khóe miệng giật giật, nhìn vẻ mặt khát khao kia của Vũ Mục, hắn không hé răng nữa.
Giáp xác con cua to lớn này, ngay cả thái dương tinh hỏa nung cũng có thể thừa nhận một lúc, đổi làm bất cứ một người nào, đều sẽ nghĩ cách đem nó rèn thành một bộ cực phẩm giáp trụ nhỉ? Cái này ít nhất cũng là vu bảo cấp độ Vu Đế đỉnh phong, có thể dem làm đồ gia truyền của một bộ tộc lớn!
Vũ Mục ngươi, đem hắn coi là tài liệu nấu canh!
“Đồ ham ăn!” Cơ Hạo thấp giọng mắng một câu, Vũ Mục thì hài lòng vừa ý đạp sóng nước chạy tới chạy lui, đem đám lươn dài bảy tám trượng, cá chạch dài hơn một trượng, chim bìm bịp to bằng thùng xe, ốc đồng cỡ vại nước… các thủy tộc tiểu yêu thu hồi vô số.
Những kẻ thành tinh này, thịt trên người được thiên địa linh khí tẩm bổ, mùi vị ngon hơn nhiều so với thủy tộc bình thường. Lấy thủ đoạn của Vũ Mục, mấy thứ này cầm về Nghiêu Sơn thành, khẳng định lại là vô số món ngon mỹ vị.
Nghĩ đến thủ đoạn nấu nướng quái dị nhưng mà mỹ vị vô cùng của Vũ Mục, Cơ Hạo cũng không khỏi nuốt nước miếng một cái.
“Cơ Hạo cẩn thận!” Cơ Hạo đang thầm mắng mình không có tương lai, phía sau truyền đến tiếng kinh hô của Thiếu Ti, đồng thời một tiếng xé gió truyền đến, trường mâu trong tay Thiếu Ti xé rách hư không, lập tức từ trên vai Cơ Hạo xẹt qua, hung hăng hướng bóng người đột ngột xuất hiện trước mặt Cơ Hạo bắn tới.
Bóng người nọ bao phủ ở trong một tầng hơi nước mờ mờ, tay trái hắn nắm một thanh hắc cương kiếm, đang hướng mặt Cơ Hạo bổ xuống một kiếm. Bỗng chợt trường mâu của Thiếu Ti ném tới, bóng người hừ khẽ một tiếng, hắc cương kiếm ở tay trái vẩy, vừa vặn trúng đầu trường mâu.
‘Keng’ một tiếng vang lớn, trường mâu Thiếu Ti dốc hết toàn lực ném ra bị một kiếm đánh bay, trường mâu mang theo tiếng xé gió chói tai lao vút lên trời, trong chớp mắt bay không còn thấy bóng dáng.
Cơ Hạo lui về phía sau, bóng người nọ hướng phía trước mạnh mẽ áp sát một bước, lại một kiếm hướng trái tim Cơ Hạo đâm xuống.
Phía sau, tiếng rống giận dữ của Diêu Mãnh từ xa xa truyền đến: “Tứ Thủy Hà Bá, ngươi và thành Tứ Thủy của ta nhiều thế hệ giao hảo! Ngươi làm cái gì vậy?”