Vu Thần Kỷ

Chương 951: Đại quân thủy quái




“Thằng cha đáng chết!”

Tứ Bá Diêu Mãnh một tay vung tổ truyền vu bảo Phá Lãng Phủ, nghiến răng từ trong kẽ răng phun ra một tiếng mắng, Phá Lãng Phủ chém ra một tia sáng trắng dài mười mấy trượng, đem mấy chục tên thủy yêu cầm tre bương vót nhọn lao về phía mình chặt đứt ngang hông.

Huyết tương màu lam, màu xanh lục phun trào, mấy chục tên thủy yêu thực lực chỉ mạnh hơn Vu Nhân bình thường một chút rú thảm ngã vật xuống đất, còn chưa hoàn toàn tiến hóa xong, vẫn duy trì móng vuốt đặc thù của bản thể ôm chặt vết thương bên hông, liều mạng ở trên đất run rẩy giãy giụa.

Vô số bàn chân đạp qua thân thể bọn hắn, mấy chục tên thủy yêu bị thương nặng gần chết bị đạp thành thịt vụn, càng nhiều thủy yêu trần thân thể, cầm tre bương vót nhọn, gậy gỗ… các binh khí đơn sơ hung hãn không sợ chết hướng Diêu Mãnh lao lên.

Diêu Mãnh nhe răng trợn mắt hít ngụm khí lạnh, cố nén đau đớn từ cánh tay trái truyền đến, không ngừng vung Phá Lãng Phủ, từng ánh sáng trắng gào thét chém giết, từng mảng lớn thủy yêu thực lực yếu đuối rú thảm ngã xuống đất.

Trong núi rừng, các trận vu do Diêu Mãnh dẫn dắt ngã ngổn ngang dưới đất, ai cũng ôm bụng đau rên rỉ, nhiều người da mặt biến thành màu đen, trong miệng không ngừng sùi bọt mép, hiển nhiên đã trúng kịch độc, hoàn toàn mất đi sức chiến đấu.

Mấy chục vạn trận vu nằm trong núi rừng, duy nhất còn duy trì sức chiến đấu, chỉ có Diêu Mãnh cùng ba vạn chiến sĩ tinh nhuệ dưới trướng hắn.

Bốn phương tám hướng nước lũ cuồn cuộn, dưới mặt nước không ngừng lao ra vô số lính tôm tướng cua, một đám giống như gặp kẻ thù giết cha liều mạng hướng Diêu Mãnh cùng chiến sĩ dưới trướng hắn xung phong tới.

Càng có chiến sĩ thủy tộc cả gan làm loạn tru lên ‘ngao ngao’, bọn chúng mượn dùng thế nước lũ vỗ nhảy lên cao mấy chục trượng, lộn nhào trên không, muốn vượt qua phòng tuyến Diêu Mãnh bày ra xâm nhập núi rừng, đánh chết các trận vu ngã xuống đất không dậy nổi.

Mấy trăm chiến sĩ dũng mãnh gan dạ dưới trướng Diêu Mãnh canh giữ trong núi rừng, bên người chất đống lượng lớn đá vụn, mỗi khi có chiến sĩ thủy tộc nhảy lên không trung, bọn họ sẽ nhặt tảng đá hung hăng ném. Đá như sao băng, mang theo tiếng xé gió chói tai lao vút ra, thường thường đem các chiến sĩ thủy tộc thực lực yếu ớt đánh nổ trên không.

Máu thịt tan vỡ rơi xuống, các chiến sĩ thủy tộc hung tàn thành tánh nhất thời hỗn loạn một phen, bọn chúng há mồm nuốt máu thịt đồng bạn từ trên trời rơi xuống, càng nổi hung lên lao về phía trước.

Dưới trướng Diêu Mãnh chỉ có ba vạn người. Tuy mỗi người đều là hảo thủ Đại Vu trở lên, nhưng kẻ địch số lượng quá nhiều, diện tích bọn họ phải phòng thủ quá lớn, bọn họ tả hữu che, bị thủy tộc đánh sâu vào huyên rất chật vật.

Một tiếng rống giận trầm thấp truyền đến, một viên tướng lĩnh dưới trướng Diêu Mãnh hơi trượt chân, mấy chục cây tre vót nhọn liền hung hăng đâm trên người hắn. Tướng lĩnh khoác trọng giáp quát giận một tiếng, trên người phun ra một đạo vu lực hùng hậu, tre bương vỡ nát, kéo theo các chiến sĩ thủy tộc kia đều bị chấn thành các bãi thịt vụn phun ra ngoài.

Nhưng xen lẫn trong đám binh tôm này, một lão tôm giáp xác đen sì cười một tiếng quái dị, hắn vứt tre bương ngụy trang, trên tay dài nhỏ lóe ra một đạo hắc quang, một thanh đại chuỳ tản mát ra dao động cường đại đột nhiên xuất hiện ở trong tay hắn.

Tướng lĩnh vừa mới bạo phát vu lực không kịp hồi khí, lão tôm lớn tiếng cười điên cuồng vung đại chuỳ hung hăng nện ở đỉnh đầu hắn.

Trên thân lão tôm này một đạo yêu khí gần như thực chất dâng trào ra, đây thế mà lại là một đại yêu cấp Vu Vương.

Diêu Mãnh rống giận một tiếng, một rìu đem hơn trăm tiểu yêu trước mặt chém giết, thân thể nhoáng lên một cái liền hướng phía lão tôm phóng đi.

‘Phập’ một tiếng, viên tướng lĩnh kia dưới trướng Diêu Mãnh bị lão tôm một chùy đập nát đầu. Thân thể cao lớn loạng choạng, nặng trịch ngã xuống đất. Diêu Mãnh tức giận đến mức mắt đỏ bừng, khàn cả giọng tru lên một tiếng, run tay chém ra một tia sáng trắng.

Trong từng đám đông tiểu yêu phía sau Diêu Mãnh, một con cua lớn màu xanh lục vốn không bắt mắt đột nhiên lao ra, nó rít lên vung đôi càng, hai cái càng thật lớn hung hăng đánh vào trên lưng Diêu Mãnh.

Trên giáp xác toàn thân quái dị con cua màu xanh lục vặn vẹo yêu văn lóng lánh, yêu khí nặng tựa núi dâng trào ra, dẫn động nước lũ xa xa cũng nhấc lên sóng cao tới trăm trượng.

Đây là một cự yêu Vu Đế cảnh, cái càng của nó trải qua yêu khí tẩm bổ vô số năm, đã sớm trở nên so với vu bảo Vu Đế bình thường còn chắc chắn hơn, lực sát thương còn lớn hơn.

Diêu Mãnh chỉ cảm thấy một lực lượng âm hàn đáng sợ như núi lở ập vào thân thể. Xương cột sống hắn truyền đến tiếng vỡ vụn đáng sợ, trong cổ họng hắn nóng lên, từng ngụm từng ngụm máu tươi lẫn mảnh vỡ nội tạng phun ra xa mấy chục trượng, đem mấy chục tiểu yêu ven đường đánh vỡ vụn.

“Các ngươi to gan lắm!” Diêu Mãnh gian nan quay đầu rống giận: “Các ngươi dám phá hư đại kế trị thủy của nhân tộc, các ngươi là muốn chết!”

Con cua lớn màu xanh lục cười một tiếng quái dị, lại một đòn nặng nề hung hăng nện ở trên cổ Diêu Mãnh: “Thiên địa đều bị nước lũ thống trị, đây là tạo hóa thủy tộc ta vạn năm khó gặp, nhân tộc các ngươi đều nên bị chết đuối, thủy tộc chúng ta mới nên trở thành chúa tể một phương thiên địa!”

Trên giáp xác dày đặc của con cua to lộ ra một tia tàn nhẫn dữ tợn: “Trị thủy? Các ngươi khiến nước lớn lui hết, tạo hóa của thủy tộc chúng ta không phải sẽ mất sao? Tứ Bá Diêu Mãnh, chỉ cần ta giết ngươi, dựa theo dụ lệnh của thuỷ thần đại nhân, lãnh địa của ngươi, về sau sẽ là lãnh địa của ta!”

Diêu Mãnh hung hăng rống giận, Vu Đế tinh huyết trong cơ thể điên cuồng dâng trào, từng đợt hướng các nơi thương thế của thân thể cọ rửa.

Nhưng nước độc màu đen trong ba vết thương sâu thấu xương trên cánh tay trái hắn không ngừng bốc lên, nọc độc sền sệt không ngừng ăn mòn thân thể hắn, theo tinh huyết quay cuồng, độc khí khuếch tán ra càng thêm mãnh liệt ở trong thân thể.

“Mùi vị nọc độc Câu Xà như thế nào?” Cái càng lớn của con cua nhanh như tia chớp hướng cổ Diêu Mãnh kẹp tới, chuẩn bị một đòn giải quyết chiến đấu. Cùng lúc xuống tay, con cua to rất hưng phấn cười: “Vì lần tiến công này, Câu Xà nhất tộc xui xẻo, bọn họ mấy ngày nay thiếu chút nữa bị vắt cạn rồi! Hắc hắc, mùi vị bị ám toán không dễ chịu nhỉ?”

Diêu Mãnh khàn giọng rống giận, tuyệt vọng nhìn cái càng to kia càng lúc càng gần.

‘Phập’ một tiếng, một mũi tên nhọn màu xanh lao vút đến, con cua to lớn căn bản không có bất cứ phản ứng nào, mũi tên màu xanh bắn vào huyệt Thái Dương của nó, xuyên thủng đầu nó, cái đầu dữ tợn của con cua to lớn ‘Bốp’ một phát nổ thành phấn.

“Mùi vị ám toán người ta rất không tệ!” Xa xa, cách mấy chục dặm, Phong Hành đứng ở trên một cây đại thụ, ngạo khí ngút trời nhìn con cua to chậm rãi ngã xuống đất.

“To gan lớn mật, các ngươi là muốn chết!”

Nha Công dang cánh lơ lửng ở không trung, Cơ Hạo đứng ở trên lưng Nha Công, cầm Hỗn Nguyên Thái Dương Phiên hướng tới chiến sĩ thủy tộc vô biên vô hạn lấy ngàn vạn để tính ở phía dưới lớn tiếng tức giận mắng.

Thái Dương Phiên rung lên, vô số đạo kiếm khí màu vàng từ trên trời giáng xuống, như bão táp quét ngang hậu trận của chiến sĩ thủy tộc.

Từng mảng lớn chiến sĩ thủy tộc bị thái dương kiếm khí chém giết, sau đó thân thể bọn chúng nhanh chóng bốc cháy lên, mãnh liệt thiêu đốt giống như hắt dầu hỏa.

“Các huynh đệ, theo ta lên!” Man Man hưng phấn vung hai thanh đại chuỳ, vui sướng hét to, mang theo mười mấy vạn chiến sĩ tinh nhuệ của Nghiêu Sơn thành xâm nhập chiến đoàn.

‘Thùng thùng’ hai tiếng, hai đại yêu lao tới chặn Man Man bị nàng đánh một chùy thành bánh thịt.