Vu Thần Kỷ

Chương 890: Vạn tên phục giết




Một đạo thần quang màu vàng sẫm xuyên qua hư không. Cơ Hạo dựng lên Thiên Địa Kim Kiều, mang theo a mỗ Thanh Phục và mấy chục vị tộc nhân thân cận, xé rách hư không hướng Trung Lục Nghiêu Sơn lĩnh bay nhanh.

Chuyện trấn ma thánh cung đã kết thúc, nhưng ở dưới lời mời của Chúc Dung thị, Vũ Dư đạo nhân vui vẻ mang theo A Bảo, Quy Linh đi Chúc Dung phong làm khách. Cái này cũng là Vũ Dư đạo nhân cẩn thận, sợ đám vực ngoại thiên ma chưa dứt tà tâm, đi thần cung quấy rầy một lần nữa.

Có Vũ Dư đạo nhân tự mình tọa trấn, vực ngoại thiên ma không đánh chủ ý Xi Vưu thì thôi, nếu bọn chúng còn dám đi qua quấy nhiễu, cũng chỉ là tự tìm xui xẻo.

Cơ Hạo quay về Kim Ô lĩnh, thương lượng với các trưởng lão bộ tộc một phen, hắn tự mang theo Thanh Phục chạy về Nghiêu Sơn thành gặp Cơ Hạ, mà Kim Ô bộ sẽ lựa chọn điều động một đám tộc nhân tinh nhuệ, ở dưới sự hộ tống của Chúc Dung thần tộc, đi Trung Lục Nghiêu Sơn lĩnh.

Dù sao tộc nhân Kim Ô bộ, mới là thân nhân cùng huyết mạch cốt nhục với Cơ Hạo, nay tộc nhân trong Nghiêu Sơn lĩnh đông đúc, lại đều là ngoại tộc Cơ Hạo mua đến, cướp đến, lừa gạt kiếm được thậm chí là tộc nhân dị tộc.

Ở thời đại này, một bộ tộc muốn thịnh vượng phát đạt, muốn cường đại hơn nữa có lực ngưng tụ, nhất định phải có một đám tộc nhân tâm phúc đáng tin. Các con dân lãnh địa mua, cướp, lừa đến, trên bản chất đã không thể bằng tộc nhân Kim Ô bộ.

Các trưởng lão Kim Ô bộ rất coi trọng ý kiến của Cơ Hạo, ở dưới yêu cầu của Cơ Hạo, bọn họ chuẩn bị lựa chọn điều động hơn ngàn vạn tộc nhân tinh nhuệ đi Trung Lục. Có đám tộc nhân này gia nhập, lãnh địa của Cơ Hạo mới tính là vững như Thái Sơn.

Thiên Địa Kim Kiều nhanh cỡ nào, linh hồn bổn nguyên của Cơ Hạo cường đại hơn ngàn vạn lần, lại có Thanh Vi đạo nhân tăng pháp lực cho hắn, một thân tu vi cường đại hơn lúc trở lại Nam Hoang mấy lần, thúc dục Thiên Địa Kim Kiều càng thêm thuận buồm xuôi gió.

Ngắn ngủn vài canh giờ, Cơ Hạo đã từ Nam Hoang tới trên không Trung Lục thế giới. Hắn dừng Thiên Địa Kim Kiều, lơ lửng ở ngoài tầng cương phong đáng sợ của Trung Lục thế giới, ở cao nhìn xuống quan sát Trung Lục thế giới rộng lớn khôn cùng.

“A mỗ, nơi này chính là Trung Lục, Bồ Phản ở đây, Nhân Hoàng nhân tộc chúng ta cũng ở nơi này.”

Đứng ở ngoài tầng cương phong, cách đại địa Trung Lục thế giới không biết còn bao nhiêu ức dặm khoảng cách. Thanh Phục chỉ là tu vi Đại Vu, nàng dùng hết thị lực, cũng chỉ có thể nhìn thấy một mảng non xanh nước biếc rộng lớn khôn cùng.

Nhưng dù xa xa nhìn một cái, cũng có thể cảm nhận được Trung Lục thế giới không tầm thường.

so sánh với Nam Hoang dã man thô hào, Trung Lục thế giới mỗi một ngọn núi, mỗi một con sông đều lộ ra một hơi thở mượt mà linh động, lộ ra một ý nhị làm người ta vui vẻ thoải mái. Loại ý nhị tự nhiên linh động này càng thêm phù hợp tâm cảnh của Thanh Phục, khiến nàng nhìn qua đã thích nơi này.

“Đó là một địa phương tốt!” Thanh Phục kéo tay áo Cơ Hạo, mặt đầy nét cười liên tục gật đầu: “Nam Hoang sơn thủy cây cối cũng bất phàm rồi, nhưng so sánh với nơi này, luôn cảm thấy thiếu chút gì đó.”

Bình luận phong cảnh sơn thủy Trung Lục thế giới một phen, đề tài của Thanh Phục tự nhiên mà vậy đổi phương hướng: “Hạo à, Man Man a mỗ từng gặp rồi. Cô nương tên là Thiếu Ti kia thế nào? Con thích cô bé bao nhiêu? Nếu yêu mà nói, thì nhanh chóng cưới đi!”

Nheo nheo mắt phượng thon dài, Thanh Phục cười ha ha nâng tay, kiễng chân, nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai Cơ Hạo.

“Cũng cao lớn như vậy rồi, a mỗ cũng chỉ có thể tới bả vai của con. Ngẫm lại lúc con mới sinh ra, như một con chuột trúc lớn, chỉ dài như vậy thôi.”

Vươn bàn tay múa máy một phen, trong ánh mắt Thanh Phục tràn đầy cưng chiều nhìn Cơ Hạo: “Cho nên, con cũng trưởng thành rồi, nhanh cưới Thiếu Ti và Man Man, sinh mười đứa tám đứa nhỏ đi, a mỗ trông giúp con!”

Cơ Hạo toát mồ hôi lạnh. Hắn nhìn Thanh Phục cười gượng nói: “A mỗ, cái này…”

Thanh Phục đã tiến vào trạng thái, nàng nheo mắt nhìn Cơ Hạo ôn hòa nói: “Còn nhớ bọn trẻ con cùng nhau lớn lên với con không? Con của bọn nó, lớn nhất cũng đã có thể đi săn giết sói hoang một mình rồi!”

“Con hiện tại là Nghiêu Bá, là đại thần nhân tộc. Chức quan của con cũng sắp đuổi kịp các tổ tiên lợi hại nhất của Kim Ô bộ. Về sau, Hạo nhà chúng ta đại biểu một mũi tộc nhân này, sẽ là chi nhánh cường thịnh nhất Kim Ô bộ.”

“Con sinh nhiều đứa nhỏ chút, nhất là thằng nhóc, như vậy một gia tộc mới có thể cường thịnh lên. Chiến sĩ càng cường đại, lại càng có trách nhiệm tăng thêm trẻ con thiên phú trác tuyệt cho bộ tộc.”

Khóe miệng Cơ Hạo hơi co rúm, cười gượng liên tục hứa hẹn.

Trên Thiên Địa Kim Kiều, mấy đứa nhỏ đã ngắm nghía choáng váng líu ríu kêu la, Cơ Hạo không khỏi đau đầu một phen. Đám trẻ con này có nam có nữ, đều là đệ đệ muội muội mấy năm nay Cơ Hạ gia tăng cho Cơ Hạo!

Thanh Phục nhìn thoáng qua đám trẻ con í ới kêu loạn kia, dùng sức véo một cái ở trên cánh tay Cơ Hạo, thấp giọng quát: “Hướng a cha con học hỏi thêm chút… Con là con của a mỗ, cưới thêm tám mươi một trăm cô nương cũng không sao, cái đó khác với a cha con… Chỉ cần con nhìn trúng, a mỗ đi làm mai giúp con.”

Cơ Hạo cười ‘khà khà’ vài tiếng, vội vàng thúc dục Thiên Địa Kim Kiều, kéo theo một đạo thần quang màu vàng sẫm hướng phía Nghiêu Sơn lĩnh lao đi.

Hắn cũng không dám để Thanh Phục nói tiếp nữa, nói thêm, nhắm chừng Thanh Phục hôm nay có thể ép hắn đi động phòng. Cơ Hạo tuy thích Thiếu Ti và Man Man, nhưng tư duy của hắn không giống người thời đại hiện tại, hắn cũng không muốn lập gia đình sinh con quá sớm.

Nếu dựa theo ý của Thanh Phục, nhiều nhất trong ba năm năm, sẽ có mấy chục đứa trẻ con lăn loạn đầy đất, ôm đùi hắn gọi hắn ‘A cha’!

Nghĩ đến cảnh tượng hỗn loạn đó, Cơ Hạo liền cảm thấy da đầu phát tê, cả người cũng ngứa ngáy khó chịu.

Thiên Địa Kim Kiều hóa thần quang nhanh chóng đáp xuống, hầu như là dán các đỉnh núi bay nhanh. Cơ Hạo lướt qua Bồ Phản, đã tới nơi bên ngoài Nghiêu Sơn lĩnh không xa, hắn mở hết tốc độ phi độn, chỉ trỏ hướng Thanh Phục cùng đệ đệ muội muội, các tộc nhân thân cận phía sau giảng giải sơn thủy nơi này.

Nơi này là một bãi chăn nuôi thiên nhiên lớn nhất Nghiêu Sơn lĩnh, bên trên có vô số đàn thú hoang lưu động…

Nơi này là một chỗ lâm tràng quan trọng nhất của Nghiêu Sơn lĩnh, Nghiêu Sơn thành cắm mười lăm doanh địa đốn củi ở trong vùng núi rừng này…

Phía trước, nơi lửa bay lên, đó là một trong mấy chỗ mỏ lớn nhất Nghiêu Sơn lĩnh, nơi đó có hơn một ngàn lò tinh luyện kim loại, mỗi ngày đều có thể rèn ra vô số tinh kim và kim loại quý trọng khác…

Một đường chỉ điểm, các tộc nhân thân cận phía sau Cơ Hạo đã kinh ngạc ngây người.

Bọn họ biết Cơ Hạo ở Bồ Phản lăn lộn rất khá, đã được Nhân Hoàng phong làm ‘Nghiêu Bá’. Nhưng họ hàng năm ở Nam Hoang, đối với ‘Bá hậu’ nhân tộc rốt cuộc là tình huống thế nào, bọn họ không có chút khái niệm.

Nghe xong Cơ Hạo giảng giải hồi lâu, một đại hán thô phác hàm hậu bẻ bẻ bàn tay, kinh sợ vạn phần hỏi: “Hạo à, cái ổ này của đứa nhỏ ngươi, một mảng lãnh địa này của ngươi bao nhiêu dặm?”

Đại hán này là đường huynh phương xa của Cơ Hạ, ngày thường quan hệ với Cơ Hạ vô cùng tốt, nghe xong vấn đề của hắn, Cơ Hạo đang muốn giảng giải, trong rừng rậm phía dưới đột nhiên truyền đến một tiếng quát nhẹ, ít nhất hơn vạn mũi tên thuần kim loại đúc thành lóng lánh các loại hào quang phù văn, giống như châu chấu bay vun vút đến.

Mưa tên bay lên, rậm rạp bao phủ Cơ Hạo và chỗ yếu hại quanh thân tất cả người trên Thiên Địa Kim Kiều.