Vu Thần Kỷ

Chương 865: Kiếm trận tru ma




Thời gian cấp tốc trôi đi.

Thần điện đã bị lực lượng ba món chí bảo hợp nhất của A Bảo phá hủy, bầu trời chỉ thấy ráng màu màu sắc rực rỡ nồng đậm, vô số Mạn Đà La hoa màu vàng trong suốt tung bay khắp trời, trên mỗi một đóa Mạn Đà La hoa đều có một vị mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành vừa múa vừa hát, phát ra vô biên ma lực dao động đạo tâm.

Cơ Hạo thở hổn hển quỳ rạp xuống đất, giữa ngực bụng đau đớn không chịu nổi.

Có Bàn Hi Thần Kính hộ thể, càng có Kim Ô Liệt Diễm Bào bảo hộ, Cơ Hạo vẫn bị công kích đáng sợ của người nọ đả thương.

Thậm chí Kim Ô Liệt Diễm Bào Vũ Dư đạo nhân tự tay luyện chế cũng ở vạt áo ống tay áo… các vị trí góc xuất hiện vết rách.

Lực sát thương có thể xưng là khủng bố xuyên thấu qua Bàn Hi Thần Kính và Kim Ô Liệt Diễm Bào, đánh nát máu thịt Cơ Hạo, đánh gãy xương hắn, chấn bị thương lục phủ ngũ tạng của hắn. Toàn thân Cơ Hạo không đâu không đau, trong đầu càng hỗn loạn, thái dương đạo chủng hào quang ảm đạm, như ánh nến trong gió có thể tắt bất cứ lúc nào.

Đau, đau đớn trước nay chưa từng có.

Cơ Hạo hít thở thật sâu, sinh mệnh tinh khí mênh mông trong cơ thể giống như sóng thần nhấc lên thật cao, thương thế trên thân thể cấp tốc khép lại. Một đạo kim quang từ trong Bàn Giả thái dương phun ra, hóa thành nhiệt lực to lớn lưu chuyển toàn thân, thái dương đạo chủng ảm đạm lại khôi phục đến hào quang vạn trượng.

“Yêu nghiệt, chết đi!” Cơ Hạo tức giận thét dài, Cửu Dương Qua một lần nữa mang theo một đạo cường quang hung hăng đánh xuống.

Hai mắt hắn đăm đăm, đầu óc một mảng hỗn loạn, trong mắt chỉ nhìn thấy dáng người yểu điệu mê người của người nọ, bê tai chỉ có thể nghe thấy tiếng ca, tiếng nhạc của các phi thiên ma nữ vừa múa vừa hát. Cửu Dương Qua toàn lực bổ ra từng lần một, Cơ Hạo cảm giác mình giống như một quả cam, đang không ngừng bị ép ra một chút nước cuối cùng trong cơ thể.

Lại một công kích khổng lồ khủng bố truyền đến, ngực Cơ Hạo trúng một đòn, Bàn Hi Thần Kính cấp tốc lóe lên, giúp Cơ Hạo dời đi hơn phân nửa lực công kích, nhưng vẫn có một bộ phận nhỏ lực lượng đánh hoàn toàn ở trên người hắn.

Kim Ô Liệt Diễm Bào phát ra một tiếng kêu to rõ. Pháp bào Vũ Dư đạo nhân tự tay rèn cho hắn liên tiếp dính đòn mạnh, cuối cùng không chịu nổi liên tục thương tổn, bị lần công kích này đánh cho vỡ nát.

Vô số luồng sáng màu vàng từ ngoài thân Cơ Hạo tản ra. Cơ Hạo ngơ ngác nhìn Kim Ô Liệt Diễm Bào sụp đổ, trong lòng chấn động chua xót không chịu nổi.

Một mảng góc áo tàn phá cuối cùng cũng ở trong tay Cơ Hạo hóa thành ánh sáng vàng tan đi, một luồng kiếm ý giấu ở sâu trong Kim Ô Liệt Diễm Bào đột nhiên lao thẳng lên trời. Cơ Hạo thấy hoa mắt, hắn như thấy được một ngọn núi lớn kiếm khí tạo thành đứng sừng sững ở trước mặt, kiếm ý khủng bố không thể nói bằng lời tung hoành hư không, nơi đi qua vạn vật đều bị hóa thành hư vô.

Một tiếng rống giận ở trong thần hồn không gian của Cơ Hạo truyền đến: “Tỉnh lại! Các ngươi đám tiểu gia hỏa không chịu cố gắng!”

Hư ảnh đứng ở trên đĩa tròn màu xám, quanh thân lóe ra thần quang màu u lam, trong đôi mắt thần quang màu lam càng như sấm sét phun ra xa mấy chục dặm. Hắn đứng ở trong thần hồn không gian của Cơ Hạo giọng hung dữ rống giận, tiếng rống thật lớn chấn động thần hồn không gian của Cơ Hạo lung lay sắp đổ, chấn động khiến ánh sáng của thái dương đạo chủng hầu như hoàn toàn tắt.

Tiếng rống giận dữ của hư ảnh phối hợp một luồng kiếm ý đáng sợ kia trong Kim Ô Liệt Diễm Bào, Cơ Hạo đột nhiên tỉnh táo lại. Hắn dùng sức lắc lắc đầu, hoàn toàn thấy rõ tình cảnh xung quanh.

A Bảo và Quy Linh đều rất chật vật, nhưng trạng thái so với Cơ Hạo vẫn tốt hơn rất nhiều.

Nhất là A Bảo, hắn có ba món chí bảo hộ thân, nay tuy trên thân bảo quang ảm đạm, nhưng ít nhất nét mặt đoan chính, không mặt xám mày tro như Cơ Hạo. Quy Linh cũng tế ra bảo bối áp đáy hòm, nàng từ Bàn Giả thế giới thu được vài món kỳ trân dị bảo, nay các bảo vật đó treo ở đỉnh đầu nàng, phát ra một mảng lớn khói sóng bảo vệ toàn thân.

Kiếm ý trong Kim Ô Liệt Diễm Bào không chỉ đánh thức Cơ Hạo, càng khiến A Bảo và Quy Linh tinh thần phấn chấn, khí tức toàn thân trở nên càng thêm sắc bén khó cản.

A Bảo lớn tiếng quát: “Quy Linh sư muội, Cơ Hạo sư đệ, vừa rồi lúc thằng nhãi này hiển hóa bản thể, chúng ta đã trúng thủ đoạn. Bản thể hắn sau khi hiển hóa, tất cả công phòng của chúng ta đều bị hắn dùng để đối phó chúng ta! Nếu không phải sư tôn giấu một đạo kiếm ý cứu mạng ở trên người Cơ Hạo sư đệ, sợ là chúng ta đều luân hãm ở trong khôn cùng ảo giác không thể giải thoát!”

Cơ Hạo hướng mặt đất nhổ một ngụm nước bọt dính máu. Hắn nghiến răng nghiến lợi nói: “Khó trách ta có thần kính hộ thể, còn bị đánh cho ngũ lao thất thương không ngừng hộc máu, hóa ra là đại thần thông của sư huynh cùng sư tỷ!”

Vẻ mặt A Bảo và Quy Linh rất chật vật nhìn Cơ Hạo một cái, cùng cười khổ không nói.

Quy Linh giơ lên tay trái của mình, trên tay áo nước màu đen một vết rách chỉnh tề rõ ràng có thể thấy được. Nàng rất kinh ngạc nhìn Cơ Hạo cười khổ nói: “Cơ Hạo, pháp bào này của sư tỷ tuy không phải bảo bối gì quá tốt, nhưng cũng là linh vật thiên địa sinh thành. Lấy đạo hạnh tu vi của sư tỷ, lại bị ngươi một đòn chém rách, một thân thần thông pháp lực của ngươi rốt cuộc đã tu luyện như thế nào?”

Cơ Hạo im lặng, nhìn tay áo tổn hại của Quy Linh, hắn cũng có chút đỏ mặt lên.

Người nọ ngồi xếp bằng ở trong bụi hoa vạn hoa vờn quanh, rất ngạc nhiên nhìn đạo kiếm ý di thiên cực địa ở đỉnh đầu Cơ Hạo. Hắn khẽ thở dài: “Kiếm ý như thế, sợ là đã sắp chạm đến cực hạn sát phạt chi đạo hủy diệt tất cả, tiến thêm một bước nữa, vậy sẽ cực kỳ ghê gớm.”

Lắc đầu, người nọ cười lạnh nói: “Nếu không có đạo kiếm ý này, các ngươi đã tự giết lẫn nhau mà chết. Đáng tiếc, đáng tiếc, thật sự là đáng tiếc.”

Cơ Hạo cũng cười lạnh nói: “Chúng ta đã chưa chết, như vậy chết nên là ngươi.”

Người nọ kinh ngạc nghiêng đầu, cười quyến rũ nhìn Cơ Hạo: “Ồ? Các ngươi còn có chiêu số áp đáy hòm nào? Để ta nhìn xem được không? Vừa rồi kiếm khí của đứa nhỏ này rất có vài phần thần diệu, pháp bảo của con bé này cũng rất có vài phần uy lực, thậm chí ngươi tiểu gia hỏa này chiêu thức cũng rất bất phàm, nhưng cũng chỉ có thế… Các ngươi còn có chiêu số gì?”

Cơ Hạo hừ lạnh một tiếng, hắn dậm chân, một trận đồ màu hỗn độn loang lổ từ trong cơ thể hắn bay ra, phun ra khôn cùng hỗn độn khí nhanh chóng bao phủ phạm vi trăm vạn dặm. Bốn đạo kiếm quang từ trong cơ thể Cơ Hạo phun ra, nhanh chóng đứng đông tây nam bắc bốn phương vị, sau đó vô số kiếm quang từ bầu trời giống như mưa rơi xuống.

Đám phi thiên ma nữ đứng ở trên Mạn Đà La hoa trong suốt màu vàng cùng cất tiếng gào thét kinh hô, các nàng đều bị kiếm quang trên trời hạ xuống đánh trúng, thân thể xinh đẹp bị xuyên thủng, nhanh chóng bốc lên lửa lớn hừng hực, trong vài cái chớp mắt đã bị thiêu thành tro tàn.

Bốn đạo kiếm quang to lớn từ bốn phía hướng vào phía trong hợp lại, Cơ Hạo, A Bảo, Quy Linh, cùng với Chúc Dung Thị không biết khi nào thoát ra khỏi vòng vây phân biệt đứng ở đông tây nam bắc bốn đại trận môn.

Chúc Dung Thị rất vui vẻ cười: “Năm đó tổ tiên từng lưu lại, nói kiếm trận này của Vũ Dư đạo nhân có đại uy lực đồ thiên lục địa, chư thần diệt thánh, ngày xưa tổ tiên cũng từng là phó thủ chủ trì một phương trận môn, hôm nay có thể tự mình thể ngộ uy năng của kiếm trận này, thật sự là thống khoái, thống khoái!”

Người nọ ngồi ở trong vạn bụi hoa trợn mắt há hốc mồm nhìn Vũ Dư kiếm trận, thân thể hắn nhoáng lên một cái liền hóa thành một loại tồn tại kỳ dị ngôn ngữ không thể hình dung muốn phá không bỏ chạy, nhưng kiếm quang bốn màu hướng vào phía trong hợp lại, chợt nghe một tiếng rú thảm, khôn cùng ánh sáng màu sắc đỉnh núi Chúc Dung chợt sụp đổ, thanh khí kéo theo người nọ cũng bị kiếm quang hoàn toàn nghiền thành vỡ nát.

Khôn cùng ánh sáng màu sắc vây khốn đỉnh núi Chúc Dung vừa mới sụp đổ, từng đợt tiếng cảnh báo dồn dập từ xa xa truyền đến.

Chúc Dung Thị chợt biến sắc.