Vu Thần Kỷ

Chương 864: Không chê vào đâu được




Cơ Hạo kinh sợ, A Bảo ngạc nhiên, Quy Linh ở một bên thất thanh kinh hô.

Người nọ khẽ cười, kiếm quang ở mười ngón tay như dòng thác ánh sáng lượn vòng, mang theo vô số luồng sáng đầy màu sắc, tỏa ra mùi thơm thoang thoảng, theo tiên âm réo rắt hướng vào đầu A Bảo chém xuống.

Bảo tháp ở đỉnh đầu A Bảo phát ra các dòng lũ màu sắc rực rỡ như cự long đánh thẳng về phía trước, hung hăng va chạm với kiếm quang đầu ngón tay người nọ. Tiếng vang lớn ‘Ong ong’ không dứt bên tai, từng khối lưu ly thần tinh màu sắc rực rỡ phun trào ra cả mảng lớn tiên quang không ngừng ngưng tụ ở đỉnh đầu A Bảo, hóa thành những ngọn tiên sơn tiên đảo cao ngất tạo hình hùng vĩ bảo vệ toàn thân.

Tia kiếm trong tay người nọ xoay nhanh, lao vào lưu ly thần tinh bảy màu trong suốt kia. Hào quang phun như mưa, các tiên sơn tiên đảo thần tinh ngưng tụ thành không ngừng vỡ nát, lại không ngừng một lần nữa ngưng tụ thành.

Chỉ trong nháy mắt, mấy vạn tiên sơn tiên đảo thần tinh ngưng tụ thành ở đỉnh đầu A Bảo đồng loạt vỡ vụn, không đợi A Bảo ứng biến, kiếm quang lấy hàng vạn để tính hung hăng chém ở trên người A Bảo.

Áo vải thô A Bảo mặc vỡ vụn từng tấc một, hóa thành vô số con bướm vải màu vàng xám bay loạn đầy trời.

A Bảo hít sâu một hơi, chỉ tay, con bướm vải vỡ vụn đột nhiên nổ vỡ thành các tia sáng cực nhỏ bé, vô số mảng ánh sáng nhỏ vụn hướng trên thân hắn lao tới, ở trước khi một đợt kiếm quang tiếp theo chém ở trên thân hắn, vô số tinh quang nhỏ vụn đã ghép thành một đạo bào hoa mỹ điểm xuyết đầy bản đồ ngôi sao khắp trời, tinh tú lưu chuyển tựa như thực vật, vạt áo lấy hoa văn sông núi trang trí, trước ngực treo Thái Cực, sau lưng đeo bát quái.

“Hừ!” Sắc mặt A Bảo lạnh lùng nghiêm túc khẽ hừ một tiếng, mái tóc dài vốn rối tung không gió tự động, nhanh chóng ở đỉnh đầu kết thành một búi tóc thật dài, một cái Tử Kim Liên Hoa Quan chợt xuất hiện, vững vàng chụp ở trên búi tóc, sau đó phun ra một cột tử khí lao thẳng lên trời, đem mấy ngàn đạo kiếm khí người nọ trong nháy mắt đánh xuống va đập vỡ nát.

Một tiếng nổ vang truyền đến, đỉnh đầu A Bảo một tòa linh lung bảo tháp chín tầng sáu góc hiện lên ở trong tầng mây thấp. Bảo tháp mỗi một góc đều treo đầy đèn vàng, chuông đồng, trong đèn vàng có vô số màu tím khói lửa phun ra, chuông đồng không gió tự động không ngừng phát ra tiếng chuông vang dội.

Tay trái hắn nâng một cái chuông cổ hỗn độn khí lan tràn thiên địa, cũng dày đặc chu thiên tinh thần đồ án, tay phải nâng một cây như ý hào quang huy hoàng như thái dương, không ngừng phun ra từng đạo hỗn độn cương khí có tính hủy diệt. Tính cả linh lung bảo tháp ở đỉnh đầu, ba món chí bảo phát ra vô lượng ánh sáng đem hắn vờn quanh nhiều vòng ở bên trong.

Cơ Hạo gian nan nuốt một ngụm nước bọt, ngơ ngác nhìn ba món dị bảo hộ thân của A Bảo.

Bàn Hi Thần Kính kịch liệt chấn động, rất hiển nhiên ba món dị bảo này của A Bảo rõ ràng là bảo vật ngang cấp với Bàn Hi Thần Kính, tiên thiên chí bảo đều có bốn mươi chín đạo Hồng Mông bảo cấm.

Cơ Hạo duyên pháp lớn bao nhiêu, tạo hóa lớn bao nhiêu, lại có hư ảnh chỉ điểm, lúc này mới có được Bàn Hi Thần Kính một món đỉnh cấp chí bảo như vậy. Mà A Bảo ngày thường không nổi bật, một khi ra tay thế mà lại là ba món bảo vật cùng giai chấn thước thiên địa.

“Đại sư huynh uy vũ!” Cơ Hạo từ đáy lòng cảm khái rống lớn một tiếng. Không hổ là cường giả hành tẩu trong hồng hoang, cao nhân từ thời hồng hoang sơ khai đã đắc đạo, không nói đạo hạnh pháp lực, chỉ riêng tài sản, nội tình này của hắn, người thường làm sao so được với hắn?

A Bảo cười ‘Ha ha’, chuông cổ ở tay trái phun ra từng đạo tinh quang dày nặng dinh dính hướng người nọ đánh xuống, như ý ở tay phải phun ra vô số đạo hỗn độn kiếm khí hỗn loạn chém xuống, linh lung bảo tháp đỉnh đầu hắn càng không ngừng xoay tròn. Hư không bốn phía sụp đổ, thần điện Chúc Dung Thị cũng bị quấy nát. Đỉnh núi Chúc Dung phong to lớn bị quấy như tương hồ, rất có dấu hiệu tái diễn hồng hoang.

Chúc Dung Thị ở một bên lo lắng rống to: “Bảo đạo nhân để ý, đừng làm hỏng đàn tràng Chúc Dung Thị ta!”

A Bảo hơi ngẩn ngơ, tiết tấu ra tay chợt chậm lại. Người nọ thấy được cơ hội, thân thể nhoáng lên một cái liền hóa thành một loại tồn tại không cách nào hình dung, như một cái bóng, như một làn gió mát, như một cái ý niệm, như một mảng dấu ấn nhợt nhạt bảo tồn ở trong vũ trụ qua lại, quỷ dị tuyệt luân, vô cùng kì diệu đột nhập đến trước ngực bụng A Bảo.

“Chết!” Người nọ nhẹ nhàng quát một tiếng, hai tay như điện, kéo theo mười đạo kiếm quang hung hăng hướng lồng ngực cùng đầu A Bảo chém xuống.

Ba món tiên thiên chí bảo thần uy như thế, lại bị người này dễ dàng xuyên thấu bảo cấm của chí bảo, xông đến trước mặt A Bảo.

Cơ Hạo, Quy Linh còn có chính A Bảo đều sợ hãi động dung, kiếm quang trên tay người nọ đã giống như cối xay gió, hung hăng liên tục bổ mấy trăm lượt ở trên thân A Bảo.

Tử Kim Liên Hoa Quan ở đỉnh đầu A Bảo lóe sáng, đạo bào hoa mỹ trên người càng phun ra các làn mây khói hoa mỹ như ánh bình minh, hắn càng miệng phun hoa sen, trên mỗi một đóa hoa sen đều có một mảng Vũ Dư tiên quang trong suốt như nước cuộn tròn bay múa.

Kiếm quang người nọ đánh tan tử khí Liên Hoa Quan của A Bảo phát ra, nổ nát mây khói đạo bào hoa mỹ phát ra, ngay cả hoa sen trong miệng A Bảo phun ra cũng bị kiếm quang chém phá thành mảnh nhỏ. Nổ vang một tiếng, A Bảo chịu mấy trăm kiếm, bị người này một đòn đánh bay đi.

“Đại sư huynh!” Thân thể Cơ Hạo nhoáng lên một cái, kéo theo một cột sáng vàng hướng A Bảo phóng đi.

Thân hình người nọ lóe lên, mang theo vô số bóng hình xinh đẹp yểu điệu hướng Cơ Hạo đánh tới. Nhưng Cơ Hạo tùy tay vung một cái, Cửu Dương Qua phát ra một tiếng xé rách kinh thiên động địa, cứng rắn chém rách hư không, phóng ra một đạo hồ quang màu vàng hướng vào đầu người nọ chém xuống.

Một đòn này chất chứa toàn bộ uy năng của Cửu Dương Qua, càng có Bàn Giả thái dương rót vào lượng thái dương tinh hỏa khổng lồ ngưng tụ trong đó, Cơ Hạo càng lấy thủ pháp huyền diệu của Khai Thiên Nhất Kích đánh ra một đòn này, hồ quang màu vàng kịch liệt chấn động, chợt trái chợt phải cấp tốc loạng choạng, quỹ tích công kích nhìn như không đáng tin, thực ra đã tuần hoàn thiên đạo pháp tắc nào đó của Bàn Cổ thế giới, từ trên bổn nguyên phong kín toàn bộ góc độ né tránh của người này.

Một đòn này của Cơ Hạo đã gần với đạo —— đạo này nói rõ cho người nọ, chỉ cần ngươi còn ở Bàn Cổ thế giới, thì nhất định bị một đòn này đánh trúng!

Đây cũng là một lần công kích hoàn mỹ nhất Cơ Hạo sau khi học tập Khai Thiên Nhất Kích đánh ra, không tỳ vết, mỹ lệ.

Người nọ hơi sửng sốt, sau khẽ thở dài một hơi: “Công kích tuyệt vời như vậy, có thể đánh ra công kích hoàn mỹ như thế, ta lúc chặt đầu ngươi, cảnh tượng đó tuyệt đối hoàn mỹ như họa!”

Sau khi khẽ than thở một tiếng, Cơ Hạo liền hoảng sợ nhìn thấy, Khai Thiên Nhất Kích của mình thế mà đột nhiên đọng lại ở trên không, sau đó kim quang chợt lóe, một đạo hồ quang kia lấy một loại phương thức không thể né tránh, không thể bỏ chạy, hướng vào đầu mình bổ xuống.

Trong lòng Cơ Hạo hỗn độn một trận, kẻ này là thế nào vậy? Một đòn hắn toàn lực đánh ra, sao có thể đột nhiên đánh về phía mình?

“Cơ Hạo, tránh ra!” Quy Linh ở bên giận quát một tiếng, hai tay vỗ, một tấm khiên dày nặng hình mai rùa đột ngột hiện lên ở trước mặt Cơ Hạo.

Một tiếng keng ‘keng’ vang lên, trên mai rùa nứt ra một vết thật sâu, một lực lượng khổng lồ đánh cho mai rùa lui vội về phía sau, hung hăng va chạm ở trên ngực Cơ Hạo. Bàn Hi Thần Kính đột nhiên chợt lóe, mai rùa kịch liệt đánh tới bị Bàn Hi Thần Kính cứng rắn bắn ra ngoài.

Kêu một tiếng đau đớn, trước mặt A Bảo vừa mới bị bắn bay bỗng chợt có thêm một tấm khiên lớn, đầu hắn va vào trên tấm khiên, cứng rắn húc thủng trên tấm khiên một cái lỗ to bằng đầu người.

A Bảo, Quy Linh đồng thời hộc máu, hai người đồng loạt nhìn về phía người nọ không nói nên lời.

Người này vô luận công phòng, thế mà đều sắc bén tàn nhẫn như thế, hầu như là không chê vào đâu được.