Vu Thần Kỷ

Chương 77: Tài sản riêng




Kỳ phiên màu đen đứng sừng sững ở cửa sơn trại nho nhỏ.

Trên lá cờ da người, gân thú pha trộn dệt thành, dùng máu thú vẽ mấy chục loại độc trùng dữ tợn. Mấy chục luồng hắc khí từ trên lá cờ dâng trào ra, trong mỗi một luồng hắc khí đều cất giấu các loại độc trùng lấy chục vạn để tính, tiếng kêu ‘Ong ong’, ‘Chít chít’, giống như thủy triều hướng Cơ Hạo ập tới.

Cơ Hạo đứng ở trước cửa sơn trại, mặc cho hắc khí đánh vào trên người.

Giáp trụ A Bảo luyện chế phát ra thanh quang nhàn nhạt, vô số sâu bọ trong hắc khí điên cuồng cắn nuốt thân thể Cơ Hạo, lại ngay cả một sợi lông của hắn cũng không chạm tới. Càng nhiều độc trùng liều mạng phun nọc độc, nhưng nọc độc cũng bị thanh quang dời sang một bên, không chạm được thân thể Cơ Hạo chút nào.

Trên làn da Cơ Hạo một tầng phù văn màu đỏ cực kỳ ảm đạm, giống lông chim như ẩn như hiện. Ngẫu nhiên một ngọn lửa từ trên người Cơ Hạo phun ra, sẽ có cả mảng độc trùng bị đốt vang giòn ‘Bốp bốp’, không ngừng từ không trung rơi xuống.

Ngắn ngủn nửa khắc đồng hồ, bên người Cơ Hạo đã chồng chất lên thi thể sâu bọ dày tới hai thước.

Trong sơn trại, mấy vu tế già nua khuôn mặt tiều tụy, làn da màu xanh lục đen khàn giọng thét chói tai, bọn họ đột nhiên rút ra đoản đao màu đen, hung hăng đâm vào ngực mình. Kỳ phiên ở cửa sơn trại kịch liệt loạng choạng, ngực các lão vu tế phun ra máu nóng đều bị kỳ phiên hút vào.

Tiếng kêu chói tai truyền đến, hắc khí trên lá cờ cuồn cuộn, ba con bọ cạp độc năm màu thể tích thật lớn từ trong kỳ phiên bay ra, vung vẩy cái đuôi dài mười mấy trượng, móc độc cực lớn hung hăng hướng ngực Cơ Hạo đâm tới.

Thanh quang trên giáp trụ mỏng manh giống như không có gì lóe lên, móc độc của ba con bọ cạp độc hung hăng đánh vào trên giáp trụ.

Nổ vang ‘Bốp’, móc độc của bọ cạp độc nổ thành một đám thịt vụn, dịch độc, máu phun đầy đất.

Các lão vu tế trong sơn trại giống như bóng cao su xì hơi suy sụp ngã xuống đất, bọn họ tuyệt vọng rên rỉ, kỳ phiên treo ở cửa sơn trại bị lực lượng vô hình phá hủy, bỗng dưng nổ thành một đám khí đen theo gió tiêu tán.

Một khắc đồng hồ sau, tộc nhân Trùng Cổ bộ trong sơn trại tấp nập đi ra, vài lão nhân tận cùng phía trước hoảng sợ cầm pho tượng ngũ độc ngọc thạch điêu khắc thành, đem đồ đằng bộ lạc này thật cẩn thận đặt ở dưới chân Cơ Hạo.

Một trong các bộ lạc liên quân vây công Cơ Hạo, Trùng Cổ bộ bị diệt.



Hai ngày sau, trước cửa bộ lạc Mãnh Quỷ bộ.

Hơn hai trăm chiến sĩ tinh nhuệ lưu thủ Mãnh Quỷ bộ điên cuồng rống to kêu to, các chiến sĩ Mãnh Quỷ bộ chiều cao thấp nhất cũng ở trên một trượng cầm đại đao trọng phủ, điên cuồng hướng Cơ Hạo chặt chém một phen.

Trên giáp trụ bó người thanh quang lưu động, Cơ Hạo đứng ở tại chỗ không chút sứt mẻ, mặc cho các chiến sĩ Mãnh Quỷ bộ dùng hết sức bú mẹ, vẫn không thể dao động hắn chút nào. Ngược lại Cơ Hạo rút ra loan đao từ trên tay Hắc Thủy Ô Giao thu được, nhẹ nhàng bổ một đao, mười mấy chiến sĩ Mãnh Quỷ bộ đầu thân hai nơi.

Tiếng gầm gừ trầm thấp mơ hồ truyền đến, đột nhiên một tiếng rú thảm vang lên, một chiến sĩ khôi ngô cao ba trượng phun đầy máu, bị lão thạch thô bạo túm cổ từ trong bộ lạc Mãnh Quỷ bộ xách ra.

Đây là một Đại Vu còn lại duy nhất của Mãnh Quỷ bộ, cũng là đảm lượng cuối cùng chiến sĩ Mãnh Quỷ bộ còn dám dựa vào nơi hiểm yếu chống lại.

Lão thạch liên thủ ba đồng bạn đá từ trong lòng đất lẻn vào, một hơi đánh bất ngờ làm Đại Vu Mãnh Quỷ bộ bị thương nặng, Mãnh Quỷ bộ triệt để sụp đổ.

Từng đại đội tộc nhân Mãnh Quỷ bộ đi ra khỏi bộ lạc, hoảng sợ mà tuyệt vọng quỳ gối trước mặt Cơ Hạo, mặc cho chiến sĩ Hỏa Nha bộ đi cùng dùng dây thừng gân thú vu pháp bí chế đem bọn họ trói như bánh chưng.



Võng Lượng bộ, Thanh Ngưu bộ, Dã Ngưu bộ… Nha Hổ bộ, Nộ Sư bộ…

Một lại một bộ lạc tham dự vây công Cơ Hạo bị bạo lực chinh phục, cao thủ các bộ lạc này đều bị đem làm tế phẩm, hiến cho tổ linh Hỏa Nha bộ. Bọn họ căn bản không có sức phản kháng đại đội nhân mã Cơ Hạo dẫn dắt, càng không cần nói trong đồng bạn lão thạch, lão thụ yêu và Hành La Quân đưa tới, cao thủ Đại Vu tế đã đông tới mấy chục.

Một đường quét ngang, không ai chống nổi, mấy chục bộ lạc mấy trăm vạn tộc nhân bị bắt sống, sau khi bị tùy ý xếp lẫn lộn, biến thành nô lệ của Hỏa Nha bộ, đưa đi các nơi nuôi thú, rừng, khu vực săn bắn, quặng mỏ bán mạng.

Bận bịu một phen, Cơ Hạo ước chừng bận rộn hơn ba tháng, lúc này mới đem toàn bộ tộc nhân của mấy chục bộ lạc một ngụm nuốt xuống.

Khi mùa mưa dài đằng đẵng của rừng rậm Nam hoang sắp đến, Cơ Hạo rốt cuộc mang theo đại đội nhân mã về tới Lãnh Khê cốc. Trải qua hơn ba tháng ác chiến chém giết và bôn ba đường xa, Cơ Hạo cao hơn không ít, thân hình cũng trở nên cường tráng hơn không ít, ngồi ở trên chiến thú tọa kỵ, thoạt nhìn, hắn đã không có gì khác với chiến sĩ trưởng thành khác của Hỏa Nha bộ.

Có lẽ khác biệt lớn nhất chính là, bởi vì Cửu Tự Chân Ngôn Đan Kinh, ánh mắt Cơ Hạo đặc biệt sáng ngời, ngẫu nhiên ánh mắt đảo qua, giống như hai luồng điện quang đánh tới, cho dù chiến sĩ Hỏa Nha bộ thân cận với hắn, cũng không dám nhìn thẳng ánh mắt hắn.

Mặt khác chính là, theo tu vi gia tăng, màu da Cơ Hạo trở nên càng thêm giống ngọc mỡ dê, đặc biệt trắng trẻo nhẵn nhụi, trong màu bạc trắng còn lộ ra một chút hào quang như bảo châu, dưới làn da như rót đầy thủy ngân, cho dù thân ở giữa trăm ngàn chiến sĩ Hỏa Nha bộ, người ngoài vẫn liếc một cái sẽ nhìn đến Cơ Hạo, chiến sĩ khác căn bản không thể cướp đi hào quang của hắn.

Rất xa, đứng ở trên tường bảo vệ của Lãnh Khê cốc Thanh Phục đã thấy được Cơ Hạo.

Cơ Hạo đời này vẫn là lần đầu tiên tách khỏi Thanh Phục lâu như vậy, rất xa Thanh Phục đã giơ tay phải cao cao, vui vẻ ra mặt hướng Cơ Hạo lớn tiếng la lên: “Hạo! Con về rồi! A mỗ làm cho con thịt nướng ngon nhất!”

Cơ Hạo ‘Ha ha’ cười lớn một tiếng, phía sau hiện lên một mảng ánh lửa, hắn bước ra một bước, kéo theo một luồng lửa cùng mảng lớn tàn ảnh, trong vài cái nháy mắt đã vắt ngang qua vài dặm, lao tới trên tường bảo vệ, một tay đem Thanh Phục ôm lên xoay hai vòng.

“A mỗ, con với a cữu đều đã trở lại. Ô, trên đường bọn con tìm cho người vài loại dược thảo hiếm thấy, bên trong còn có ‘Huyết yến? Lan’ người nhắc tới đã nhiều năm, a cữu vì hái bảo bối này, thiếu chút nữa bị một con cú làm hỏng mặt!”

Thanh Phục kinh hô một tiếng, vội vàng hướng Thanh Ảnh nhìn qua.

Nhìn thấy Thanh Ảnh trên mặt sạch sẽ, không lưu lại chút vết thương nào, Thanh Phục lúc này mới cười lên, nhẹ nhàng vỗ Cơ Hạo một cái: “May mắn, may mắn. Nếu thực bị hủy mặt, Thanh Ảnh về sau còn tìm cô nương như thế nào?”

Thanh Ảnh dương dương đắc ý ưỡn ngực, lớn tiếng cười nói: “A tỷ, ta hiện tại cũng không dựa vào cái mặt câu dẫn cô nương nữa, ta hiện tại là Đại Vu trẻ tuổi nhất Thanh Di bộ từ trước tới nay, các cô nương còn không bám theo cả đống sao?”

Trong lúc nói cười, Cơ Hạ mang theo một đại đội người sải bước đi tới, rất xa, Cơ Hạ đã lớn tiếng cười nói: “Hạo, con đã về! Ừm, con qua đây một chút, về sau những chiến sĩ này chính là nô lệ riêng của con, bọn họ đều là tài sản riêng của con, bọn họ đều phải dựa vào con mới có thể sống sót!”

Cơ Hạo cả kinh.

Nô lệ riêng?

Nhìn chăm chú hướng đại đội nhân mã phía sau Cơ Hạ, Cơ Hạo không khỏi hít ngược một hơi lạnh.

Những người này là nô lệ riêng của mình sao? Số lượng cùng thực lực của bọn họ, đều làm Cơ Hạo rất giật mình.