Ngoài Nghiêu Sơn thành, Cơ Hạ mặc áo vải thô, chân trần, từ bắp chân trở xuống tràn đầy bùn lầy đứng ở trên một mảnh ruộng, vui sướng hài lòng nhìn con dân lãnh địa xung quanh đang ở trên ruộng cấy mạ.
Tay trái cầm một nắm mạ xanh mượt, Cơ Hạ lẩm bẩm tán thưởng: “Đất đai màu mỡ bao nhiêu chứ, chỉ cần nông canh đã có thể nuôi sống vô số tộc nhân. Tốt thì tốt, chỉ là các tộc nhân không cần đi chém giết với dã thú trong rừng rậm, chung quy thiếu chút hương vị nam nhân.”
Hán tử lớn lên trong rừng rậm Nam Hoang, từ nhỏ đã cùng các loại dã thú hung mãnh giao tiếp, rừng rậm Nam Hoang thiếu đất đai trồng trọt, các nam nhân phải dùng binh khí chém giết với hung thú, săn bắt thịt thú nuôi sống người nhà mình, cung phụng tộc nhân bộ tộc mình.
So sánh với con dân Nam Hoang, Bồ Phản giàu có và đông đúc, nhưng trên thân con dân bình thường quả thực thiếu một chút hương vị chiến sĩ nên có.
“Huấn luyện cũng không thể thiếu.” Cơ Hạ sờ sờ cằm, nghiêm trang hướng một tộc lão cách đó không xa cười nói: “Chờ làm xong một đống việc nhà nông này, bảo bọn nhãi con nhanh chóng tụ tập, gia tăng rèn luyện. Thời thế này không yên ổn, bọn nhãi con có một thân bản lĩnh giết người, mới có thể khiến tộc nhân sống sót tốt hơn.”
Tộc lão cười vài tiếng ‘ha ha’, tôn kính mà ngưỡng mộ nhìn Cơ Hạ, kính cẩn đáp ứng một tiếng.
Xa xa gần gần, nhiều con dân Nghiêu Sơn lĩnh đang ở trên đồng bận rộn cũng đều lớn tiếng dạ, tiếng cười vui theo gió truyền ra thật xa. Trong ánh mắt bọn họ nhìn về phía Cơ Hạ đều tràn ngập cảm tình chân thành, làm phụ thân của Nghiêu Bá, làm một Vu Đế có được lực lượng cường đại, Cơ Hạ có thể bỏ thân phận qua một bên, giống như tộc nhân bình thường nhất xuống đồng làm việc, điều này khiến các tộc nhân vô cùng cảm động.
Vô hình trung, Cơ Hạ đã chiếm được sự ái mộ cùng tôn kính của toàn bộ tộc nhân trong lãnh địa.
Xa xa, trên một con đường rộng rãi, một đội khinh kị binh phụ trách tuần tra lãnh địa nhanh chóng chạy qua, mấy trăm chiến sĩ mặc giáp da cưỡi cự lang màu lông xanh lướt qua đại địa, nơi đi qua vô số trẻ con xách gậy gỗ, rìu đá… cao hứng phấn chấn theo bọn họ liên tục chạy, không ngừng phát ra tiếng hoan hô ‘Ô, ô’.
Cơ Hạ thả lỏng nhìn bọn trẻ con vui vẻ, lòng tràn đầy vui mừng liên tục cười to: “Đều là một đám nhãi con tốt, hắc hắc, thao luyện kỹ càng chút, về sau ai cũng đều ổn cả.”
Khom lưng, đem mạ trong tay cẩn thận cắm vào trong ruộng nước mềm xốp, Cơ Hạ thẳng lưng lên lớn tiếng hô: “Đúng rồi, mấy ngày nay bao vây tiêu diệt một đàn thú lớn, thịt thú hẳn là đều đã tẩy rửa sạch sẽ. Mỗi nhà mỗi hộ, đều có thịt nửa con thú, nhớ rõ làm xong việc nhanh chóng đi lĩnh thịt.”
Dùng sức vỗ vỗ tay, Cơ Hạ cười nói: “Để bọn nhãi con ăn thịt nhiều vào, mau lớn lên, trưởng thành cưới thêm mấy người phụ nữ, sinh nhiều trẻ con! Hắc hắc, trẻ con rồi lại sinh trẻ con, nhãi con vô cùng vô tận, lãnh địa này mới có thể lớn mạnh, bộ tộc mới có thể cường đại!”
Lời nói của Cơ Hạ rất thuần phác, rất chân chất. Ở thời đại này, một bộ tộc muốn cường đại, muốn lớn mạnh, không phải là dựa vào bọn nhãi con từng thế hệ sinh ra nhãi con sao? Chỉ cần nam đinh nhiều, chiến sĩ trong nam đinh nhiều, thực lực bộ tộc tự nhiên sẽ cường đại.
Bốn phương tám hướng, vô số con dân đang cố gắng làm việc đồng thời cười to thành tiếng, trong lòng mọi người đều cười lên.
Nhất là những con dân lãnh địa vốn là nô lệ, sau khi được Cơ Hạo mua phóng thích thành dân tự do, bọn họ có một số người tâm tình kích động, khóe mắt cũng có nước mắt nhịn không được chảy xuống.
Bọn họ chưa từng nghĩ tới, có thể có ngày lành như vậy? Có ruộng nhà mình cày, có phòng ốc nhà mình, lĩnh chủ còn luôn luôn phân phát thịt thú cho các nhà các hộ, để đứa nhỏ nhà mình ai cũng được ăn căng tròn bụng.
Lĩnh chủ thật tốt, đám con dân này tâm tình kích động, bọn họ hiện tại có thể vì Cơ Hạo, vì Cơ Hạ, vì Nghiêu Sơn lĩnh mà chết.
‘Đang đang đang’, tiếng cảnh báo bén nhọn dồn dập đột nhiên từ nơi cực xa truyền đến, trên đường chân trời cách nơi này mấy trăm dặm, một cột khói báo động màu đen phóng lên cao, sau đó xa xa gần gần mấy chục cột khói báo động xông lên trời cao, không bao lâu tiếng cảnh báo từ bốn phương tám hướng truyền đến, trên ngàn cột khói báo động ùn ùn bốc lên trời cao.
Trong lầu cửa thành bốn phía Nghiêu Sơn thành, chuông cảnh báo do thần kim đúc thành phát ra tiếng chuông to rõ hùng hậu, từng đợt tiếng chuông khiến đại địa cũng mơ hồ chấn động, sóng âm ở trong nháy mắt truyền khắp hơn phân nửa Nghiêu Sơn lĩnh, bao trùm phạm vi gần như trăm vạn dặm.
Tiếng vang ‘Ong ong ông’ từ trong lòng đất truyền đến, trên tường thành Nghiêu Sơn thành hư ảnh vô số long phượng kỳ lân các thần thú chợt lóe mà qua, từng mảng lớn thượng cổ thần văn phong cách cổ xưa dày nặng từ trong tường thành dâng lên. Từng luồng tường quang bảy màu, thụy khí mờ mờ lấy Nghiêu Sơn thành làm trung tâm, ở trên đại địa phạm vi vạn dặm bốc lên, một kết giới đường kính khoảng vạn dặm đem toàn bộ Nghiêu Sơn thành và đám đông thành trấn thôn trang xung quanh bao phủ toàn bộ ở phía dưới.
Mặt đất kịch liệt run rẩy một phen, Cơ Hạ thét dài một tiếng bay lên trời, thân thể hóa thành một ánh lửa nhanh chóng lao vào Nghiêu Sơn thành.
Kim Ô bộ Vu Đế Cơ Bác Cơ Hạ từ Nam Hoang mang đến nhanh chóng đi lên đón, lớn tiếng quát: “Đại huynh, phía đông bắc, một điểm đóng quân bên ngoài cùng đã bị hủy, một ngàn đứa nhỏ trong thành không một ai chạy ra được.”
‘Ông’ một tiếng, ngay tại bên người Cơ Hạ và Cơ Bác, một khối thần kính hình chữ nhật do thần kim đúc thành hiện ra, thần kính cao mười hai trượng, rộng sáu trượng toàn thân kim quang mơ hồ, trên mặt gương vô số hình ảnh đang cấp tốc lóe lên.
Đó là một điểm đóng quân ngoài cùng phía đông bắc của lãnh địa Nghiêu Sơn, ngày thường đồn trú một ngàn binh sĩ, do ba vị tướng lĩnh cấp Đại Vu quản lý, chuyên môn phụ trách xua tan đàn thú tới gần thôn xóm của lãnh địa Nghiêu Sơn, tiêu diệt một ít hung cầm mãnh thú có thể tạo thành uy hiếp đối với thôn xóm.
Toàn thân điểm đóng quân này dùng nham thạch nóng chảy hòa tan đúc thành, là Cơ Hạ sau khi chiếm được truyền thừa của thượng cổ đại Vu Thần Cơ Liệu, dựa theo truân bảo kiểu quân đội thượng cổ Nhân Hoàng xây dựng thành lũy loại nhỏ, có được lực phòng ngự rất khá, đồng thời hô ứng từ xa với điểm đóng quân khác, một khi bị công kích, thì hơn một ngàn điểm đóng quân lớn nhỏ trong toàn bộ lãnh địa đều sẽ theo đó mà động.
Hình ảnh trong thần kính, chính là chuyện vừa rồi xảy ra ——
Một trăm bóng người từ trong một dòng sông lớn cách điểm đóng quân không đến mười dặm phóng lên, kéo theo từng đạo quỹ tích màu trắng mắt thường có thể thấy được xé rách không khí, nhanh chóng hướng phía Nghiêu Sơn thành lao đi. Khi bọn họ đi ngang qua trên không điểm đóng quân, một người trong đó giơ lên tay phải nhẹ nhàng hướng phía dưới nhấn một cái, điểm đóng quân dài rộng trăm trượng liền ầm ầm vỡ nát, một dấu tay to lớn đường kính cả dặm lún thật sâu vào trong lòng đất sâu hơn trăm trượng.
Một ngàn chiến sĩ đóng quân ở trong điểm đóng quân không một ai chạy thoát, nhưng điểm đóng quân bị phá hủy, cơ chế báo động trước của Nghiêu Sơn lĩnh tức khắc làm ra phản ứng, Thiên Địa Đại Trận trong Nghiêu Sơn thành theo đó toàn lực vận chuyển.
Một trăm bóng người nhanh như tia chớp lao tới ngoài Thiên Địa Đại Trận, một người trong đó thét dài một tiếng, bọn họ đều lấy ra đoản mâu sáu thước toàn thân hào quang bắn ra bốn phía, không biết dùng loại tinh thạch nào rèn thành, cắm mạnh ở trên kết giới của Thiên Địa Đại Trận.
Trên đoản mâu bắn ra vô số phù văn, kết giới của Thiên Địa Đại Trận nhẹ nhàng loạng choạng, mơ hồ có vô số phù văn khuếch tán, từng tầng gợn sóng không ngừng nổi lên.
“Bọn hắn, thế mà có thể phá vỡ kết giới Thiên Địa Đại Trận?” Cơ Hạ kinh hãi mở to mắt nhìn: “Dị tộc chết tiệt, bọn hắn sao có thể chạy đến nơi đây?”
Cơ Hạ và Cơ Bác đồng thời nhìn về phía bắc, bên đó còn có một mảng lớn lãnh địa của nhân tộc, không có nội gian nhân tộc trong ngoài hô ứng, cả thảy một trăm Già tộc tinh nhuệ cấp Vu Đế, bọn hắn sao có thể không chút động tĩnh xâm nhập Nghiêu Sơn lĩnh?