Ngoài bầu trời, trong hư không, nhân tộc, dị tộc đối mặt xa xa.
Nam tử nhân tộc đầu đội nón cao, thân hình mơ hồ giống như một cái bóng ma ngồi xếp bằng ở đỉnh ngọn núi lớn, tay trái nắm một cục đá, tay phải cầm một mảnh dao, đang từ từ mài giũa cục đá, một con chim sẻ sống động đã sắp điêu khắc xong.
Cộng Công Thị đứng xa xa, lạnh lùng nhìn nam tử đang làm công phu mài nước này.
“Ngươi, có thể là ai đây? Phân thân của lão bất tử nào? Hay là… Dứt khoát là bản tôn ở đây?” Cộng Công Thị có chút không cam lòng âm thầm lẩm bẩm: “Đáng chết, thật sự đáng chết, Bồ Phản rốt cuộc ẩn giấu bao nhiêu thứ? Trừ phi ngồi lên vị trí Nhân Hoàng, nếu không ai có thể nói rõ được đây?”
Trong con ngươi lóe ra ánh sáng âm u, Cộng Công Thị nghiến răng, nhìn bóng dáng nam tử đó một cái thật sâu, sau đó xoay người, nhìn về phía một mảng lục địa mây màu trắng xa xa kia: “Đế Thích Sát, đi ra nói chuyện một chút đi. Các ngươi lần đánh cược này, rốt cuộc có hoạt động gì không thể lộ ra trước mặt người ta?”
Nam tử đang điêu khắc cục đá ngừng tay, ngẩng đầu hướng phía lục địa mây nhìn tới.
Nhiều điểm huyết quang ngưng tụ ở trên không lục địa mây, sau đó một mảng lửa máu từ trong huyết quang phun ra, ngồi ngay ngắn ở trên một cái ngai báu, Đế Thích Sát xuất hiện trước mặt mọi người. Hai tay hắn ôm một thanh trường kiếm, mang theo một tia mỉm cười quỷ dị nhìn Cộng Công Thị.
“Khẩn cấp muốn thua sao? Ba tháng, ta có thể nói rõ cho các ngươi, ba tháng, các ngươi đám nhân tộc ngu xuẩn này, tinh anh các bộ lạc các ngươi lựa chọn kỹ càng, còn có đám hộ vệ tinh nhuệ bọn hắn dẫn vào, nhiều nhất kiên trì ba tháng.”
Đế Thích Sát hơi nâng cằm, ngạo nghễ hướng cao thủ nhân tộc đứng ở trên ngọn núi lớn lơ lửng nhìn một cái: “Đây là chúng ta bao nhiêu người từng tính toán…”
Đang muốn thổi phồng một phen thực lực nhà mình Đế Thích Sát đột nhiên biến sắc, ba con mắt đồng thời trợn tròn. Hắn thấp giọng rít gào một tiếng, tay trái vỗ tay vịn của ngai báu, nhất thời vô số đạo tinh quang từ bên người hắn bay lên.
Hơn trăm vạn khối ngọc phù to bằng ngón cái lao ra, rậm rạp lơ lửng ở đỉnh đầu Đế Thích Sát. Những ngọc phù đó đại khái hình dẹt, mỏng như cánh ve, tạo hình tinh xảo, trong mỗi một ngọc phù đều mơ hồ có một bóng người lóe ra.
Đây là mệnh phù nguyên hồn, một loại ‘Bản mạng hồn bài’ chỉ Ngu tộc có, một người chỉ cần đem một luồng linh hồn gửi ở trong ngọc phù, vô luận cách nhau xa bao nhiêu, nguyên hồn mệnh phù đều có thể xác thực phản ứng trạng thái thân thể bọn họ. Vô luận là vết thương nhẹ, bị thương nặng, hay hôn mê, ngã xuống, tất cả trạng thái của bọn họ đều có thể ở trên nguyên hồn mệnh phù nhìn không sót gì.
Tiếng vỡ vụn ‘Bốp bốp bốp bốp’ không dứt bên tai, gương mặt Đế Thích Sát vặn vẹo nhìn gần trăm vạn ngọc phù hầu như là cùng lúc nổ tung. Vô số mảnh ngọc nhỏ vụn mang theo nhiều điểm sáng bay xuống, giống như ở đỉnh đầu hắn có một trận mưa to.
Từng luồng sáng chói lóa hiện lên, mười hai vị chấp chính đại đế của Ngu triều đồng thời toát ra ở bên người Đế Thích Sát. Bọn họ cũng chợt mở to mắt nhìn, không dám tin nhìn nguyên hồn mệnh phù nổ tung.
“Tại sao có thể như vậy! Bọn họ không có khả năng thua!” Đế Thích Diêm La khàn cả giọng thét: “Có sự chuẩn bị đầy đủ như thế, bọn họ làm sao có thể thua? Hơn nữa còn là nháy mắt đồng thời ngã xuống trăm vạn người, cho dù là một trăm vạn con Chu La thú…”
Hai tay Đế Thích Diêm La bóp cổ chính mình, thật lâu không thở bình thường được. Hắn đã chấn động tới mức không thể nói chuyện.
“Úc ~ quan hệ với ta không lớn.” Phạm Hài toàn thân quấn quanh một tia tử khí âm trầm nói: “Đế Thích Sát đại nhân. Trước mặt ngài, ta cũng phải nói, nhiều tộc nhân ngã xuống như vậy, không có nửa điểm quan hệ với ta. Ta cũng không ủng hộ đề nghị lần sinh tử đổ chiến này, các vị đều đã làm chứng cho ta, ta cũng chưa từng đồng ý.”
Dang hai tay, Phạm Hài bắt đầu trốn tránh trách nhiệm, nói ra một phen lời vô cùng láu cá.
Nữ tử duy nhất trong mười hai chấp chính đại đế, khuôn mặt tuyệt mỹ giống như tinh linh trong rừng đêm tối Da Ma La Gia hơi có chút kinh hoảng hướng người khác nhìn qua. Lần này đánh cược sinh tử, nàng là người ủng hộ Đế Thích Sát kiên định. Cho nên Da Ma Sát mới thành quan chỉ huy đại quân dị tộc lần đánh cược này. Cái đó và sự ủng hộ của nàng có quan hệ không thể tách rời.
Nhưng trăm vạn tinh nhuệ ngã xuống trong một buổi… cái trách nhiệm này ai tới gánh vác đây?
Gương mặt tuyệt đẹp của Da Ma La Gia nhăn nhúm lại, thân thể mảnh mai cao gầy nhịn không được run lên.
Vài vị chấp chính đại đế khác đều chưa lên tiếng, bọn họ nháy mắt lẫn nhau, ánh mắt nhìn về phía Đế Thích Sát đều mơ hồ mang theo một tia ác ý. Đặt ở trước, bọn họ không dám có bất cứ điều gì bất kính đối với Đế Thích Sát, nhưng hiện tại sao… Trăm vạn tinh nhuệ ngã xuống, cái trách nhiệm này quá nặng nề, Đế Thích Sát muốn vượt qua cửa ải này hầu như là không có khả năng.
Lấy truyền thống tính cách từ trước tới giờ thích ‘Bỏ đá xuống giếng’ của quý tộc Ngu tộc, mấy vị này đã bắt đầu vắt hết óc tính toán như thế nào từ trên người hắn cắn xé một miếng thịt béo.
Đế Thích Sát hít một hơi thật sâu, hắn ngẩng đầu nhìn các nguyên hồn mệnh phù kia, chỉ có mấy ngàn nguyên hồn mệnh phù còn lơ lửng ở đỉnh đầu hắn. Đế Thích Sát thản nhiên nói: “Sự tình còn chưa tới mức không thể vãn hồi. Có lẽ chỉ là xảy ra cái gì ngoài ý muốn, nhưng…”
Tiếng ‘Bốp bốp’ không dứt bên tai, lại có mấy trăm nguyên hồn mệnh phù hoàn toàn vỡ vụn ra.
Thanh âm Đế Thích Sát im bặt, hắn nhìn các nguyên hồn mệnh phù bảo trì hoàn hảo ở đỉnh đầu, gương mặt khẽ run rẩy, vẻ mặt trở nên cực kỳ quái dị.
Mười hai chấp chính đại đế lặng yên vây kín, đem Đế Thích Sát vây ở chính giữa. Phạm Hài âm trầm nói: “Đế Thích Sát đại nhân, mời ngài phối hợp chúng ta. Trăm vạn tinh nhuệ ngã hết xuống, ngươi phải cho chúng ta một câu trả lời, còn phải cho các đế quân phía sau chúng ta một câu giải thích, cho nên xin đừng có bất cứ sự phản kháng nào.”
Đế Thích Sát nhẹ nhàng ho khan một tiếng, hắn thản nhiên nói: “Mỗi nhà một cái tọa độ… Tọa độ hoàn toàn mới, sạch sẽ….”
Đám người Đế Thích Diêm La đồng thời sửng sốt, bọn họ khẽ cắn môi, vẻ mặt trở nên rất do dự giãy dụa.
Đế Thích Sát mỉm cười, hắn ngẩng đầu, Nhật Nguyệt Huyết Đan mang theo một đạo huyết quang bay về phía Cộng Công Thị: “Xem ra, trong ba tháng, là không thể giết toàn bộ các ngươi. Cho nên, đánh cược cá nhân của chúng ta, xem như ta thua. Cộng Công Thị, viên Nhật Nguyệt Huyết Đan này đã là của ngươi.”
Cộng Công Thị tiếp nhận Nhật Nguyệt Huyết Đan, cẩn thận đặt ở trước mắt đánh giá một phen, không khỏi ngửa mặt lên trời cười to lên.
Cười rất lâu, Cộng Công Thị thu hồi Nhật Nguyệt Huyết Đan, trong con ngươi chợt lóe một mảng u quang màu đen.
Xa ở Trung Lục thế giới, sâu trong một dòng sông lớn phía đông bắc Nghiêu Sơn thành, ngồi xếp bằng ở trên một đóa hoa sen nước Vô Chi Kỳ đột nhiên mở mắt, hai tia sáng trắng giống như hai con giao long từ trong con ngươi của hắn phun ra, ở đáy nước quay cuồng một phen, cuốn lên vô số bùn cát.
Hơi nước tản ra dày đặc, nhiễu loạn thiên cơ bốn phía. Vô Chi Kỳ thản nhiên nói: “Các ngươi có thể động thủ rồi. Nhớ kỹ, ta chỉ quản đưa các ngươi đến, các ngươi có thể sống sót trở về hay không, thì phải xem thủ đoạn của chính các ngươi.”
Hừ lạnh một tiếng, hoa sen nước cuộn hướng vào phía trong, Vô Chi Kỳ biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
Cả thảy một trăm tên Già tộc chiến vương khoác trọng giáp, toàn thân sát khí bốc lên đồng thời từ sâu trong dòng sông lớn lao ra, không nói một lời hướng phía Nghiêu Sơn thành sải bước phóng đi.