Vu Thần Kỷ

Chương 700: Tiền tài động tâm




“Phản kích?” Mắt Tự Văn Mệnh chợt sáng ngời, hắn lên tiếng cười nói: “Không sai, Nghiêu Bá nói không sai. Vừa rồi ta nhìn thấy, dị tộc chạy đi không đến vạn người, hơn nữa ai cũng bị thương nặng, chính là thời cơ tốt để phản kích!”

Dùng sức động đậy, Tự Văn Mệnh gian nan đứng dậy, lấy ra một nắm vu dược trút vào trong miệng, một luồng hơi thở dày nặng không ngừng nghỉ từ trong cơ thể hắn khuếch tán ra. Hắn nhìn đám người Hoa Tư Liệt nằm dưới đất quát to: “Các vị huynh đệ, dậy, dậy, phản kích!”

Đám người Hoa Tư Liệt, Liệt Sơn Kháng cùng cất tiếng gào rống, mỗi người giãy dụa chậm rãi đứng dậy, đều lấy ra vu dược nuốt vào.

Đám người Hoa Tư Liệt, Liệt Sơn Kháng hao hết vu lực, hao hết thể lực, mình đầy thương tích cùng cất tiếng rống to, vu dược ở trong cơ thể bọn họ cấp tốc chuyển hóa, từng tia vu lực không ngừng nảy sinh, tinh huyết tiêu hao hết nhanh chóng sinh ra. Cơ thịt bọn họ kịch liệt mấp máy, xương khớp vỡ vụn tự gộp lại một chỗ, trong cơ thể không ngừng có tiếng kim loại va chạm nặng nề truyền đến.

Hà Bá từ trán đến bụng bị cắt một vết rách thật sâu, hầu như bị chém thành hai nửa, hơn nữa phụ cận vết thương có các tia sát khí quay cuồng, vết thương chậm chạp không thể khép lại tức giận quát: “Phản kích? Nghiêu Bá, ngươi muốn như thế nào?”

Nuốt vào một nắm bảo mệnh vu dược, Hà Bá sải bước đến trước mặt Cơ Hạo, chỉ vào chiến sĩ nhân tộc hao hết thể lực ở xung quanh lớn tiếng quát: “Phản kích? Dùng cái gì phản kích? Xi Vưu kia còn chưa chết, bọn dị tộc đó vẫn có thể khống chế thiên đạo lực bên ngoài.”

Khinh miệt nhìn quét Cơ Hạo một cái, Hà Bá đè thấp thanh âm, nhưng thanh âm hắn lại đủ khiến tất cả mọi người nghe được rõ ràng: “Muốn lập công? Muốn tranh được nhiều công lao? Nghiêu Bá ơi, Nghiêu Bá, ngươi muốn giúp Tự Văn Mệnh tranh đoạt quân công, cũng không thể dùng tính mạng chiến sĩ các tộc làm tiền đặt cược.”

Cộng Công Vô Ưu rất phối hợp phát ra một tiếng cười trào phúng: “Công Tôn Nguyên, nhìn rõ chưa, rửa mắt sáng chút. Nhìn xem đây là loại người thế nào!”

Rất ung dung lấy ra một cây sáo ngọc đặt ở trong tay thưởng thức, Cộng Công Vô Ưu thản nhiên nói: “Lấy ý kiến của ta, hiện tại chúng ta nên cố thủ nơi này. Có nhiều dân bản xứ như vậy mặc cho lăn qua lộn lại, ba tầng tường thành không đủ, chúng ta xây sáu tầng, xây chín tầng. Xây một trăm tầng!”

Không đợi người khác mở miệng, Cộng Công Vô Ưu hung tợn chỉ chỉ dân bản xứ xung quanh bởi vì thân tộc chết thảm đang khóc lóc than vãn: “Tính mạng đám dân bản xứ đó không đáng giá cái gì, để bọn hắn làm trâu làm ngựa ngày đêm đẩy nhanh tốc độ, xây một tòa hùng thành nữa, tự nhiên không sợ bọn dị tộc kia tới tiến công tiếp!”

Nghe được lời nói bạo ngược như thế của Cộng Công Vô Ưu, Thiên Cơ trưởng lão cũng ở trong vụ nổ lớn vừa rồi Tồi Thành Cự Pháo tự hủy mà bị thương nặng giận quát một tiếng: “Vị đại nhân này, con dân tộc ta, chẳng lẽ không phải…”

Cộng Công Vô Ưu thô bạo cắt ngang lời Thiên Cơ trưởng lão: “Câm miệng, lão già kia! Ngươi có tư cách nói chuyện sao? Thành thành thật thật mặc cho chúng ta sai bảo, các ngươi còn có cơ hội trở thành phụ thuộc của tộc ta. Nếu có ai không phục, hừ, diệt cả họ ngươi lại như thế nào?”

Thiên Cơ trưởng lão tức giận đến mức đôi mắt trợn lên, phun vọt ra một ngụm máu.

Cơ Hạo chỉ vào Cộng Công Vô Ưu quát to một tiếng, lớn tiếng quát: “Cộng Công Vô Ưu, câm miệng cho ta! Nếu không phải đám Thiên Cơ trưởng lão giúp đỡ, các ngươi sợ là ngay cả cơ hội tiến vào Vẫn Lạc Tuyệt Uyên tránh né cũng không có.”

Cộng Công Vô Ưu chợt tiến lên vài bước, giống Hà Bá ép đến trước mặt Cơ Hạo, sáo ngọc trong tay rất không khách khí gõ trán Cơ Hạo: “Nghiêu Bá, sao? Bởi vì đám dân bản xứ kia giúp ngươi xây mấy bức tường thành rách nát, ngươi liền sinh lòng thương hại? Ta nhổ vào!”

Xoay người sang chỗ khác, Cộng Công Vô Ưu lớn tiếng quát: “Các vị, các vị, ý tứ Nghiêu Bá, là muốn mọi người rời khỏi Vẫn Lạc Tuyệt Uyên liều mạng với bọn dị tộc! Ha ha, nhưng lấy ý kiến ta, bọn dị tộc đã không nhấc lên nổi sóng gió gì lớn nữa.”

Cộng Công Vô Ưu chậm rãi nói, hướng tinh anh các bộ lạc nhân tộc xung quanh tuyên truyền giảng giải lý niệm của hắn.

Dị tộc đã không nhấc lên nổi sóng gió lớn. So với chạy ra liều mạng cùng dị tộc, mạo hiểm bị thiên đạo lực nghiền chết liều mạng với bọn hắn, còn không bằng ở lại Vẫn Lạc Tuyệt Uyên, tiếp tục tạo ra một tòa thành trì không thể phá vỡ, đánh lâu dài với dị tộc.

Hắn cực lực hướng mọi người thuyết minh, hiện tại mọi người đều đã cạn kiệt tinh lực, cho dù dùng vu dược, thực lực trong chốc lát cũng khó khôi phục đến trạng thái đỉnh phong. Cơ Hạo không để ý tình huống thực tế của mọi người, cứ muốn mê hoặc mọi người ra đuổi bắt dị tộc, rõ ràng là muốn để mọi người mạo hiểm, để mọi người bất chấp tính mạng mạo hiểm vì hắn và Tự Văn Mệnh, tranh đoạt quân công cho bọn họ.

Lời Cộng Công Vô Ưu rất giàu sức mê hoặc, đặc biệt các bộ tộc Bắc Hoang dưới trướng hắn chiến lực bảo trì đầy đủ, đám đông tinh anh nhân tộc các bộ lạc Bắc Hoang đón ý nói hùa lời hắn đều ồn ào, nhất thời nhiều chiến sĩ nhân tộc vốn ở trận doanh trung lập, cũng đều có tâm tư khác.

Bọn họ không khỏi hồ nghi bổ về phía Cơ Hạo, không lẽ Cơ Hạo thật sự muốn dùng máu bọn họ, nhuộm đỏ con đường Tự Văn Mệnh đi thông ngai báu Nhân Hoàng?

Cơ Hạo lạnh lùng nhìn Cộng Công Vô Ưu miệng lưỡi lưu loát, thằng cha này khẳng định dụng tâm kín đáo, nhưng mặc kệ mục đích của hắn là gì, Cơ Hạo tự nhiên có chủ trương của hắn. Xoay người, Cơ Hạo nhìn về phía đám người Tự Văn Mệnh đã khôi phục non nửa tinh lực, sau đó hắn hướng Ngao Lễ, Phượng Cầm Tâm xa xa chỉ chỉ.

“Cửu thái tử, phượng thiếu chủ, có đảm lượng theo ta ra ngoài đuổi giết không?” Cơ Hạo lớn tiếng quát: “Không sai, đám dị tộc đó nắm giữ thiên đạo lực của thế giới này, nhưng bọn hắn hiện tại ai cũng bị thương nặng, thực lực là thời điểm mỏng manh nhất, chỉ cần chúng ta tập trung lực lượng đánh bất ngờ, rất có cơ hội có thể đem bọn hắn chém giết toàn bộ.”

Ngao Lễ đứng dậy, lười biếng nhìn Cơ Hạo nói: “Nhưng cũng có khả năng bị bọn hắn giết chết. Cho nên, ta cảm thấy, Cộng Công Vô Ưu tiểu tử này nói không sai đâu, mọi người ở đây tử thủ là được, cần gì liều mạng chứ?”

Phượng Cầm Tâm trầm mặt không hé răng, chỉ cúi đầu, nhìn một đống mảnh vỡ màu đỏ trong tay. Phượng Hoàng Phần Thiên Trận bị công phá, linh bảo khống chế đại trận cũng bị lực cắn trả chấn vỡ, hiện tại tâm tình Phượng Cầm Tâm rất tệ.

Cơ Hạo nhìn Ngao Lễ, Phượng Cầm Tâm, đột nhiên mở miệng nói: “Lúc Xi Vưu lao ra, ta thấy hắn thất khiếu phun máu, khẳng định đã bị thương nặng. Giáp trụ, đại đao cùng khiên trên người hắn đều là tiên thiên chí bảo.”

Mắt Ngao Lễ, Phượng Cầm Tâm chợt sáng ngời, Cơ Hạo lại thản nhiên nói: “Còn có Bàn Hi kia. Nếu có thể bắt sống mấy tên dị tộc, tra hỏi cách khống chế Bàn Hi…”

Ngao Lễ, Phượng Cầm Tâm liếc nhau.

Cơ Hạo lạnh nhạt nói: “Cái khác không nói đến, uy lực tự bạo của vật to lớn vừa rồi, các ngươi cũng đã thấy. Đại quân trăm vạn Già tộc bị nổ tan thành mây khói, nhưng còn có mấy trăm người có thể chạy đi. Bọn hắn có thể đào tẩu trong uy lực như thế, hộ thân chi bảo của bọn hắn khẳng định bất phàm.”

Nhẹ nhàng thở dài một hơi, Cơ Hạo thản nhiên nói: “Các vị đã không cần phần của nổi này, vậy ta liền không khách khí nữa. Muốn theo ta, thì tới đây!”

Hóa thân một luồng ánh sáng vàng, Cơ Hạo lao về phía lối ra của Vẫn Lạc Tuyệt Uyên.

Còn chưa chờ bọn Tự Văn Mệnh theo sau, Ngao Lễ, Phượng Cầm Tâm đã triệu tập tộc nhân, vô cùng sốt sắng đi theo phía sau Cơ Hạo.