Vu Thần Kỷ

Chương 690: Hà Bá xuất chiến




Cơ Hạo thờ ơ lạnh nhạt, đám người Tự Văn Mệnh cũng không có bất cứ động tác gì.

Trong lòng mọi người đều có ý nghĩ cùng phán đoán của mình. Đối mặt đả kích mãnh liệt thình lình tới của dị tộc, đối mặt Bàn Hi tồn tại đáng sợ như vậy, ngay cả Chúc Dung Thiên Mệnh cũng tổn binh hao tướng chật vật bỏ chạy, chiến sĩ Hỏa Lân tộc đích hệ thân vệ hầu như tổn thất hết.

Chỉ có Cộng Công Vô Ưu co đầu rụt cổ mang theo đám đông thủ hạ chạy tới Vẫn Lạc Tuyệt Uyên.

Xa xa, ở dưới sự bảo vệ của đám người Thi đạo nhân, Bát Khâu Già, Chúc Dung Thiên Mệnh chanh chua mở miệng: “Chúc Dung Thiên Mệnh ta chính là người thiên mệnh chiếu cố, cũng tổn binh hao tướng, tổn thất thảm trọng, Cộng Công Vô Ưu này… Muốn nói hắn không cấu kết dị tộc, mọi người tín hay không?”

Thi đạo nhân, Bát Khâu Già mắt lộ kỳ quang, như kên kên đứng ở cạnh cái xác thối rữa, vẻ mặt âm hiểm dữ tợn nhìn chằm chằm Cộng Công Vô Ưu.

Cách thật xa, Cộng Công Vô Ưu nghe được tiếng oán giận chanh chua của Chúc Dung Thiên Mệnh, nhưng hắn một chút phản ứng cũng không có. Tình thế trước mắt rất vi diệu, hơi vô ý sẽ có biến cố khó có thể đoán trước, dù là Cộng Công Vô Ưu cũng không dám mở miệng lung tung.

Chỉ có Hà Bá đứng ở trên đầu tường, cúi đầu quan sát con rối kim loại dị tộc số lượng khổng lồ bên dưới.

“Một chút con rối, đáng giá cái gì?” Hà Bá nâng ra một cái bình bát nho nhỏ, thản nhiên nói: “Các vị, xem cho kĩ, hôm nay để Cộng Công nhất mạch ta lấy chiến quả đầu, để các vị kiến thức một chút thủ đoạn của thuỷ thần nhất mạch ta.”

Cười lạnh một tiếng, Hà Bá trầm ngâm một lát, tay trái bưng bình bát, tay phải vươn ngón trỏ ở trên miệng của bình bát liên tục vạch vài vòng. Đầu ngón tay hắn phun ra các tia khí lạnh màu trắng ở miệng bình bát phác họa ra mấy chục phù văn tinh tế, không khí xung quanh chấn động từng đợt, hàn ý thấu xương từ trong bình bát phun ra, sau đó vô số tia màu trắng tinh tế từ trong bình bát bắn nhanh ra.

Cơ Hạo nhìn chăm chú, các tia trắng tinh tế đó rõ ràng là các sợi tơ nhỏ hàn khí ngưng tụ thành. Trong nháy mắt, ít nhất có mấy trăm triệu tia màu trắng so với tơ tóc còn nhỏ hơn trăm ngàn lần, đại khái dài hơn trăm trượng phun trào ra, mang theo tiếng xé gió chói tai hướng con rối kim loại dưới tường thành bắn nhanh ra.

Thủ đoạn của Hà Bá rất cường đại, Cơ Hạo nhìn rất rõ, dưới tường thành ít nhất có hơn trăm vạn con rối kim loại, con rối kim loại to nhỏ kéo dài hơn ngàn dặm, nhìn qua đầy đất đều là con rối kim loại hình thù kỳ quái bò loạn chạy loạn.

Tia sáng lạnh Hà Bá phun ra lấy trăm triệu để tính, mỗi một con rối kim loại đều vừa vặn phân phối trên trăm tia sáng lạnh. Hơn nữa những tia lạnh đó không phải phun lung tung, mà là mỗi một tia sáng lạnh đều tập trung một chỗ năng lượng tiết điểm trong phù văn trận pháp lóe ra trên thân một con rối kim loại.

“Muốn một đòn phá hủy trăm vạn con rối? Không hổ là Hà Bá!” Tự Văn Mệnh đột nhiên vỗ tay tán thưởng một tiếng.

Hà Bá nghe được Tự Văn Mệnh lớn tiếng cảm khái, hắn cười vài tiếng nặng nề, tiếp nhận toàn bộ sự tán thưởng của Tự Văn Mệnh.

Cách tường thành còn hơn trăm dặm, Xi Vưu đột nhiên ngẩng đầu lên. Hắn nâng tay trái, cái đầu hình quỷ thần chính giữa Hư Không Chi Thuẫn vuông vức đột nhiên há mồm, một mảng lớn mây khói tuôn trào ra, trong chớp mắt đã hóa thành một tầng mây tía nhàn nhạt bao trùm toàn bộ con rối kim loại dưới tường thành.

Hàn mang lấy trăm triệu để tính hung hăng chui vào trong khói. Thân thể Xi Vưu hơi chấn động, giống như bị búa tạ đánh hơi lui về phía sau nửa bước.

Sau đó vô số tiếng kêu bén nhọn chói tai thiếu chút nữa xé rách màng tai bọn Cơ Hạo, hàn quang màu trắng chói mắt, hàn mang màu trắng lấy hàng trăm triệu để tính gào thét từ trong ráng khói bắn ngược về, con rối kim loại vốn phân tán phạm vi ngàn dặm hướng dưới tường thành tản ra hàn mang màu trắng tụ tập thành một chùm, một chùm ánh sáng trắng chỉ to bằng hông người bình thường cuốn ngược quay về, hung hăng đánh về phía ngực Hà Bá.

“Đi – con – má – mi!” Hà Bá đột nhiên dùng khẩu âm địa phương phương ngôn rất nặng tức giận mắng một câu thô tục, luống cuống tay chân gõ bình bát trong tay. Nhất thời tầng tầng sóng nước từ trong bình bát lao ra, sóng nước tối như mực quay cuồng gào thét, ở trước người hắn cấp tốc bày thành một tầng khiên nước thật dày.

Nhưng lực phản chấn của Hư Không Chi Thuẫn của Xi Vưu cực kỳ cường đại, tốc độ ánh sáng trắng phản kích so với lúc đi nhanh hơn gấp đôi có thừa. Dù là Hà Bá phản ứng nhanh, ánh trắng vượt ở trước khi khiên nước thành hình hung hăng đánh vào trên ngực Hà Bá.

Hà Bá mặc trường bào màu đen, bên hông buộc đai lưng da hắc long chế thành, bên trên treo mấy chục món phụ tùng hoàn bội vang leng keng do mỹ ngọc cùng tinh thạch màu đen chế thành.

Các hoàn bội phụ tùng đó trên thân hắn Cơ Hạo ban đầu còn chưa chú ý tới, nhưng lúc này, mấy chục món phụ tùng đồng thời phun ánh sáng loá mắt, Cơ Hạo nhìn kỹ, liền nhìn thấy những hoàn bội phụ tùng đó mỗi một món đều phong cách cổ khí khái, hoàn bội tạo hình cổ xưa thô hào đa số rồng, cá, rùa, cá voi các hồng hoang cự vật, trong đó mơ hồ có linh quang lóe lên. Thủy quang dày nặng thuần hậu làm người ta tim đập nhanh không thôi.

Ánh trắng va chạm ở trên người Hà Bá, giữa đai lưng hắn được khảm một khối trang sức hắc ngọc to bằng bàn tay tuôn ra một mảng ánh sáng mạnh, một hư ảnh Côn Bằng ở trong quầng màu đen chợt lóe qua.

‘Grao ~ rống’!

Một tiếng thét dài chấn động đáng sợ khiến trước mắt Cơ Hạo biến thành màu đen, lảo đảo lui vài bước. Nguyên thần trong thần hồn không gian chấn động, bốn mươi chín luồng Vũ Dư đạo khí nổi lên nhiều điểm gợn sóng, một tiếng rống to này thiếu chút nữa đã chấn động tới căn bản đạo cơ của Cơ Hạo.

May mắn Bàn Hi Thần Kính nổi lên một đạo u quang, toàn bộ uy lực của một tiếng thét dài này đều bị bắn ngược ra ngoài, nguyên thần Cơ Hạo nhất thời khôi phục yên tĩnh.

Một hư ảnh Côn Bằng khổng lồ ở phía sau Hà Bá bay lên trời, hai cánh dang ra chừng mấy ngàn dặm. Côn Bằng giương cánh, trong thiên địa một mảng đục ngầu, vô số làn gió xoáy thê lương lao thẳng lên trời cao. Vô số ánh sáng trắng va chạm ở trên hư ảnh của Côn Bằng, bị cơn lốc Côn Bằng kéo theo mạnh mẽ xé thành phấn.

“Hừ, thần vật của thượng cổ thiên đình ‘Côn Bằng Hoàn Bội’!” Trong con ngươi của Tự Văn Mệnh chợt lóe thần quang, một lời nói toạc ra lai lịch khối bội sức hắc ngọc này: “Lẽ ra, đây là vật thượng cổ bắc phương hắc đế thưởng thức, không ngờ được đã rơi vào trong tay Hà Bá!”

Sắc mặt Tự Văn Mệnh cũng có chút khó coi, không biết Hà Bá là cố ý hay vô tình, một tiếng Côn Bằng rống giận này lại là công kích không phân biệt, trừ các chiến sĩ Cộng Công thần tộc, chiến sĩ các bộ tộc khác của nhân tộc đều bị chấn động ngã xuống đất, nhiều dân bản xứ trong thành ngoài thành càng bị chấn động tới mức trong miệng phun máu.

Nhưng Hà Bá cũng rú thảm một tiếng, đột nhiên phun ra một ngụm máu.

Côn Bằng thét dài, chấn bị thương người khác cũng không sao, nhưng công kích không phân biệt đến Cơ Hạo, Bàn Hi Thần Kính không chút do dự đem toàn bộ lực sát thương bắn ngược hết về cho Hà Bá.

Hà Bá trở tay không kịp bị chấn động tối tăm mặt mũi, hai tay run rẩy thiếu chút nữa đem cái bình bát kia quăng ra ngoài.

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Xi Vưu đột nhiên bay lên trời, lắc mình một cái tới trên tường thành, khảm đao tay phải hung hăng hướng Hà Bá bổ tới.

Hư ảnh Côn Bằng thét dài một tiếng, cánh thật lớn hướng vào trong khép lại bảo vệ Hà Bá, vững vàng nâng một đao này trong tay Xi Vưu.

Đao mang hiện lên, cánh hư ảnh Côn Bằng bị bổ ra một vết rách nhỏ bé, một cái bóng chợt lóe qua, Bàn Hi như quỷ mỵ lao tới trước mặt Hà Bá, đánh một quyền ở trên ngực Hà Bá.